Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhanbkvn 2024

Chia Sẽ Không Giới Hạn
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  Latest imagesLatest images  PublicationsPublications  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Empty
Bài gửiTiêu đề: Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ   Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Icon_minitimeMon Jun 05, 2017 6:19 am

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Phi_th10

Chương 1

Chiếc Hưng Đạo K 79, phi cơ phản lực của hãng Hàng không Việt Nam như một mũi tên lao nhanh trong không trung trên con đường Vọng Các – Sàigòn.

Hành khách có trên trăm người.

Hoài Việt cùng chú Kim cùng đáp chuyến phi cơ về Sàigòn.

Tiếng động cơ kêu rì rì như một luồng gió nhẹ thổi.

Máy ghi âm để lan ra trong phòng phi cơ những điệu nhạc êm dịu.

Hành khách phần đông ngả mình trên những chiếc ghế đầy đủ tiện nghi. Tiếng nhạc ru hồn họ vào giấc ngủ êm đềm, giúp họ quên đi trong chốc lát những vật lộn của cuộc đời.

Người nữ chiêu đãi nhẹ nhàng đi đi lại lại chăm chú phục vụ khách hàng.

Người nữ chiêu đãi ấy, chú Kim trong những lúc vui tính vẫn gọi đùa là những “nàng tiên không cánh mà bay”.

Nụ cười luôn luôn sẵn nở trên môi, nàng dịu dàng cúi xuống thì thào vài câu chuyện với một cô bé chưa ngủ, đắp gọn lại chiếc mền len cho một bà lão, nhặt cái tẩu thuốc cho một cụ già, lượm mấy tấm hình vừa rời khỏi tay người hành khách trai trẻ bay nằm dưới sàn, khẽ đẩy chiếc võng cho một chú nhỏ còn đang mút tay chùn chụt… Người tiên nữ không cánh mà bay ấy như để ý đến mỗi người, không bỏ sót một ai, mà mọi người như cũng đã quen thuộc với những cử chỉ, những công việc của người thiếu nữ ấy. Người tiên nữ mỉm cười để phục vụ hành khách. Hành khách mỉm cười để biết ơn tiên nữ.

Hoài Việt không sao chợp mắt được. Hoài Việt vẫn nao nao vì bức thư của Hoài Anh, người em gái 14 tuổi của anh mới viết cho anh gọi anh về ngay Sài gòn. Cô em gái kém anh có một tuổi rưỡi ấy tuy hay nhõng nhẽo với anh, nhưng rất thông minh, rất hợp tính anh ở chỗ cùng ưa mạo hiểm, thích đương đầu với những khó khăn. Nhiều lần hai anh em đã đùa nghịch bảo nhau một cách dí dỏm thế này : “Làm con của một khoa học gia nổi tiếng như cha chúng mình mà không can đảm, không ưa mạo hiểm thì người ta cười cho chết mất”… Từ lúc nhận được thư của em gái, Việt đã đoán nhiều, đoán mãi. Anh đặt hết giả thuyết này đến giả thuyết khác. Rút cục anh vẫn chưa tìm ra một câu trả lời nào gọi được là đích đáng.

Hoài Việt lấy thư của em, đọc lại một lần nữa :

Anh Hoài Việt,

Thôi, Hoài Việt ơi, chấm dứt cuộc phiêu lưu của anh ở Thái Lan đi. Anh xách vali về ngay Sàigòn. Ba bảo em viết cho anh thế. Thú ghê, Hoài Việt ạ ! Về ngay, để cùng đi với ba. Đi đâu ? Bí mật… Tối bí mật… Thậm bí mật… Cực bí mật… Em không nói kiểu chú Kim, cái gì cũng tối, thậm, cực… đâu ! Cuộc đi này có cả em nữa cơ. Mà có lẽ em đi, nên anh mới được đi đấy. Anh đừng quên ơn em gái nhé. Để “bắt” anh tỏ lòng biết ơn em ngay, anh phải hứa từ nay không được gọi em là “nhõng nhẽo của anh” nữa mặc dầu em thỉnh thoảng có nhõng nhẽo tí chút. Tại em là em nên em có quyền nhõng nhẽo chứ. Nhưng em không bằng lòng cho anh gọi em là nhõng nhẽo đâu.

À, anh Hoài Việt này ! Để anh em mình đi chuyến này, mẹ phải lên gân ghê lắm nhé. Cha phải thuyết phục mẹ mãi đấy. Em thấy như mẹ lo lo làm sao ấy. Em cũng thương mẹ ! Nhưng mẹ chúng mình thì can đảm ghê lắm rồi.

Hoài Anh mong chóng gặp anh. Chúng mình cần phải bàn mảnh với nhau về cuộc đi này chứ. Em chào thăm chú Kim nhé. Anh nhớ dặn chú đừng có quên quà của em đấy. Chú mà quên thì Hoài Anh sẽ bớt phần “đế” của chú ngay.

Thân ái chào anh,
HOÀI ANH

Thì cũng lại vẫn thế. Đọc lại thư của Hoài Anh, Việt cũng không đoán thêm được gì mới hơn. Chuyến đi gì đây ? Đi thám hiểm Nam Cực ư ? Cha đã nói tới nhiều lần. Đâu có còn gì bí mật nữa: Những cuộc thám hiểm đầy lý thú tương tự thế, Hoài Việt đã được theo cha nhiều lần rồi. Và trong những lần ấy, anh cũng đã giữ những vai trò không kém cần thiết để phụ lực cha nữa.

Phòng phi cơ lúc ấy gần như hoàn toàn yên tĩnh. Mọi người như đã đắm mình trong một giấc ngủ êm đềm. Một vài tiếng cựa mình của hành khách. Mấy tiếng mút tay chùn chụt đều đều của vài chú bé. Tiếng nhạc vẫn nhè nhẹ loãng ra. Tất cả đều nương nhẹ, như không muốn làm tan mất làn không khí tĩnh mịch. Chỉ có một thứ âm thanh bên cạnh Hoài Việt nổi lên trội hơn cả là tiếng ngáy của chú Kim…

Việt quay nhìn sang chú Kim, người chuyên viên cộng tác của giáo sư Tôn, cha anh. Anh mến chú Kim nhiều. Mà Hoài Anh mến chú cũng không kém. Chú Kim là một cựu đại úy không quân, đã một thời danh tiếng lừng lẫy. Chú Kim đã đứng tuổi, tính tình bộc tuệch nóng nảy, nhưng rất thẳng thắn, tận tụy. Nơi chú Kim có rất nhiều cái đặc biệt. Mà đáng kể hơn cả là bộ râu quai nón rậm rạp của chú, mớ tóc không mấy khi chải của chú. Không một cuộc hành trình thám hiểm nào của giáo sư Tôn mà không có chú Kim cùng đi. Không một khó khăn nào lại vắng mặt chú Kim. Tuy chỉ là một cộng sự viên của ông, nhưng gia đình ông coi chú Kim như người trong nhà, cho đến người làm cũng đều thân mật gọi chú là “chú”. Riêng Hoài Anh rất thích nhõng nhẽo với chú Kim, hết bắt thường chú chuyện nọ đến chuyện kia. Chú Kim nóng tính nên rất hay “xửng cồ” với bất kỳ ai mỗi khi họ không làm đúng ý của chú nhưng chú lại rất nể Hoài Anh và “yếu đuối” mềm mỏng với cháu Hoài Anh của chú. Ai mà làm cho cháu Hoài Anh của chú khóc thì phải biết với chú…

Hoài Việt có ý hỏi chú Kim xem chú đã tìm ra được gì mới trong việc Hoài Anh nói trong thư không. Nhưng chú Kim ngủ ngon quá. Tiếng ngáy của chú còn to hơn cả các thứ âm thanh lúc ấy.

Nhìn xuống sàn, chó Tô cũng yên lặng ngon giấc. Hoài Việt đưa tay nhẹ vuốt trên đầu Tô. Con chó nhỏ thó này có thể nói được là người bạn thân như hình với bóng của anh. Nó đã theo anh khắp nơi. Nó đã giúp đỡ anh không ít trong các cuộc thám hiểm.

Hoài Việt như cảm thấy mình trơ trọi. Anh nao nức không yên…

Anh đành lấy bộ máy truyền thanh vi ti điện tử trong túi áo sơ mi ra và mở luồng sóng đặc biệt dành riêng để liên lạc với gia đình trong những trường hợp đặc biệt.

- A lô… A lô… Đây H1… H1… H1 muốn nói chuyện với H2. A lô đây H1…

Thính cơ kêu vi vi. Không có tiếng trả lời. Việt gọi thêm nữa :

- A lô… đây H1. H1 muốn nói chuyện với H2.

- A lô… đây H2 nghe. A, anh phải không ? Trời ! Thế mà anh làm em hết hồn… Xuýt nữa đổ cả đĩa bánh của em đấy… Em làm đợi sẵn thết anh đấy mà. Em trả lời anh muộn là tại em còn đang dở nếm bánh của mẹ. Nhưng có gì quan trọng mà H1 phải dùng tới làn sóng đặc biệt đấy ?

- Tại anh sốt ruột quá. Anh muốn biết “chuyến đi bí mật” em nói trong thư đó. Anh đoán mãi không ra. Em nói rõ hơn cho anh biết đi. Em ác lắm đấy, nói mập mờ thế, ai hiểu được.

- Bí mật mà ! Nói làm sao được ! Khổ quá, sao mà anh nóng nảy thế ? Mà mẹ đang cặm cụi làm bánh chờ anh. Ngon ghê, anh ạ. Thế là mẹ cưng Hoài Việt hơn Hoài Anh rồi đấy nhé !

- A lô… Cám ơn mẹ nhiều. Nhưng sao H2 lại lảng đi chuyện khác thế ? Chưa trả lời câu hỏi của anh cơ mà.

- A lô… À, mà có tiếng gì khò khò, nghe kỳ vậy anh ? Tiếng phi cơ đấy à ? Chả nhẽ phi cơ tồi đến thế ư ?

- Không phải H2 ạ ! Đấy là tiếng chú Kim ngáy bên cạnh anh đấy. Chú ngủ ngon như chết ấy.

- Quá trời ! Chú Kim của chúng mình. Chú mát da mát thịt quá nhỉ.

- Thôi, em đừng lảng nữa. Chuyện gì vậy ? Nói ngay đi !

- Em không nói thêm gì nữa đâu. Em đi làm nốt bánh đây. Chào anh.

Luồng sóng điện đặc biệt bị cắt. Hoài Việt ngẩn người tiếc rẻ. Hoài Việt biết tính Hoài Anh rồi. Việt có gọi nữa, cũng vô ích. Anh đoán không phải người em gái tinh nghịch cố tình trêu anh, mà có khi cha dặn giữ bí mật. Như thế cuộc hành trình sắp tới đây hẳn là một chuyện đầy bí mật…

Chiếc phản lực K 79 hạ cánh xuống phi trường Tân Sơn Nhất nhẹ như một chiếc lá bay là xuống đất.

Chú Kim bừng mắt dậy, càu nhàu vì chưa được đẫy giấc. Chú kêu là máy bay hôm nay sao đi nhanh quá. Còn Hoài Việt lại cho như chậm hơn mọi khi. Hoài Việt nóng lòng muốn gặp em gái, càng sớm càng hay.

Chiếc xe hơi do Hoài Anh cho đi đón Việt và chú Kim chạy như bay đưa hai người về biệt thự ở Chi Lăng.

Hoài Anh với bộ mặt vui tươi nhưng không kém bí mật đứng đợi sẵn họ ngay ngoài cửa. Bà Tôn sung sướng hỏi thăm con trai từng chi tiết.

Sau câu chuyện hàn huyên, Việt kéo em gái ra vườn nói chuyện.

Thì ra Hoài Anh không biết gì hơn thật. Hoài Anh chỉ biết được cha cho phép dự vào cuộc du hành thám hiểm sắp tới. Vào đúng ngày giờ nào, không ai biết hết. Cuộc du hành đi đâu bằng phương tiện gì, cũng không ai hay. Chỉ biết là cuộc du hành hẳn là đầy hứng thú nhưng chắc cũng không thiếu nguy hiểm. Vì Hoài Anh thấy mẹ nhiều lần tỏ dấu băn khoăn lo lắng. Cũng nhiều lần mẹ nói xa xa ngăn cản cha. Có lúc mẹ còn ngỏ ý với cha, ít là đừng đem Hoài Việt và Hoài Anh cùng đi. Nhưng cuối cùng cha đã thuyết phục được mẹ. Hoài Anh đã nghe mẹ thở dài nói với cha thế này:

- Em không biết nói gì hơn nữa. Em hiểu anh lắm. Em đồng ý để anh và hai con ra đi vì lợi ích chung của đất nước, của nhân loại. Nhưng dù sao em chỉ là một người vợ, một người mẹ, nên em vẫn thấy lo ngại rất nhiều. Anh là tất cả của em. Và chúng mình chỉ có hai đứa con đó. Nếu một sơ xuất nhỏ mọn nào xảy ra, anh và các con có mệnh hệ gì thì đời em thế là hết. Em cầu xin Thượng Đế giữ gìn anh và các con.

Hoài Anh mắt đăm đăm nhìn ra xa rồi tiếp :

- Nghe mẹ nói thế, em thấy thương mẹ ghê lắm. Đã có lúc em nghĩ sẽ bàn với anh, chúng mình xin ở lại với mẹ cho mẹ đỡ lo phần nào. Nhưng biết sao được, anh Việt nhỉ. Em chưa biết ba cho chúng mình theo ba làm việc gì. Nhưng chắc không phải là một chuyến đi du lịch suông đâu. Ba phải nài nỉ mẹ để cho chúng mình cùng đi, hẳn là để anh em mình giúp tay ba trong công việc của ba. Ba cần đến chúng mình. Anh nghĩ có phải không ?

Hoài Việt chỉ gật đầu, không nói gì. Anh nghĩ ngợi nhiều thêm.

Thấy anh trầm ngâm, Hoài Anh liếng thoắng :

- Mà anh ạ ! Em đã hỏi mẹ rồi đấy nhé. Mẹ cũng không nói gì hơn với em. Mẹ chỉ bảo công việc của ba phải được giữ hoàn toàn bí mật. Thế có ức không chứ ? Em nghĩ anh có hỏi mẹ, mẹ cũng chỉ cho biết có đến thế thôi…

Hai anh em không nói gì nữa. Họ đi đi lại lại trong vườn. Một lúc sau Việt bảo em :

- Theo em nói, và cách xử sự của mẹ, anh đoán là một việc có nhiều nguy hiểm, thử thách. Nhưng dẫu sao, anh thấy có nhiều tin tưởng sẽ thành công, vì tài năng của ba và cũng vì ba vốn là người cẩn thận kỹ lưỡng, ba chỉ làm việc sau khi đã suy nghĩ chu đáo thôi. Thế nào cũng thành công… Thành công hẳn rồi.

Chuông điện thoại trong nhà reo lên. Hai anh em cùng đi vào. Hoài Anh nhanh chân tới nhắc ống nghe.

- Dạ, a lô ! H2 đây ạ. Vâng. Mẹ vui vẻ… Mẹ đang làm bánh ngọt ba ạ. Vâng, H1 vừa về tới. Có cả chú Kim nữa ạ… A, thích quá ! Phần bánh ngọt của ba, cho con phải không ạ ? Cám ơn ba… Ăn phần của ba con không đau bụng đâu… Vâng. Để con gọi anh tới nghe ba…

Hoài Việt vội đón lấy cần máy…

Và Hoài Việt quay bảo em gái :

- Ba bảo tụi mình sửa soạn ngày mai cùng chú Kim tới gặp ba ở trung tâm.

*

Đặt chân xuống phi trường Liên Khang, Hoài Việt để ý tìm người liên lạc cha đã hẹn cho tới đón. Anh cũng không rời mắt theo dõi hai người hành khách cùng đáp một chuyến máy bay… Ngay từ khi còn trên phi cơ, anh đã nhận thấy nơi họ có nhiều cử chỉ đáng nghi ngờ. Bọn họ một già, một trẻ. Người già có một thân hình cao lớn, đầu hói gần hết, chỉ còn lưa thưa mấy sợi tóc bạc phơ mềm mại. Cử chỉ và cách xử sự thì thật đường bệ. Người ta nghĩ đến một vị giáo sư lão luyện. Người trẻ trên dưới hai chục tuổi, tầm thước vừa phải, nhanh nhẹn sắc sảo, cặp kè với người già như hình với bóng. Cả hai vẫn kín đáo nhìn về phía Hoài Việt, Hoài Anh và chú Kim. Họ nói chuyện với nhau, nhưng tinh ý một chút, người ta thấy ngay không một hành động, một cử chỉ nào của bọn Hoài Việt đã lọt khỏi mắt họ. Với một dáng điệu hết sức tự nhiên, người trẻ tuổi móc túi lôi ra một chiếc bật lửa, bật thử mấy cái, rồi tung lên nghịch… Hoài Việt đoán chàng ta đã kín đáo chụp hình bọn anh… Nhưng vẫn chưa hiểu bọn đó theo đuổi một mục tiêu nào, và là người của phe phái nào…

Hai người thanh niên nước da nâu sậm tiến đến chào bọn Việt :

- Chào cậu, chúng tôi có nhiều bản hát mới ra đời muốn bán.

Hai chàng thanh niên đó nói một giọng đặc biệt ; người ta biết ngay họ là những đồng bào Thượng hay những người Việt mới cũng thế. Câu nói của họ có vẻ không ăn nhập gì, chú Kim đã thấy “nóng tiết” muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng Hoài Việt hiểu họ và đáp :

- Chúng tôi chỉ cần hai bản hát mới.

Thế là hai người thanh niên vui vẻ mời họ ra xe. Họ đã trao đổi nhau những ám hiệu đặc biệt theo đúng chỉ thị của giáo sư Tôn, để nhận được nhau.

Chiếc xe hơi rời bỏ phi trường Liên Khang tiến về phía đô thị Đà Lạt. Đây là một chiếc xe thuộc loại Rồng Xanh, một kiểu xe mới nhất do Việt Nam chế tạo : vừa xinh xắn, đủ tiện nghi, máy lại mạnh vào bực nhất trong các loại xe tự động trên thế giới. Loại xe này không dùng đến xăng nhớt, mà chỉ dùng nguyên tử lực.

Chiếc Rồng Xanh đưa bọn Việt về Trung tâm Nguyên tử năng. Lần đầu tiên anh em Việt được đến Trung tâm. Chú Kim cũng vậy.

Tuy nhiều lần giáo sư Tôn nói tới Trung tâm, nhưng vì là bí mật quốc gia, nên họ không biết đích xác địa điểm của Trung tâm. Họ chỉ biết mang máng là Trung tâm ở gần Đà lạt, về phía Suối Vàng. Thế thôi.

Chiếc Rồng xanh bỏ thác Prenn, rồi bỏ đô thị Đà lạt phóng vào một con đường là lạ. Hoài Anh ngạc nhiên, vỗ vai người thanh niên Thượng ngồi bên tài xế :

- Sao không theo con đường Dankia, lại đi lối nào lạ hoắc vậy anh ?

Người thanh niên mỉm cười, không trả lời, lấy tay làm hiệu chỉ về phía trước.

Đàng sau, một chiếc xe hơi mầu xanh sẫm cũng rẽ theo một đường, chỉ cách xe họ vài trăm thước.

Hoài Việt để ý nhìn trong chiếc kính chiếu hậu đã thấy xe đó theo sau từ sân bay Liên Khang. Việt nhớ tới những con người khả nghi đã gặp. Việt đem ý nghĩ nghi ngờ nói với em gái và chú Kim, nhưng cả hai hình như không lưu tâm lắm, họ cho là những người cùng đi một con đường với họ. Con Tô thỉnh thoảng lại nhẩy chồm lên. Nó gác hai chân trước lên đệm xe, nghển cổ nhìn lại phía sau, rít lên những tiếng nho nhỏ quen thuộc như mỗi khi nó đánh hơi thấy một chuyện gì đáng chú ý.

Đến chỗ đường rẽ Suối Vàng, chiếc Rồng Xanh cứ đi thẳng.

Trước sự ngạc nhiên của bọn Việt, hai thanh niên Thượng cứ im lìm, không một lời giải thích.

Phong cảnh nơi đây cũng đượm mầu huyền bí. Chỉ có tiếng ngàn thông reo vi vu trong gió nhẹ. Không một bóng người, cũng không một bóng vật.

Rồi một bảng hiệu với những chữ đỏ chói “cấm địa” lù lù hiện ra. Chiếc Rồng Xanh từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn. Một trạm canh đặc biệt. Hai nhân viên kiểm soát không biết từ đâu đột ngột xuất hiện. Người nào cũng lăm lăm khẩu súng nguyên tử như để sẵn sàng đối phó với bất cứ một cử chỉ phản động nào. Một thanh niên đưa trình sự vụ lệnh kèm theo một chứng minh thư đặc biệt có đủ hình ảnh chú Kim và anh em Việt. Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Hoài Anh không bao giờ ngờ tới một cách bảo mật chu đáo đến như thế tại trung tâm Nguyên tử năng.

Xem giấy tờ hình ảnh xong, các nhân viên đó nhã nhặn yêu cầu được xem hành lý. Chú Kim đã thấy nóng đầu. Chú ồm ồm gắt :

- Tụi tôi đâu có phải bọn buôn lậu mà phải khám xét hành lý ?

Viên kiểm soát vẫn bình tĩnh mỉm cười lễ phép :

- Thưa, đó là lệnh của thượng cấp tại Trung tâm. Xin ngài vui lòng giúp chúng tôi làm phận sự.

Hoài Anh cũng thấy bực mình, nhưng lệnh là lệnh, Hoài Anh nhanh nhẹn mở chiếc va li cho họ xét. Va li của anh em Hoài Anh, ngoài mấy quần áo, mấy cuốn sách không còn gì đáng chú ý. Nhưng va li của chú Kim, dưới một lượt quần áo, lủng củng những chai lớn nhỏ. Tất cả có đến trên chục chiếc. Chai nào cũng đóng nút cẩn thận ; mỗi chai còn được quấn kỹ mấy lượt báo cũ cho khỏi va chạm. Thì ra chú không quên đem phòng bị theo một số khá nhiều thứ rượu hảo hạng của chú, thứ rượu đế mà chú vẫn vui vẻ gọi là “nước nguyên tử” của chú.

Nhân viên kiểm soát xếp những chai rượu đế một bên, đóng chiếc va li của chú Kim lại. Đang khi chú còn ngơ ngác chưa hiểu bọn người này muốn dở trò gì, nhân viên đó cho biết sẽ giữ hết những chai đế đó tại trạm canh đây và trao cho chú mấy chữ biên nhận. Cơn bão tố nổi lên. Chú Kim không cầm được cơn giận. Chú nhảy từ trên xe xuống đường, hai tay nắm lại, sừng sộ như muốn nuốt trửng ngay người kiểm soát. Bạn người đó thấy điệu bộ hung hăng của chú, lên máy súng… Chú trợn mắt hỏi, phun cả nước bọt vào người đối diện :

- Sao ? Ai cấm ? Ai bảo cấm ?

Người kia vẫn bình tĩnh, nhưng cương quyết, lịch sự :

- Thưa ngài…

Chú Kim cướp lời ngay :

- Tôi không cần ông gọi tôi là ngài. Gọi là gì cũng được, miễn là trả lại ngay cái món “tủ” của tôi kia.

- Thưa, đó là lệnh thượng cấp : cấm mang vào Trung tâm bất cứ thứ rượu mạnh nào, kể cả rượu đế và nhất là rượu đế.

Chú Kim điên tiết thêm :

- Cấm nhất rượu đế hả, hả ? Người ta không biết đó là nước nguyên tử, à quên, đó là một thứ bổ nhất, cần thiết nhất cho đời sống con người… của tôi hay sao ? Cấm rượu đế trong khu vực này? Thật là… là… vô lý… tối vô lý… thậm vô lý… cực vô lý, mà lại tệ hơn nữa… Nhưng anh phải biết, rồi tôi uống bằng cái gì… Uống nước trà Bảo Lộc thay à ? Chết thật thôi ! Nhạt mồm nhạt miệng, sống làm sao được ?

- Món đế của ông đây, chúng tôi chỉ tạm giữ thôi. Khi nào ông rời khỏi Trung tâm này, chúng tôi sẽ xin hoàn lại ông nguyên vẹn.

- Tạm giữ ? Tạm giữ ? Nhưng rồi tôi chết à ?

Hoài Việt thấy câu chuyện có thể kéo dài, nháy Hoài Anh, muốn em can thiệp. Hoài Anh từ nãy cứ che miệng cười. Hiểu ý anh, cô vui vẻ nắm cánh tay chú Kim :

- Thôi, chú ạ. Chú vui lòng cứ để các ông này giữ món nước nguyên tử của chú. Để khi đến Trung tâm, cháu xem ý ba cháu, nếu có thể được, cháu sẽ xin một biệt đãi cho chú. Rồi cháu sẽ liệu mang món tủ ấy lên cho chú nhé.

Lời nói của Hoài Anh vẫn như bao giờ, có hiệu quả ngay là dẹp tan được cơn bão tố của chú Kim. Chú bằng lòng làm theo ý Hoài Anh. Chú huỳnh huỵch bước lên xe. Hoài anh lã chã nói với mấy nhân viên :

- Cám ơn các ông trước nhé. Phiền các ông làm ơn cất giúp những chai nước nguyên tử của chú tôi vào nơi cẩn thận nhé…

Chiếc Rồng Xanh xiết bánh thẳng tiến.

Chú Kim vẫn tiếc rẻ lẩm bẩm :

- Trung tâm quái quỷ gì mà cấm cả đế… Quái gở… Thật quái gở. Các cháu hẳn biết thiếu đế là chú không còn làm ăn gì được nữa… Chân tay chú sẽ long ra từng mảnh cho mà xem. Đối với chú, thiếu đế là thiếu tất cả rồi.

Hoài Anh quay sang lườm chú Kim, phụng phịu nói :

- Được ! Hoài Anh hổng có thèm chơi với chú Kim từ nay nữa. Chú Kim coi đế hơn cháu rồi cơ mà.

Chú Kim chối đây đẩy :

- Đâu có ! Chú đâu có sánh cháu với đế. Cháu Hoài Anh của chú bao giờ cũng nhất rồi. Thôi cho chú xin…

Nói rồi, chú cười như nắc nẻ, cười rung cả râu, cả tóc. Điệu bộ của chú lúc ấy sao mà dễ thương thế, hiền lành thế.

Chiếc Rồng Xanh cứ tiến xa hơn, qua những cánh rừng thông bát ngát xanh rờn. Chú Kim chuyện ran như pháo nổ. Chú như đã quên hết nỗi bực mình vì những chai nước nguyên tử bị câu lưu tại trạm canh.

Bỗng Hoài Việt vỗ mạnh vai chú Kim :

- Kìa, chú ! Một phi cơ trực thăng hình như đón đầu bọn mình làm chi vậy ?

Và rồi chiếc trực thăng nhẹ nhàng hạ cánh ngay giữa đường đi trước mặt họ. Hai nhân viên có võ trang từ máy bay bước xuống chặn đường đòi xét giấy tờ.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, họ liên lạc ngay về trụ sở bằng máy riêng :

- A lô ! Đây Y 12… đây Y 12 đội tuần tiễu đặc biệt… Xin báo cáo Trung tâm. Đã kiểm soát Rồng Xanh… Việc hộ vệ hết sức chu đáo… Hết…

Rồng Xanh được lệnh tiếp tục hành trình.

Hơn nửa giờ sau, cả bọn tới một khu vực có vẻ một thị trấn. Những ngôi nhà như những biệt thự xinh đẹp, tường trắng mái đỏ hiện ra rực rỡ dưới ánh mặt trời. Anh chàng thanh niên Thượng, từ trước vẫn lầm lầm lì lì, lúc ấy mới lên tiếng :

- Chúng ta đã đến Trung tâm. Chỉ còn phải qua trạm gác cuối cùng này nữa.

Hoài Anh lo cuộc khám xét này hẳn sẽ tỉ mỉ kỹ càng hơn và sẽ làm chú Kim nóng đầu thêm. Cô bé đã nghĩ đến cách để “hạ hỏa” chú thật mau chóng…

Chiếc Rồng Xanh ngừng lại trước một biệt thự đầu tiên. Không một bóng người canh gác. Một thanh niên Thượng mở cửa xe, đem tờ chứng minh thư có ảnh chú Kim và anh em Việt bỏ vào một thùng nhỏ, bấm một nút điện. Tiếng chuông reo lanh lảnh chừng độ vài phút. Đèn xanh ở phía trước bật lên. Người tài xế cho xe chạy. Việt cho em gái biết chắc thùng đó chính là một bộ óc nhân tạo được điều khiển bằng nguyên tử lực. Bộ óc điện tử ấy làm công việc kiểm soát rất nhanh và rất chắc, còn hơn cả những nhân viên chuyên môn lành nghề nữa.

Xe của bọn Việt lao thẳng vào một chiếc cổng sắt sừng sững đóng kín. Người điều khiển xe chỉ nhẹ nhàng bật một chiếc đèn pha chiếu một luồng ánh sáng màu tím vào chiếc cổng. Hai cánh cổng tự động chạy rạt ra hai bên để lối cho Rồng Xanh vào và liền ngay đó chiếc xe màu xanh sẫm khi nãy cũng đã lao tới bén gót theo vào. Hai cánh cổng lại từ từ đóng lại, nhẹ nhàng không gây một tiếng động nhỏ nào.

Từ cổng vào, chiếc xe hơi chạy trong một con đường hầm rộng thênh thang. Ánh sáng nê-ông được xếp đặt khéo léo làm người ta tưởng như đang đi trên một con đường chan hòa ánh nắng mặt trời dìu dịu buổi sáng. Con đường hầm dài hun hút. Qua hết cổng tự động này đến cổng tự động khác, chiếc Rồng Xanh lao nhanh như một mũi tên, mà mãi chừng mười phút sau mới đưa cả bọn tới những khu nhà sừng sững mênh mông.

Một nhân viên phương phi, ăn mặc chải chuốt đứng chờ đón họ. Ông vui vẻ mở cửa xe :

- Các bạn đã tới bằng yên.

Chú Kim hấp tấp nhảy xuống, chẳng may đập đầu vào thành xe như bị trời giáng. Chú ôm đầu nhăn nhó. Chú cằn nhằn :

- Nguyên tử với nguyên tôn… Thật chán mớ đời ! Chế tạo gì thì chế tạo… Sao người ta không nghĩ chế tạo những chiếc xe đừng đập đầu ai cả ???

Ý tưởng ngộ nghĩnh của chú làm mọi người không thể nhịn cười. Nhân viên ra đón bắt tay bọn Việt :

- Tôi xin tự giới thiệu : tôi là kỹ sư Vĩnh, người phụ tá của giáo sư Tôn tại trung tâm đây. Giáo sư đang bận một cuộc thí nghiệm quan trọng. Tôi được hân hạnh tới đón các bạn… Xin mời tất cả tới tầng lầu 9. Giáo sư đang làm việc tại đó… Chúng ta đi bằng thang máy.

Kỹ sư Vĩnh nhanh nhẹn mở thang máy mời mọi người. Ông vội vàng nên dẫm phải con Tô. Nó la inh ỏi. Từ lúc ấy, con Tô hình như nó không có thiện cảm mấy đối với kỹ sư.

Thang máy không đưa họ lên, trái lại đưa xuống sâu dưới đất. Những cơ xưởng nguyên tử tại đây, vì vấn đề kỹ thuật và bảo mật, đều được thiết lập trong lòng đất.

Đến tầng lầu 9. Họ đi theo một hành lang dài, tới phòng thí nghiệm của giáo sư.

Bên kia làn kính trong suốt, giáo sư Tôn ngồi tại bàn làm việc, đầu đội một chiếc mũ lồng kính.

Một cảnh tượng rùng rợn.

Một anh chàng hộ pháp, mím môi mím miệng đứng sau lưng giáo sư, giơ thật cao một chiếc vồ sắt để nện xuống đầu giáo sư.

Trong phút bất thần, Hoài Anh rú lên, la to :

- Nhanh lên chú Kim, anh Việt…

Không ai bảo ai, họ nghĩ ngay tới một cuộc mưu sát. Không để chậm một giây, chú Kim và Hoài Việt tông cửa xông vào. Hoài Anh còn nhanh chân hơn. Cô bé xông ngay tới, không cần đắn đo, lượng sức, cô dở ngay ngón võ nhu đạo sở trường của cô vật ngã anh chàng lực lưỡng kia nằm lăn dưới đất. Giáo sư thấy động quay lại ôm chầm lấy hai con. Quay sang chú Kim, giáo sư thấy chú còn đang giữ thế thủ với anh chàng hộ pháp lom khom bò dậy. Ông hiểu đầu đuôi câu chuyện. Ông cười rũ rượi :

- Hai con và chú tưởng tôi bị mưu sát phải không ? Nếu thật là một cuộc mưu sát thì cả ba đã tới muộn quá rồi. Chú Bẩy đây đã giáng cho tôi tới hai chục vồ rồi. Chúng tôi đang làm một cuộc thí nghiệm đấy chứ… Mà ai xô chú Bẩy ngã thế ?

Anh chàng hộ pháp – chú Bẩy – bẽn lẽn nhìn Hoài Anh. Hoài Anh cũng thấy ngượng. Hoài Việt nói ngay :

- Em Hoài Anh tưởng ba làm sao, nên dở miếng nhu thuật của em quật chú Bẩy đấy ạ. Đó cũng là nhờ lúc chú sơ ý…

Hoài Anh vội nắm tay cha :

- Thế mà ba làm con hết hồn ! Chân ướt chân ráo, vừa tới nơi, thấy thế, con phải ra tay liền… Thôi để con xin lỗi chú Bẩy…

Giáo sư Tôn âu yếm xoa đầu con :

- Con gái của ba can đảm quá ! Lần sau, con nên cẩn thận hơn nhé. À ba đang thí nghiệm sức chịu đựng của một chất mới sáng chế dùng làm mũ trong cuộc hành trình thám hiểm sắp tới của chúng ta đó, con ạ. Ba có nghĩ cách chế riêng cho con gái của ba một thứ mũ nhẹ hơn, mà vẫn chắc chắn như của mọi người… Thôi, đi về phòng ba, chúng ta nói chuyện nhiều.

Giáo sư không quên dặn kỹ sư Vĩnh :

- Kỹ sư thay tôi tiếp tục công cuộc thí nghiệm này nhé.

Hoài Anh níu tay cha chạy theo.

Con Tô có vẻ không được vừa lòng, vì từ nãy giáo sư chưa hỏi han tới nó. Nó chạy quẩn làm vướng chân như bó buộc giáo sư không được quên lửng nó. Nó đã toại nguyện. Giáo sư thấy vướng chân, nhìn nó, cúi xuống xoa đầu con chó tinh ranh và nói :

- Cả Tô nữa. Chuyến này Tô cũng được đi theo và bảo vệ hai chủ nhỏ. Tô cũng phải có một mũ riêng cho Tô.

Đến trước phòng riêng, giáo sư ngưng lại, chỉ tay về phía trước :

- Chú và hai con coi kìa ! Bao nhiêu là xưởng đồ sộ. Đó là những lò nguyên tử… mà đấy mới chỉ là một phần nhỏ của Trung tâm nguyên tử năng này thôi… Rồi đây chúng ta sẽ có thì giờ đi xem xét toàn thể Trung tâm… Bây giờ ta vào nhà.

Hoài Anh lăng xăng mở tủ lấy nước giải khát. Riêng chú Kim, Hoài Anh đã “thuộc” tính chú. Hoài Anh đặt trước mặt chú một chiếc cốc vại và rót đầy rượu bia thượng hạng. Chú mỉm cười xoa đầu Hoài Anh. Chú sung sướng, vì cô cháu bé hiểu chú.

Hoài Anh liến thoắng :

- Ba cho chúng con lên đây để đi đâu với ba vậy ? Anh Hoài Việt cứ cằn nhằn với con hoài. Anh bảo bí mật không nói rõ cho anh biết. Mà nào con có biết gì hơn đâu…

Việt tiếp ngay lời em gái :

- Sao lần này ba có vẻ kín đáo thế ? Chúng con sốt ruột muốn biết rõ về cuộc hành trình sắp tới này ghê lắm, ba ạ. Có phải không chú Kim ?

Chú Kim không nói, ngửa cổ tu nốt chỗ bia còn trong cốc, rồi gật đầu lia lịa.

Giáo sư Tôn nghe con hỏi, giơ tay nhấc đôi kính trắng đang đeo, lau đi lau lại. Đấy là cử chỉ quen thuộc của ông mỗi khi ông sửa soạn nói một điều gì hệ trọng. Hoài Anh nhìn Việt như ngầm báo hiệu với nhau. Mấy phút sau, giáo sư mới chậm rãi nói :

- Cuộc thám hiểm tôi muốn chú dự, ba muốn cho hai con cùng đi giúp ba đây là một cuộc hành trình thí nghiệm đầy thử thách, bấp bênh và không thiếu gian nguy… Chính vì thế mà mẹ các con đã bao ngày ngần ngại… Nhưng ba trông rằng nhờ Thượng Đế nâng đỡ, ba đã đem hết tài học và sự hiểu biết của ba để dự phòng đủ để ta hoàn toàn thắng lợi, hoàn toàn thành công được.

- Đi đâu mà quan trọng vậy ba ? Hoài Việt hỏi.

- Ba đã hoàn thành một chiếc phi thuyền. Ta sẽ dùng phi thuyền ấy đi thám hiểm Cung Trăng.

Giáo sư lặng nhìn hai con, nhìn người bạn cộng sự, như tìm xem những phản ứng đích thực của những lời ông vừa nói.

- Đi thám hiểm cung trăng sao ba ? Hoài Anh tưởng mình chưa nghe rõ, hỏi lại.

Giáo sư Tôn âu yếm nhìn con gái :

- Phải, ta sẽ đi thám hiểm cung trăng.

Anh em Hoài Việt thật như từ cung trăng rơi xuống. Họ ngạc nhiên không thể tả. Họ trố mắt nhìn người cha thân yêu, người cha mà họ đã tin tưởng hầu như vô hạn, vì người đó tài trí, thận trọng. Nói tóm lại, người cha đó là thần tượng của họ…

Còn chú Kim. Chú như một lò so bật mạnh lên :

- Bác Tôn, bác bảo gì ? Bác bảo lên cung trăng hả ? Trời đất ơi ! Lên cung trăng hả, bác Tôn ? Ông bạn của tôi lên cung trăng ! Người ta thường bảo những người thông thái chúa là hay sống trên mây, trên gió, trên cung trăng… Có sai đâu ! Thì bác Tôn đang ở cung trăng rồi còn phải lên với xuống gì nữa. Phải không hai cháu, phải không cháu Anh, cha các cháu đang ở cung trăng rồi??? Ha… Ha… Ha…

Chú lăn ra cười… Cười rũ rượi… Chú vẫn cho là giáo sư muốn đùa nghịch với chú một chuyện gì đây… nhưng chú không sao nhịn được cười.

Giáo sư Tôn nhìn hai con, biết hai con đã cảm thông được tầm quan trọng trong việc ông vừa bầy tỏ, chứ không như chú Kim. Ông để chú cười chán chê rồi, ông nghiêm trang nói tiếp :

- Chúng ta sẽ đi thám hiểm cung trăng trong ít ngày nữa. Tôi chắc chú không từ nan. Chú sẽ đi cùng cha con tôi, nên tôi đã mời chú tới Trung tâm đây. Có bao giờ chú sợ phải không chú Kim ?

Chú Kim lúc này không cười được nữa. Chú biết là việc nghiêm trọng. Mồ hôi chú toát ra. Chú há miệng nhìn giáo sư, định nói mà lời nói không thoát ra khỏi họng được.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài. Rồi một bóng người tiến vào, vui vẻ nói :

- Chào mọi người.

Giáo sư Tôn nói ngay :

- A, bác Phụng ! Mời bác… Muộn quá nên tôi chưa kịp đưa các cháu và đại úy đây tới trình diện với bác… Xin ông giám đốc Trung tâm hiểu cho… Đại úy Kim và hai cháu mới tới đó ạ… Đại úy vừa nhất quyết nhận lời cộng tác với tôi trong cuộc thám hiểm này.

Nhà bác học Phụng, Giám đốc Trung tâm Nguyên tử năng chìa tay bắt tay chú Kim. Chú vẫn còn bàng hoàng chưa hết ngơ ngác. Nhà bác học vui vẻ nói :

- Hân hạnh được đại úy cộng tác. Tôi hết sức khâm phục đại úy. Giáo sư đã cho tôi biết đại úy là người gan dạ khác thường. Đức tính đó cần thiết cho những công cuộc như những công cuộc chúng tôi đang toan tính. Nay gặp đại úy, tôi thấy lời ca tụng về đại úy không ngoa chút nào…

- Dạ… thưa… thưa… ngài giám đốc, tôi chưa… tôi chưa…

Nhà bác học thân mật vỗ vai chú Kim :

- Đại úy đừng khách sáo… đừng quá khiêm tốn… những người như đại úy thật hiếm có. Chúng tôi rất vui sướng được có đại úy trong chuyến lên cung trăng lần đầu tiên này. Đó là một vinh dự đặc biệt đó, đại úy ạ. Ông sẽ là một trong mấy người trước nhất đặt chân lên cung trăng. Chị Hằng hẳn sẽ được hân hạnh trình bầy với đại úy khúc Nghê thường của nàng.

Ông Phụng cười, rồi quay lại ôm vai anh em Việt :

- Còn hai cháu của bác, bây giờ bác cháu ta mới gặp nhau. Nhưng bác đã nghe nói tới hai cháu nhiều rồi, nhất là trong những công việc các cháu góp phần với cha các cháu từ trước đến nay. Các cháu can đảm lắm. Phải có thế các cháu mới xứng đáng con của một nhà khoa học lừng danh như cha các cháu chứ. À, mẹ các cháu vẫn an mạnh chứ ?

Hoài Anh nhìn ông Phụng đáp :

- Cám ơn bác, mẹ chúng cháu mạnh. Nhưng mẹ chúng cháu lo lo làm sao ấy ạ.

- Lo thì cố nhiên người mẹ nào mà không lo trước những điều mới mẻ như thế này. Nhưng mẹ các cháu thế là can đảm và hy sinh nhiều lắm đó, các cháu. Vả lại mẹ các cháu, cũng như mọi người đều tin chắc sự thành công của cha các cháu, của Trung tâm Nguyên tử năng trong công cuộc vĩ đại này.

Trong cuộc thám hiểm đầy nguy nan này, các cháu sẽ là đại diện cho giới thanh thiếu niên nam nữ của Việt Nam đó. Sự góp phần của các cháu sẽ không nhỏ. Khoa học sau đây sẽ không thể quên được tên Hoài Việt, Hoài Anh đâu. Bác nói thật, bác phân bì một chút với cha mẹ cháu đấy. Vì mặc dầu bác nhiều tuổi hơn ba các cháu, nhưng các con bác hãy còn nhỏ. Nếu không bác sẽ xí phần cho một hai đứa trong cái vinh dự này… Phải, thanh thiếu niên Việt Nam cũng biết can đảm, cũng biết tìm làm những gì có lợi cho đất nước, cho nhân loại chứ đâu chỉ toàn những hạng ăn chơi trác táng, trốn tránh trách nhiệm, các cháu nhỉ.

Nhà bác học nói như mê man… Rồi ông như sực nhớ ra :

- Thôi ! Bây giờ khuya quá rồi, đại úy và hai cháu chắc mệt nhiều vì cuộc hành trình. Để mọi người đi nghỉ. Ngày mai giáo sư Tôn sẽ đưa tất cả đi quan sát Trung tâm. Đây là lần đầu tiên những người lạ được đặt chân vào khu cấm địa của Trung tâm. Việc bảo mật đòi hỏi như thế. Tuy vậy, người ta vẫn chưa thể nói là phòng bị cho chu đáo đủ, phòng bị quá đáng được. Những con mắt gián điệp, phá hoại thèm dòm ngó vào những nơi Trung tâm này lắm. Thôi, chúc mọi người ngủ ngon ! Chúc riêng cháu Hoài Anh mơ trước thấy chị Hằng Nga nhé ! Cháu của bác xinh thế này mà lên Nguyệt điện thì Hằng Nga sẽ ghen với cháu đấy…

Hoài Anh bẽn lẽn, đỏ mặt chống chế :

- Đấy… chưa chi bác đã chế cháu rồi…


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ   Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Icon_minitimeMon Jun 05, 2017 6:20 am

Chương 2

Chú Kim bước sang phòng bên cạnh nghỉ.

Giáo sư Tôn còn ngồi lại nói chuyện với Hoài Việt, Hoài Anh.

Chỉ một lúc sau, tiếng ngáy của chú Kim đã đều đều vang lên.

Hoài Anh được dịp đùa nghịch, ngả đầu vào lòng cha :

- Ba kìa, khu cấm địa của ba có máy bay gián điệp đến do thám, ba nghe thấy chưa ?

Giáo sư nhìn chú Kim, xoa đầu con gái vui vẻ nói :

- Ba không ngại. Loại gián điệp này chỉ con mới đàn áp nổi thôi.

- Đúng thế, ba ạ – Hoài Việt vội chen vào – Khi nãy mà không có em Hoài Anh can thiệp có thể xảy ra những rắc rối đáng tiếc tại trạm canh đầu tiên rồi.

- Sao vậy ? Có chuyện gì đấy các con ?

Hoài Việt kể :

- Các nhân viên kiểm soát đã cương quyết theo lệnh cấp trên tịch thu những chai đế của chú Kim. Chú nổi giận. Chú cũng nhất định không chịu để cho ai cướp ngay trước mặt chú “nước nguyên tử” của chú… Thế mà, Hoài Anh đem tài “phản gián” ra, chú chịu liền. Chú lại vui vẻ nữa là khác… Ba ạ ! Có Hoài Anh cùng đi chuyến này, con đoán là chú Kim sẽ luôn luôn “ngoan ngoãn” như con chiên ấy, chứ không dễ xửng cồ quát tháo như những lần trước đâu… Em Hoài Anh ghê thật.

Hoài Anh nguýt anh :

- Thôi, em chịu thôi. Công việc đó nặng nề lắm. Lúc chú Kim mà đã có vài chén đế rồi thì em cũng đành hàng thôi.

Hoài Anh như chợt nhớ ra nói ngay với cha :

- À, ba ạ. Lúc nãy con đã hứa với chú Kim sẽ xin ba cho chú đem nước nguyên tử của chú vào Trung tâm này. Có được không ba ?

Giáo sư cười với các con :

- Chú đang ở Trung tâm đây… Nơi này thiếu gì nguyên tử… Chú còn cần gì đến nước nguyên tử của chú nữa… Nhưng cái đó thuộc thẩm quyền của bác Phụng… Để lúc nào ba hỏi ý kiến bác xem sao…

Hoài Anh nhắc ngay :

- Ba hỏi sớm, ba nhé… Không có tới cơn ghiền của chú, chú lại mè nheo với con gái của ba đấy… Chú đã bảo với con là thiếu đế thì chân tay chú rời ra từng mảnh.

*

Ven xa lộ Đà lạt – Sàigòn, cách thị trấn Di linh chừng hơn một cây số ngàn.

Tại một biệt thự phong quang rộng rãi, bọn hai người một già một trẻ – Hoài Việt đã chú ý đến họ lúc ở phi trường Liên Khang – ngồi nói chuyện rủ rỉ dưới ánh đèn sáng.

Người già vẫn giữ dáng điệu đạo mạo đường bệ như bất cứ lúc nào. Ông thong thả đưa tay vặn máy phóng thanh. Một điệu nhạc êm tỏa ra trong phòng, nhưng cũng đủ để át một phần nào tiếng nói trong phòng.

Ông già chăm chú nhìn người trai trẻ điềm đạm hỏi :

- À, sao chú Tư ? Từ chiều đến giờ có nhận được thêm tin gì mới không ? M.3 đã bắt liên lạc được với ta chưa nhỉ ?

Người thanh niên – chú Tư – đáp :

- Thưa cụ, đã ạ. M.3 mới nói qua làn sóng đặc biệt về chi nhánh đây. Tuy thế, cũng không có gì mới lạ đáng kể. Bản mật mã của M.3 cho biết danh sách toàn thể nhân viên phục vụ tại T.T.19, kể cả những người mới đến… Nhưng chưa biết rõ những công việc của những người mới này… M.3 cũng hứa trong vòng 12 giờ nữa, sẽ cho biết kết quả các phim ảnh chụp được những kế hoạch tối mật của T.T.19…

Mắt người già sáng lên. Ông xoa tay hả hê nói :

- Nếu thế hoạt động của M.3 đã đáng kể lắm rồi.

Ông giơ tay đón lấy bản dịch mật mã, chăm chú đọc. Nét mặt ông cứ tươi dần. Ông sung sướng đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Ông nói như để cho một mình mình nghe :

- Ta sẽ thành công… Ta không hối tiếc đã mua chuộc M.3 và đặt M.3 ở đó… Tuy ta tổn phí rất nhiều cho M.3… Ta sẽ thành công… Nhưng… Ta cần phải hành động gấp… thật gấp cho đối phương của ta không nghi ngờ…

Ông già ngồi lại ghế. Tháo kính để lên bàn, ông dặn :

- Chú Tư này !

- Dạ, cụ dạy…

- Chú chuyển ngay hai bức điện văn này, vẫn bằng mật mã số 10 nhé !

- Dạ.

- Bức thứ nhất gửi cho M.3 chú điện đi thế này : “M.3 ở T.T.19… Cần luôn luôn giữ liên lạc với D.L.5… để biết giá hàng lên xuống… Tối khẩn… “

Còn bức điện về trụ sở chính, chú ghi nhé : “H.N.4.T.U… sẵn sàng để hành động… Hàng đã sẵn… chờ báo tin lại… Được giá… D.L.5” Thế là xong, chú Tư.

Máy phát thanh tiếp sang phần tin tức thời sự. Ông già nhẹ tay tắt máy. Ông ngồi rung đùi kéo những hơi dài điếu xì gà to tướng.

*

Ba ngày qua ở Trung tâm Suối Vàng.

Hoài Việt, Hoài Anh và chú Kim được nhà kỹ sư Vĩnh hướng dẫn đi quan sát khắp nơi trong Trung tâm. Tại nhiều cơ xưởng, họ phải mặc những bộ giáp riêng để phòng ngừa nạn phóng xạ nguyên tử.

Đứng trước những cơ xưởng hùng vĩ, đứng trước những lò nguyên tử đồ sộ, anh em Hoài Anh không ai bảo ai, mà đều hãnh diện… Tất cả cái công trình to lớn đó đã do óc người cha yêu quí của họ chế tạo nên. Mà công trình vĩ đại ấy lại chỉ nhằm một mục tiêu duy nhất phụng sự hòa bình nhân loại, gạt bỏ hết mọi ý nghĩ chiến tranh. Họ sung sướng.

Sang ngày thứ tư.

Chính giáo sư đưa hai con và chú Kim tới thăm phi thuyền mẫu.

Phi thuyền mẫu này đặt tại một sân lộ thiên, rộng mênh mông, không biết là bao nhiêu cây số vuông nữa. Việc canh phòng tại đây còn muôn phần chu đáo và nghiêm ngặt. Người ta có thể chắc được rằng một con chim cũng không thể lọt vào nơi đây mà nhân viên bảo mật lại không biết. Ngay cả trong ban giám đốc Trung tâm cũng chỉ một số người đã được lui tới với những sự vụ lệnh riêng biệt.

Đứng trong một khung cảnh bao la bát ngát, nhìn xem chiếc phi thuyền nằm sừng sững chính giữa, anh em Việt và chú Kim như người sống trong mộng… Chiếc phi thuyền đồ sộ. Chiếc phi thuyền tân kỳ. Chiếc phi thuyền tuyệt xảo. Cả ba trầm trồ xuýt xoa.

Giáo sư Tôn để cho cả ba qua cơn ngạc nhiên rồi mới cất tiếng nói :

- Đây chỉ là phi thuyền mẫu, rút nhỏ lại, bằng một phần mười phi thuyền thật sự đang được trù tính hoàn thành. Chú và hai con xem, phi thuyền thon đẹp trông giống gì… Có phải gần giống một kiểu xe hơi loại thể thao không ? Nhưng to gấp mười đấy nhé. Ngồi trong phi thuyền, người ta có thể quan sát rõ vòm trời tứ phía được.

Theo kế hoạch của Trung tâm Nguyên tử năng, phi thuyền thật sự phải có thể mang theo được 5 nhân viên, lại đủ chỗ để thiết lập những dụng cụ cần thiết cho việc bảo vệ sinh mạng các nhân viên và những dụng cụ cần thiết cho việc thám hiểm. Trong số những dụng cụ ấy, đã có hai chiếc xe tăng rồi.

Ngồi ở phòng máy phi thuyền, phi hành gia có thể mở hoặc tắt máy tùy ý. Khi phi thuyền đã đạt được tốc độ hạn định, phi hành gia có thể tắt máy đi, phi thuyền sẽ cứ lướt đi trong không gian cho tới khi tốc độ bị giảm và cần phải mở máy lại. Đang khi tắt máy như thế, người ta chỉ còn phải lo điều khiển phi thuyền theo hướng mình muốn.

Hoài Việt hỏi cha :

- Trong trường hợp các nhân viên trong phi thuyền bị sức ép của không khí mạnh quá ngất đi thì làm sao điều khiển hướng đi cho phi thuyền được, thưa ba ?

Giáo sư sung sướng thấy con trai của ông đã nghĩ tới chi tiết cần thiết ấy. Ông đáp :

- Để phòng bị trường hợp ấy chắc chắn có xảy ra, và cũng để bảo vệ an ninh cho nhân viên trong hầu hết mọi trường hợp khác nữa, luôn luôn ban chuyên môn tại Trung tâm có thể điều khiển hữu hiệu phi thuyền bằng vô tuyến điện đặc biệt.

Hoài Anh kéo tay cha hỏi :

- Sao lại đặt tên cho phi thuyền này là Nguyễn Trường Tộ thế ba ?

- Như con đã biết, đó là tên một nhân sĩ nước ta về đời Tự Đức. Người đã có con mắt trông xa nhìn rộng lên tiếng kêu gọi vua tôi nhà Nguyễn lúc ấy mở mang đất nước về mọi phương diện, cả về khoa học… Nhưng tiếng kêu của ông đã bị tan loãng vào những bụi tre xanh, không được đếm xỉa tới… Nếu những lời đề nghị của ông đã được đem thực hành, thì nước Việt Nam hẳn đã hoàn thành được công cuộc thám hiểm cung trăng từ mấy chục năm trước đây rồi…

Hoài Anh như tiếc rẻ nói bâng quơ :

- Thôi, gọi phi thuyền này là Nguyễn Trường Tộ cũng được… Giá không thì con đề nghị đặt tên phi thuyền là… là…

- Là gì, là gì, hở cháu ? Chú Kim sốt ruột hỏi.

Hoài Anh ghé sát bên tai chú và nói khẽ :

- Là, “phi thuyền giáo sư Tôn”. Chú đồng ý không ?

Chú Kim gật đầu lia lịa cười vui vẻ :

- Gọi thế nghe lại hay hay đấy nhé.

Giáo sư Tôn mỉm cười cắt đứt câu chuyện của hai chú cháu Hoài Anh :

- Con gái của ba đã nghĩ đến công việc con sẽ phải đảm nhận trong chiếc phi thuyền kia chưa thế?

Nghe cha hỏi thế, Hoài Anh quên hết mọi chuyện khác, hỏi ngay :

- Mỗi người chúng con sẽ giúp được ba những gì ? Ba có thể cho chúng con biết từ bây giờ không ạ ?

Hoài Việt chú ý chờ đợi câu trả lời của cha. Chú Kim cũng nóng ruột…

Giáo sư Tôn không để họ chờ lâu :

- Tuy là điều cần giữ bí mật để tránh tất cả những mưu toan phá hoại của đối phương, nhưng vì ba tin các con sẽ không tiết lộ ra ngoài, nên ba có thể nói sớm được. Công việc của chú Kim cố nhiên là hợp với tài năng của chú : chú sẽ điều khiển tay lái phi thuyền. Còn Hoài Việt sẽ phụ lực ba trông coi những máy ghi nhận các hiện tượng kỳ lạ khám phá được trong không gian, nhất là trên cung trăng. Riêng Hoài Anh, công việc của con là điều khiển hệ thống thông tin để giữ an toàn sinh mạng cả phái đoàn, để giữ liên lạc với trái đất và với Trung tâm Suối Vàng… Công việc của người nào cũng cần thiết, không thể không có được. Mỗi người sẽ được theo những lớp huấn luyện chỉ dẫn trong những ngày sau đây, để có thể chu toàn phận sự đến nơi đến chốn không lệch lạc.

*

Đêm đã về khuya.

Cảnh trời miền cao nguyên giá lạnh.

Trung tâm Suối Vàng chìm trong yên lặng. Mọi người an giấc. Nhưng nhân viên phận sự canh phòng không một giây phút sao nhãng công việc.

Bỗng, còi báo động từ đài kiểm soát trung ương rú lên, vang ra khắp các khu vực trong miền cấm địa.

Mọi người hồi hộp chờ đợi.

Tiếng đài Trung ương báo cáo :

- A lô ! A Lô ! Đây đài kiểm soát trung ương. Lệnh báo động cho toàn thể Trung tâm… Lệnh số 1… Một phi cơ từ phía Bắc bay tới đang bay lượn trên cấm địa… A lô ! Lệnh số 1. Chỉ thị cho đội tuần tiễu và đội cao xạ sẵn sàng chờ lệnh…

Chỉ mấy phút sau đội tuần tiễu đã trang bị đầy đủ. Các khu trục cơ đã nổ máy chờ lệnh cất cánh… Đội cao xạ cũng đã sẵn sàng nhả đạn… Những ánh đèn pha sáng rực chạy như mắc cửi trên không trung.

Cùng lúc đó, đài kiểm soát trung ương ra lệnh cho chiếc phi cơ lạ :

- A lô ! A lô ! Đây Trung tâm Suối Vàng… gọi phi cơ đang bay trên khu vực Suối Vàng… Trân trọng báo các ngài biết : các ngài đã vi phạm khu cấm địa… Yêu cầu lập tức quay hướng… Quay lại lập tức…

Chiếc phi cơ lạ như không nghe thấy chỉ thị đó, cất cánh bay cao hơn, nhưng vẫn thẳng hướng tiến sâu vào khu cấm địa…

Đội tuần tiễu và ban cao xạ nóng tiết muốn ra tay ngay, nhưng họ vẫn cố gắng kiên nhẫn đợi lệnh.

Đài trung ương nhắc lại chỉ thị với một giọng cứng rắn hơn :

- A lô ! Đây là Trung tâm Suối Vàng… Trung tâm gọi phi cơ đang bay trong khu cấm địa… Yêu cầu quay lại… Chậm trễ không tuân lệnh… chúng tôi bó buộc nổ súng…

Vài phút sau yên lặng, máy thính cơ của đài trung ương vang lên một câu trả lời rời rạc đứt quãng :

- … Phi cơ T.T.H… hư… máy… không… thể… hạ… cánh…

Các nhân viên đài trung ương nhìn nhau chờ đợi…

Bỗng nhiên chiếc phi cơ lạ lao mình xuống nhanh như một mũi tên phía bên kia trung tâm rồi bay thẳng lên. Đài trung ương vội cấp báo :

- A lô ! Đài kiểm soát trung ương ban lệnh số 2… chiếc phi cơ không có thiện ý… không hỏng máy… chỉ là một cách lập kế hoãn binh… để tìm địa điểm… Đã thả người nhẩy dù xuống cấm địa… Năm chiếc dù đã được thả xuống… Chỉ thị cho đội cao xạ nã súng… Ban tuần tiễu không gian và lục địa truy nã… A lô ! Lệnh số 2 được ban hành từ phút này…

Những vệt ánh sáng đèn pha của Trung tâm quét một lượt trên vòm trời.

Đạn cao xạ nổ vang rền. Tiếng động cơ khu trục, xe tăng, xe díp dội ra. Đội tuần tiễu tỏa đi săn địch khắp nơi.

Phi cơ lạ sau khi đã thả năm chiếc dù, đã cất cánh vọt lên cao chạy trốn.

Tiếng súng vẫn nổ theo. Cuộc rượt bắt ráo riết.

Giáo sư Tôn và hai con đứng bên nhà bác học Phụng hồi hộp đợi chờ tin tức.

Riêng chú Kim vẫn vùi đầu trong chăn nệm ấm, ngủ không biết trời đất đâu nữa. Tiếng ngáy của chú cứ đều đều vang dội như thi đua với tiếng đại bác, cao xạ…

Từ trên không trung, đội tuần tiễu khu trục báo tin chiếc phi cơ lạ đã lẩn vào mây mù trốn thoát.

Lệnh tập nã những tên địch nhẩy dù xuống cấm địa được triệt để thi hành. Những bản báo cáo được luôn luôn gửi về đài kiểm soát trung ương…

Sáng hôm sau.

Nhà bác học Phụng, giám đốc Trung tâm Nguyên tử năng Suối Vàng triệu tập cấp tốc một cuộc hội họp các nhân viên trong ban giám đốc. Anh em Hoài Việt và chú Kim cũng được đặc biệt tới dự.

Vị giám đốc Trung tâm với tất cả vẻ quan trọng lên tiếng :

- Thưa các bạn, đêm vừa qua đã xảy ra những việc rất đáng chú ý tại Trung tâm đây. Như các bạn biết, chiếc phi cơ lạ bay lượn trong khu cấm địa, rồi dở trò gian dối, tìm địa điểm thả nhân viên nhảy dù xuống khu vực của ta. Đội phòng thủ, tuần tiễu của ta đã buộc lòng phải hành động. Hai tên đã tan xác vì dù trúng đạn phát hỏa. Một tên bị bắt sống… Còn hai tên nữa biệt dạng… Trong mình những tên chết và tên bị bắt sống có thấy đủ khí giới tối tân và lương thực dự trữ. Nhưng không có giấy tờ gì để chứng tỏ bọn này thuộc quốc tịch nào, hoặc hoạt động cho quốc gia nào và theo đuổi mục tiêu nào. Điều chắc chắn, mà các bạn cũng như chúng tôi đoán không sai, là họ hoạt động không có lợi cho ta, cho công cuộc của ta rồi. Tên bị bắt sống chưa mở miệng nói một câu nào…

Màng lưới bảo mật của chúng ta thế là đã bị chọc thủng từ nay. Chúng ta cần phải tăng cường việc phòng vệ, ban giám đốc cũng sẽ xét lại hệ thống bảo mật. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi không muốn đưa ra một giả thuyết nào, để khỏi gây nên một cảnh xao xuyến hoang mang trong Trung tâm chúng ta.

Đó là mục đích của cuộc hội họp hôm nay. Chúng tôi sẽ tìm cách khai thác những tài liệu cần thiết nơi tù binh của chúng ta. Yêu cầu quí bạn giải tán.

…..

Phòng bảo mật lại báo cáo lên ban giám đốc cho biết kết quả việc tra hỏi tên bị bắt sống. Hắn vẫn cố tình ngậm miệng không nói không rằng.

Người ta nhất định đưa hắn đến trước ban giám đốc : có nhà bác học Phụng, giáo sư Tôn, kỹ sư Vĩnh… Chú Kim và anh em Hoài Việt Hoài Anh cũng dự cuộc thẩm vấn.

Hắn là một người Á Đông, nước da vàng sậm. Thân hình hắn chứng tỏ hắn có một sức khỏe hơn người. Đôi mắt sáng quắc tinh nhanh, nét mặt gân guốc của hắn nói lên rõ rệt hắn là một người gan lì không biết sợ là gì.

Vừa tới nơi, hắn nhìn chòng chọc về phía giáo sư Tôn và nhà kỹ sư Vĩnh như để tìm một mật lệnh, một dấu hiệu ngầm nào…

Mọi người đều ngạc nhiên. Nhất là giáo sư Tôn càng ngơ ngác hơn ai hết.

Nhà bác học Phụng không làm sao cho tên gián điệp gan dạ ấy hé răng nói lấy một lời. Ông xoay trở hỏi y bằng hết những thứ tiếng thông dụng tại Á Đông : tiếng Việt, tiếng Trung Hoa, tiếng Lào, tiếng Cam Bốt, tiếng Miến, tiếng Triều Tiên, Thái Lan… Cuối cùng, ông dùng cả tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Ấn Độ… Y vẫn trơ trơ như người hoàn toàn điếc đặc. Người nóng ruột nhất trước cảnh đó là đại úy Kim. Chú nhấp nhổm luôn trên ghế. Nếu là phận sự chính của chú, chắc chú không chịu kiên nhẫn đợi chờ như thế. Chú đã có cách của chú rồi. Nhưng đây là phần việc của ban giám đốc và chú chỉ có hân hạnh được dự thính thôi. Tuy vậy, chú vẫn thấy bực bội hết chỗ nói. Chú quay sang nói với Hoài Anh, tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho mọi người nghe được :

- Cháu Anh à ! Chú nghĩ cứ đưa hắn ta vào máy điện tử tìm sự thật là yên chuyện và chóng được việc hơn cả.

Hoài Anh mỉm cười gật đầu với chú Kim.

Tên gián điệp nghe thấy thế, đổi ngay nét mặt. Hai bên quai hàm hắn bạnh ra. Sau vài phút suy nghĩ, những bắp thịt trên gò má hắn nổi bật lên, hắn có vẻ quyết định một chuyện gì. Hắn đưa bàn tay gãi mép. Hoài Việt nhanh trí, biết ngay ý định của hắn, muốn can thiệp. Nhưng không sao kịp được. Nhanh như cắt, hắn rút chiếc răng bằng vàng của hắn ra và ngậm miệng lại, hắn đã cắn vỡ ống thuốc độc rất mạnh trữ sẵn trong kẽ răng. Hắn rùng mình một cái thật mạnh, trợn mắt nhìn về phía giáo sư Tôn và kỹ sư Vĩnh, rồi gục xuống. Hắn đã kết liễu đời gián điệp của hắn, đem theo xuống mồ tất cả sự bí mật của hắn và của nhóm hắn.

Ban giám đốc Trung Tâm Suối Vàng không thu lượm được kết quả gì khác. Người ta bàn tán với nhau về cái nhìn của hắn lúc mới tới trước ban giám đốc và lúc hắn lìa đời. Cuộc săn tìm hai tên biệt tích được tung ra mãnh liệt hơn nữa.

Sau nhiều giờ bàn đi tính lại, giáo sư Tôn đưa chú Kim và hai con tới gặp nhà bác học Phụng.

Giáo sư mở đầu :

- Tôi muốn xin với bác cho phép đại úy và hai cháu được đi chơi thăm thú miền rừng núi trong vài hôm. Cố nhiên ba chú cháu sẽ tuân theo kỷ luật của Trung tâm, không ra khỏi khu cấm địa, cũng không liên lạc với một ai ngoài khu cấm địa. Bác nghĩ sao ? Bác thấy có gì bất tiện không ?

Ông Phụng xoa tay nhìn mọi người, hể hả nói :

- Có gì bất tiện đâu, bác ? Đại úy và hai cháu thỉnh thoảng cũng nên tổ chức những cuộc du ngoạn như thế cho đỡ bí chứ. Tôi sẽ cho chỉ thị để riêng một chiếc xe hơi và một chiếc phi cơ trực thăng loại du lịch tùy quyền sử dụng của ba chú cháu.

Hoài Anh nghe nói có phi cơ trực thăng, cô bé vui vẻ hơn hết. Hoài Anh đã tưởng đến cảnh chính cô điều khiển chiếc phi cơ đó, bay lượn trên không… biết bao là vui thú ! Hoài Anh nhanh nhẹn đáp :

- Cám ơn bác nhiều. Bác chiều các cháu quá !

… Cuộc “du ngoạn” đã được dự bị đầy đủ.

Đoàn “du ngoạn” lần này vẫn có những nhân vật quen thuộc : có chú Kim, có Hoài Việt, Hoài Anh, và cũng không vắng mặt con Tô.

Họ dùng chiếc trực thăng du lịch xinh xắn. Hoài Anh điều khiển tay lái. Dĩ nhiên chú Kim vẫn không quên cái sứ mệnh làm tối cao cố vấn cho cháu gái của chú.

Ngồi cạnh Hoài Anh, chú Kim gật gà gật gù, tấm tắc khen :

- Chú không ngờ cháu Anh của chú điều khiển máy trực thăng nhanh nhẹn, khéo léo, vững tay và bình thản đến thế đấy. Chú đây già đời trong nghề phi hành cũng không hơn cháu bao nhiêu đâu.

Hoài Việt thủng thẳng nói tiếp lời chú, trong khi Hoài Anh tủm tỉm cười :

- Phải, cháu Hoài anh của chú mà không “số dách” thì còn ai vào đấy mà tranh được nữa, chú nhỉ!

Cả ba chú cháu cùng cười ròn tan. Tiếng cười khoái trá của họ lan ra trong gió, trong mây.

Đoàn “du ngoan” bay lượn một vòng gần khắp toàn thể khu cấm địa. Họ luôn luôn nhận được những chỉ dẫn cần thiết từ đài kiểm soát trung ương chuyển tới qua luồng sóng điện… Rồi họ hạ cánh xuống khu vực phía Tây của Trung tâm. Đây là một khoảng đất khá bằng phẳng. Những cơ xưởng ở đây tựa vào vách những trái núi khá cao, địa thế thật hiểm hóc.

Hết giờ này đến giờ khác, anh em Hoài Việt chạy nhẩy chơi đùa. Chú Kim như trẻ hẳn lại, cũng góp phần vào các cuộc chơi của hai cháu. Chú cũng chạy, cũng nhảy, cũng bịt mắt, cũng tranh hơn thua với hai cháu. Tất cả bọn ba người có vẻ là những người hoàn toàn vô tư lự, chỉ nghĩ đến hưởng hết những thú vui thoải mái do thiên nhiên đem tới cho họ.

Mặt trời sắp lặn.

Hoài Anh sửa soạn lên trực thăng một mình trở về Trung tâm, để chú Kim và Hoài Việt sống cuộc đời cắm trại ban đêm giữa rừng thông. Hoài Anh như lo ngại cho những người ở lại, dặn Hoài Việt phải luôn luôn liên lạc với cô và cho biết đích xác địa điểm cắm trại ban đêm để tiện tiếp xúc khi hữu sự.

Ngồi gọn trong buồng máy trực thăng, Hoài Anh nói với Việt :

- Việc anh và chú ở lại, em thấy không thiếu nguy hiểm. Em lo lo làm sao ấy. Thế mà bác Phụng lại nghĩ là chúng ta đi du ngoạn ! Nhưng dù sao chúng ta cũng phải đặt bổn phận lên trên hết. Chú và anh ở lại, làm việc có nhiều may mắn. Hoài Anh về đây !

Hoài Anh và chiếc trực thăng cất cánh lên cao rồi nhỏ dần. Hoài Anh còn giơ tay vẫy lại anh và chú Kim.

Chờ cho phi cơ của Hoài Anh khuất dạng, Việt và chú Kim đeo bị lên núi. Hai người leo lên một ngọn núi thấp dô vượt ra, lấy ống nhòm quan sát khắp nơi. Hoài Việt nhận ra được những chiếc cửa sổ xây trong vách đá làm lỗ thông hơi cho một số cơ xưởng. Những cửa sổ đó ở cheo leo trên lưng chừng núi… Anh nhìn đi nhìn lại, đem so sánh với bản đồ Trung tâm, rồi khoan khoái gật gù nói với người bạn già :

- Có lẽ điều dự đoán của chúng ta tối qua đúng thật, chú ạ. Hẳn là bọn nhẩy dù bí mật kia tới Trung tâm đây để tiếp xúc với một hay nhiều đồng lõa của chúng đang sống trong Trung tâm chúng ta. Nghĩa là chúng ta có gián điệp của địch len lỏi vào Trung tâm rồi… Và cố nhiên, như ba cháu nói hôm qua, tài liệu mà họ cần trao cho nhau không thể chuyển đi bằng luồng sóng điện được, phải có giấy tờ, phim ảnh ; đó chỉ có thể là những bức họa đồ bí mật nhất của Trung tâm, tỉ như bức họa đồ chiếc phi thuyền chẳng hạn, chú nhỉ !

Chú Kim gãi hai hàm râu quai nón của chú sồn sột. Chú bảo :

- Nhưng cháu biết cái màng lưới kiểm soát của Trung tâm chặt chẽ đến thế nào rồi. Bọn họ làm sao tiếp xúc được với nhau ?

- Cháu cũng đã nghĩ như thế. Nhưng hôm qua nhìn kỹ bức bản đồ của Trung tâm, cháu hơi nghi mấy chiếc cửa thông hơi kia… Cháu nghi chúng là đầu dây mối nhợ cho những chuyện xảy ra gần đây trong Trung tâm… Bây giờ được nhìn tận mắt, cháu nghĩ cháu không nhầm. Hoài Anh cũng đã đồng ý với cháu như thế. Cháu tin rằng bọn họ tiếp xúc nhau bằng lối này. Và ban phòng vệ của Trung tâm tưởng phía này khá hiểm trở, nên việc canh phòng không cần ráo riết lắm.

- Con bé Hoài Anh cũng nghĩ thế à ? Nếu vậy, các cháu đoán đúng đấy. Nhưng làm sao bây giờ ?

- Chú cháu ta sẽ nấp rình ở đây… May ra đêm nay họ sẽ tới. Ta đỡ phải kéo dài cuộc “du ngoạn” của ta lâu hơn. Vì bọn họ không thể nán lâu được đâu. Họ cần phải tiếp xúc sớm hết sức với nhau, để rút lui cho khỏi bị lộ hình tích. Cháu mong rằng bọn ta không chậm quá.

Mà chú xem, cửa số 5 kia cao quá. Không một ai có thể trèo lên đó được, đừng kể dùng tới trực thăng. Ta có thể gạt nó ra ngoài mục tiêu rình rập của ta. Còn cửa số 7 này tuy không cao lắm, nhưng lại đúng vào một chỗ hết sức chênh vênh…

Chú Kim cướp lời :

- Chẳng thằng nào dám bén mảng đến chỗ ấy đâu, cháu ạ.

Hoài Việt vui vẻ :

- Chú nói rất đúng. Nên chúng ta gạt nốt cửa sổ này, không cần lưu tâm đến nữa. Chỉ có cửa sổ số 9 đây, có thể tới được không khó khăn lắm. Ta sẽ coi chừng chỗ này.

- Được, được ! Cháu cứ việc bố trí. Cháu muốn gì chú cũng nghe. Chú tin ở tài tháo vát của cháu. À, mà cháu đừng quên báo tin cho em Hoài Anh nhé. Chắc cô bé nhà ta sốt ruột rồi… Ba cháu hẳn cũng mong tin bọn mình nữa. Khỏi sao được !

- Vâng. Để cháu bắt liên lạc về ngay.

Hoài Việt mở luồng sóng đặc biệt liên lạc với em gái. Họ nói chuyện với nhau cũng bằng một thứ mật mã đặc biệt.

- A lô ! H1 gọi H2… Em đã bay về bằng yên hả ?
- Trời ! Mãi bây giờ anh mới lên tiếng. Em đợi lâu quá. Ba vẫn mải miết trong phòng thí nghiệm. Anh có tìm được cảnh nào vui để cắm trại đêm nay không thế ?

- Có, em ạ. Anh tin là anh đã khám phá ra cảnh đẹp chúng mình nói hôm qua rồi. Em ghi nhé : Khu N. Cửa số 9… thông vào hành lang 3… em ghi kịp chứ ?

- Dạ, em ghi rồi. Em sẽ nói riêng với ba nữa… điều cần là anh giữ liên lạc với em đấy nhé… Mà thận trọng nhiều đấy… Sao em thấy lo lo ấy.

- Đừng lo, em ! Chúc em ngủ ngon, mơ thấy đang được phục trong lòng mẹ… và, và…

- Cám ơn anh, và gì nữa anh ?

- Và… và…

- Và gì nữa, nói đi anh… nói đi…

- Và mơ thấy anh bị kéo tai…

- Anh tồi ! Em đang lo chết người đi, còn trêu em nữa chứ. Thôi chào anh và chú… Không nói chuyện thêm với anh nữa…

Màn đêm buông xuống khu rừng.

Những ngọn núi đã đen lại càng đen sẫm hơn.

Khí lạnh bốc lên.

Hoài Việt rùng mình, lấy áo lạnh mặc thêm, và không quên khoác cho con Tô một tấm mền nhỏ.

- Cháu thấy lạnh ghê, chú Kim ạ !

- Chú cũng thấy lạnh. Nhưng chú không phải mặc thêm áo đâu. Chú đã có thần dược “khu phong ngự hàn “ của chú…

Rồi nhoẻn miệng cười khoái trá, chú Kim lôi từ trong bị ra một chai rượu đế, ngửa cổ tu một hơi thật dài. Sau mấy tiếng “khà” thú vị, chú bảo :

- Bây giờ thì chú bất chấp sương gió giá lạnh. Chú sẽ tỉnh như sáo, chờ đợi bất cứ một biến cố nào… Chờ trắng đêm cũng được đi. Cháu Việt có buồn ngủ cứ ngủ yên tâm. Để chú thức cho.

Chú Kim và Hoài Việt tựa vào nhau ngồi nhìn về phía cửa số 9.

Họ ngồi như thế đã mấy giờ. Chú Kim đã bắt đầu thấy mỏi lưng, đã thấy bực dọc… nhất là vì chú phải giữ yên lặng, không được nói bô bô, không được cười ha hả cho “thoáng khí”.

Bỗng nhiên.

Giữa một khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, nổi lên một tiếng cú kêu gần cửa số 9. Sau vài phút, một tiếng cú kêu khác từ bên trong cửa số 9 vọng ra.

Hoài Việt bấm chú Kim ra hiệu. Chú Kim nhổm người như sẵn sàng hành động. Hoài Việt nhẹ nhàng kéo chú ngồi lại. Hai người cùng nín thở chờ đợi. Họ trố mắt nhìn về cửa số 9. Nhưng chưa có gì khác lạ.

Mấy phút sau.

Tiếng cú bên ngoài kêu dồn dập từng hồi ngắn. Tiếng cú bên trong đáp lại in hệt. Rồi một bóng đen từ từ tiến lên cửa sổ số 9. Chú Kim và Hoài Việt tiến theo. Chú thì thầm bên tai Việt :

- Sao chỉ có một tên ? Còn tên kia nữa đâu, cháu ?

Bóng đen thận trọng tiến đến bên cửa số 9, đón nhận vật của bàn tay bí mật bên trong trao cho.

Phút hành động đã tới. Hoài Việt làm hiệu, chú Kim quát như xé rừng :

- Giơ tay lên… Giơ tay lên… Một cử chỉ dại dột, ta sẽ bắn nát óc…

Bóng đen tuồng như thất thế, giơ tay ngay không một cử chỉ kháng cự.

Hoài Việt tự nhiên thấy cần dè dặt, anh nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của chú Kim “Còn tên nữa đâu ?”

Nhưng chú Kim và Hoài Việt chưa kịp có thái độ thì… hai phát súng không biết xuất xứ từ đâu cùng nổ, hai chú cháu lảo đảo theo nhau gục ngã.

Bóng đen hét lên sung sướng :

- Thằng Tám, mày giỏi quá ! Hai tay súng hạ một trật cả hai thằng chó chết. Rông ngay đi mày. Tài liệu đây rồi. M.3 hành động khá thật… Chu đáo hết chỗ nói.

Đang lúc đó.

Hai tiếng súng bên ngoài vọng vào làm vang động dẫy hành lang số 3.

Hiệu báo động trong toàn khu được ban hành lập tức.

Hoài Anh cũng đã nghe thấy hai tiếng nổ đó.

Đã từ mấy giờ nay, Hoài Anh nóng lòng sốt ruột chờ đợi tin tức của Hoài Việt và chú Kim.

Hoài Anh như một chiếc lò so nhảy nhay ra ngoài hành lang 3. Đèn điện bị tắt, tối như đêm 30. Và một bóng đen lực lưỡng chạy như bay xô phải Hoài Anh làm cô bé ngã xóng xoài.

Nhà bác học Phụng và giáo sư Tôn từ phòng thí nghiệm hớt hải xông tới.

Đèn sáng trở lại.

Kỹ sư Vĩnh cũng bôn ba tới góp mặt.

Mọi người nhìn nhau dò hỏi.

Một nhân viên báo tin Hoài Anh bị ngất lịm nằm phía đầu hành lang 3. Giáo sư Tôn băng mình tới ôm lấy con gái bế lên. Lần lần Hoài Anh như người đang mê ngủ bừng tỉnh giấc nhìn cha.

- Ba ! Ba cho con đi tiếp cứu anh Việt và chú Kim đi. Con sợ có gì đã xẩy ra cho hai người rồi. Hai người đang ở phía cửa sổ số 9 ngoài này… Hai tiếng súng cũng đã nổ ở phía này nữa. Con lo quá, ba ơi !

Giáo sư quay lại nhìn nhà bác học Phụng đã đến đứng đàng sau. Ông Phụng cảm thông ý bạn, đến máy điện thoại ra lệnh :

- A lô ! Đội tuần tiễu trung ương… Đây, giám đốc trung tâm… Cho ngay một số nhân viên cần thiết đi tìm Hoài Việt và đại úy Kim… Ở bên ngoài… Phía khu N. Cửa sổ số 9… Hành lang 3… Thi hành cấp tốc… luôn luôn báo tin tức về văn phòng giám đốc. Hết.

Rồi ông nói với bạn :

- Xin bác cứ yên lòng. Tôi đã chỉ thị cho nhân viên tích cực hành động để tiếp cứu cháu Việt và đại úy… Cả cháu Anh nữa. Cháu đừng lo quá. Chỉ mấy phút nữa, chúng ta sẽ có tin về Việt. Mong rằng không có gì đáng tiếc đã xảy ra cho cháu Việt và đại úy Kim. Nhưng sao cháu lại ngất ở ngoài hành lang thế ? Đầu đuôi làm sao, cháu nói bác nghe nào.

- Thưa bác ! Công việc ba cháu đã thưa chuyện với bác…

- Có ! Bác đã biết sau khi các cháu đi “du ngoạn”.

- Buổi chiều, cháu trở về Trung tâm, định thưa chuyện với bác và ba cháu, nhưng bác và ba cháu mắc việc trong phòng thí nghiệm. Và anh Việt đã điện về cho cháu hay : anh nghi ngờ có “chỗ hở” ở cửa số 9 ; anh và chú Kim nhất quyết rình tại đó đêm nay. Nhưng rồi cháu không được tin thêm của anh… Cho mãi đến lúc nghe súng nổ từ ngoài vọng vào… Cháu vội chạy ra ngoài. Đèn tắt hết. Một bóng đen xô vào cháu… quẹt một cái gì ướt ướt vào mặt cháu… Cháu mê đi… Cho đến khi thấy đang nằm trong tay ba cháu… Có lẽ con bị đánh thuốc mê, ba ạ !

Kỹ sư Vĩnh từ nãy vẫn chăm chú nghe Hoài Anh thuật chuyện, vội góp lời :

- Nghe động, tôi chạy tới cũng thấy hành lang đã bị cúp điện, tối như bưng…

Nhà bác học Phụng và giáo sư Tôn nhìn nhau. Sự lo nghĩ hiện lên rõ rệt trên mặt họ. Họ lo cho tính mệnh những người thân yêu của họ… Họ lo cho công cuộc bị phá hoại… Rõ rệt là họ đã nuôi ong tay áo rồi.

Giáo sư Tôn từ từ tháo kính lau đi lau lại.

Mười lăm phút sau.

Ban tuần tiễu đặc biệt báo tin đã tìm thấy Hoài Việt và đại úy : cả hai cùng bị thương ; đại úy bị đạn nơi đầu, Hoài Việt nơi bả vai. Hai người cùng bất tỉnh… cần được cấp cứu…

Chiếc trực thăng cứu thương đã mang họ về tới Trung tâm. Bác sĩ của Trung tâm chực sẵn, xem xét các vết thương. Bác sĩ cấp tốc sang máu cho hai người và tuyên bố không có gì đáng lo ngại. Hai nạn nhân chỉ cần băng bó và tĩnh dưỡng trong một hai tuần.

Nhà bác học Phụng xoa tay khoan khoái. Giáo sư Tôn hạ kính lau thật kỹ. Hoài Anh thở ra sung sướng nhìn cha. Thật ra Hoài Anh đã lo sợ vô cùng. Nếu Hoài Việt có mệnh hệ nào ? Trời ! Hoài Anh rùng mình, nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp theo nữa… Nhưng bây giờ, cám ơn Thượng đế, ý nghĩ đen tối ấy đã đi qua rồi.

Mấy giờ sau, chú Kim, vì có một sức khỏe dồi dào, đã tỉnh lại trước. Điều trước tiên chú hỏi là tin tức Hoài Việt. Chú tức giận đến cực điểm vì bị thua bọn gián điệp. Chú ôm đầu nhăn nhó. Chú nói như la hét :

- Bọn chúng thật là dã man tàn ác… Chúng cứ việc bắn tôi, nhưng sao lại bắn một cậu bé, một đứa trẻ ? Thật là mọi rợ, tàn ác… Tôi mà vớ được một tên ấy, một tên thôi, tôi sẽ lột da chúng ngay…

Hoài Anh ôm miệng cười trước thái độ hung hãn của chú. Hoài Anh sợ chú hăng máu quá có thể làm cho vết thương trên đầu chú lâu khỏi, nên vội can thiệp :

- Thôi, chú ạ Chú cứ nằm yên tĩnh dưỡng cho chóng lành vết thương. Rồi đây có ngày chúng ta sẽ khám phá ra người của bọn chúng ẩn nấp giữa chúng ta… Lúc ấy chú có hỏi tội hắn ta cũng không muộn. Nghe cháu, chú nhé.

Chú Kim hết hung hăng ngay, chịu khó nằm im như một cậu bé ngoan ngoãn. Hoài Anh nhẹ nhàng vuốt đầu chú Kim.

Chú Kim thuật lại cho mọi người nghe những gì đã xảy đến cho Hoài Việt và cho chú sau khi Hoài Anh từ giã họ.

Sau nhiều giờ nghỉ ngơi, Hoài Việt đã tỉnh táo hơn. Anh vui sướng nhìn cha, nhìn em gái có mặt bên giường anh. Anh hỏi thăm tin chú Kim. Việt cũng cẩn thận căn dặn em :

- Chúng mình đừng cho mẹ biết tin này, kẻo mẹ lo em nhé !


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ   Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Icon_minitimeMon Jun 05, 2017 6:21 am

Chương 3

Ngồi bên giường Hoài Việt, nghe tường thuật những sự việc đã xảy tới, ông giám đốc Phụng băn khoăn suy nghĩ rất nhiều. Ông ngỏ ý với giáo sư Tôn :

- Công việc bây giờ là phải tìm xem ta bị đánh cắp những thứ tài liệu nào… Và nhất là vạch mặt tên gián điệp đang sống trà trộn giữa chúng ta, rình mò mọi hoạt động chúng ta… Phải cấp tốc lôi ngay tên đó ra ánh sáng.

Chú Kim nhỏm ngay dậy, nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng ken két nói góp :

- Vạch được mặt tên gian hùng đó rồi, các ông cứ trao nó cho tôi… Tôi sẽ có cách sửa trị nó. Tôi sẽ dùng nó làm một bài học cảnh cáo hết mọi tên gián điệp nào khác còn bạo gan muốn nhòm ngó tới Trung tâm này của chúng ta…

Kỹ sư Vĩnh nhìn dáng điệu hung hăng của chú Kim mỉm cười. Chú nóng máu hỏi ngay :

- Ông bạn không tin tôi có đủ cách trị tên khốn kiếp đó hay sao ?

Hoài Anh vội vỗ vai chú Kim, ôn tồn nói :

- Cháu tưởng công việc đưa tên gián điệp đang trà trộn trong chúng ta ra ánh sáng không phải là việc dễ đâu, chú Kim ạ ! Làm xong một “cú” êm xuôi rồi, tên đó hẳn sẽ trở lại sống yên lặng bình thản trong phần việc của y tại Trung tâm này. Hắn sẽ không để lộ hình tích đâu. Cháu chắc đấy cũng là ý nghĩ của bác Vĩnh nữa…

- Con nói đúng ! Giáo sư gật gù tiếp lời con gái – Tên gián điệp này không dại dột gì. Hắn không phải là hạng tầm thường. Được ! Ta cứ mặc hắn trong bộ lốt của hắn. Ta coi như chịu thua hắn keo này… còn việc tìm biết hắn đã trao những tài liệu nào của ta cho các đồng lõa ? Hừ ! Hừ ! Tôi chắc hắn không khờ khạo đi đánh cắp những bản chính của ta đâu… Làm thế hắn biết sẽ lộ chuyện không chóng thì chầy. Vì ta biết được ta đã mất những tài liệu gì… Và ta cũng biết đối phương của ta chú trọng đến những loại phát minh nào của ta nữa…

Kỹ sư Vĩnh chăm chú theo dõi câu chuyện. Chú Kim nghe giáo sư, phục hết chỗ nói. Hoài Việt góp ngay :

- Con cũng tưởng vậy. Y chỉ đánh cắp bản sao các tài liệu cần lấy thôi. Nếu đêm qua, chú Kim và con không có mặt nơi cửa số 9, y đã trao được tài liệu cho đồng lõa một cách êm thấm hết sức và không ai hay biết, cũng không cả ai nghi ngờ nữa.

Như thế, dù tài liệu bí mật nhất, quí giá nhất của ta bị đem đi, chúng ta đã thu được một thắng lợi đáng kể rồi. Tên gián điệp đã tự tố cáo sự hiện diện của nó nơi ta, mặc dầu nó vẫn còn ẩn mình trong bộ lốt hiện nay của nó.

Ông Phụng xoa tay vui vẻ nói :

- Bác và hai cháu bàn thật chí lý… Dù sao chúng ta cũng có thắng lợi… Xin bác cứ cho tiến hành công việc. Đại úy cứ yên tâm ! Tìm ra được tên hèn nhát kia, chúng tôi sẽ nhờ đến tài của đại úy xử trị.

*

Ngày phóng chiếc phi thuyền mẫu Nguyễn Trường Tộ để thí nghiệm đã tới.

Trước một công việc vĩ đại, có một không hai trong lịch sử đó, các báo đã thi nhau bình luận rất nhiều. Tựu trung người ta thấy có hai luồng dư luận chính. Một phe thiên về nghi ngờ kết quả sẽ đạt được. Người ta cho rằng chiếc phi thuyền Nguyễn Trường Tộ rồi cũng không hơn gì những hỏa tiễn của mấy nước khác. Một phe khác, trái lại, đông hơn, tin tưởng ở tài năng các nhà khoa học nổi tiếng của Việt Nam : ông Phụng và ông Tôn. Họ tiên đoán kết quả sẽ rực rỡ hơn, hoàn toàn hơn tất cả những hỏa tiễn đã ra đời từ trước đến nay.

Nơi biệt thự ở đại lộ Chi lăng, bà Tôn lại là người hồi hộp hơn cả. Bà cầu mong công cuộc của người chồng thân yêu đạt được hết những kết quả mong muốn để chồng bà có thể giúp ích nhiều hơn nữa cho quê hương, cho nhân loại. Bà tin ở tài trí của người chồng đức hạnh và nhiều khả năng ấy… Nhưng dù sao… bà vẫn thấy bồn chồn lo ngại.

Chỉ ở Trung tâm Suối Vàng, mọi người vẫn yên lặng làm việc.

Và rồi, giờ G của Trung tâm Nguyên tử năng Suối Vàng sắp điểm. Chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa, chiếc phi thuyền mẫu Nguyễn Trường Tộ sẽ cất cánh.

Vị giám đốc Trung tâm một lần nữa qua đài phát thanh riêng biệt liên lạc với đài Thiên văn, sở ra-đa, ban chuyên môn của Trung tâm và ra những chỉ thị cần thiết cuối cùng.

Tại sân lộ thiên, chỗ phi thuyền mẫu nằm người ta đã dẹp hết những giàn sắt chống đỡ chung quanh. Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ nằm chình ình giữa một khoảng trống bao la quang đãng. Không còn một bóng người lảng vảng nơi đây.

Nơi phòng kỹ thuật đã có đủ mặt ban giám đốc với các nhân vật trọng yếu : ngoài nhà bác học Phụng, giáo sư Tôn, kỹ sư Vĩnh, còn có cả đại úy Kim, anh em Hoài Việt, Hoài Anh.

Giáo sư Tôn chỉ một chiếc máy nhỏ trên bàn điều khiển nói thầm với hai con :

- Chiếc máy N ba đã theo ý kiến các con chế tạo nên đó. Ta mong sẽ không cần phải dùng đến nó bao giờ.

Sau câu chuyện ngắn ngủi với hai con, giáo sư trở lại dáng điệu trầm ngâm, đi đi lại lại trong phòng. Ông luôn tay bận rộn với đôi kính, tháo xuống lau, đeo lên, rồi lau lại nữa… Anh em Hoài Việt thông cảm nỗi hồi hộp không thể tránh được của cha. Họ đến đứng bên cạnh giáo sư. Giáo sư đưa tay vuốt nhẹ trên đầu hai con.

Nhìn cảnh đó, chú Kim cứ tủm tỉm cười, lúc lắc cái đầu còn quấn đầy băng trắng toát của chú.

Ông Phụng lên tiếng phá tan làn không khí ngột ngạt quá trang nghiêm ấy.

- Chỉ còn mấy phút nữa, chiếc phi thuyền Nguyễn Trường Tộ sẽ lên đường. Tôi đề nghị với các bạn điều này…

Nói đến đây vị giám đốc Trung tâm ngừng lại nhìn về phía Hoài Anh. Ai nấy càng chú ý hơn muốn biết ông định nói gì…

Không để mọi người chờ đợi lâu, ông tiếp :

- Tôi đề nghị dành cho người trẻ tuổi nhất trong chúng ta, nghĩa là cháu Hoài Anh, vinh dự mở máy cho phi thuyền Nguyễn Trường Tộ cất cánh. Tôi chắc các bạn đồng ý cả…

Ai nấy đều gật đầu vui vẻ. Chú Kim cười thật to khoan khoái nhìn người cháu cưng của chú. Hoài Anh đỏ mặt sung sướng lí nhí nói :

- Cám ơn bác ! Các bác thương cháu quá !

Ông giám đốc nói thêm ngay :

- Còn cháu Hoài Việt, cháu sẽ ở luôn bên cạnh cha cháu, cháu sẽ sử dụng chiếc máy tính điện tử này để kiểm điểm xem những con số đã tính có sai trệch gì không… Công việc thật tỉ mỉ, nhưng bác tin cháu sẽ làm được đến nơi đến chốn.

Giáo sư Tôn đưa Hoài Anh đến trước bàn điều khiển và chỉ dẫn cho con gái : muốn cho phi thuyền tự động cất cánh, chỉ cần ấn nhẹ trên chiếc nút đỏ M kia, ấn nhẹ như ta vẫn thường ấn trên một chiếc chuông gọi cửa… Còn chiếc nút xanh Đ này là để mở hay tắt máy chính điều khiển nguyên tử năng, máy này có công dụng điều khiển phi thuyền đi theo hướng do phòng kỹ thuật chỉ định…

Tiếng từ loa phóng thanh vọng ra :

- A lô ! A lô ! Đây đài Thiên văn… nói với phòng Kỹ thuật K.T… Hãy chuẩn bị sẵn sàng… Chỉ còn 5 phút nữa…

Ông giám đốc cấp tốc ra lệnh :

- A lô ! Đây, Giám đốc Trung tâm… Chỉ thị cho toàn nhân viên các ban, các phòng… Mọi người hãy sẵn sàng với công việc của mình.

Ai nấy tuy đã ngồi yên ở vị trí riêng, nhưng nghe chỉ thị ấy, mỗi người đều kiểm điểm lại cách ngồi của mình, xem xét lại công việc, dụng cụ của mình.

Hoài anh chễm chệ trên một chiếc ghế, trước mặt là một bàn đặc biệt, người trong phòng kỹ thuật gọi là bàn điều khiển, có hai nút đỏ M và xanh Đ… Người ta có thể nói hai chiếc nút đơn giản đó là tất cả linh hồn của chiếc phi thuyền ở không trung… Thành hay bại cũng ở nơi hai nút nhỏ bé ấy.

Cạnh hai chiếc nút, cũng ở trên bàn, là một chiếc hộp nhỏ tựa như một máy thâu thanh hạng nhỏ, phía trên cũng có một cái nút N. Đúng là chiếc máy giáo sư mới nói với hai con lúc nãy.

Kỹ sư Vĩnh ngây người nhìn đăm đăm vào chiếc máy N. lạ lùng đó. Ông cúi hỏi nhỏ giáo sư :

- Máy chi vậy, bác ? sao hôm qua tôi không thấy có ? Cũng chưa thấy bác nhắc tới bao giờ ?

Giáo sư vui vẻ đáp :

- À, quên… Tôi chưa nói chuyện với bác nhỉ… Đó là một chút phụ thuộc… Các cháu đã góp ý kiến giúp tôi sáng chế ra… Tôi mới đặt thêm.

Hoài Việt nhanh nhẩu góp :

- Thưa bác, chả có gì đáng kể đâu ạ ! Đấy chỉ là một phụ thuộc không cần thiết ; có lẽ không bao giờ dùng tới nữa.

Đài Thiên Văn lên tiếng làm ngừng câu chuyện của mọi người :

- A lô ! Chỉ còn hai phút…

- Chỉ còn một phút…

- Chỉ còn 30 giây…

Cẩn thận… chỉ còn 10 giây… Chín… Tám… Bẩy… Sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Mở máy…

Ngón tay xinh xinh nhỏ bé của Hoài anh run run đặt lên nút đỏ M, nhẹ ấn xuống.

Một tiếng động, in hệt tiếng động lúc xe hơi mở máy nhưng to hơn, từ phi thuyền Nguyễn Trường Tộ phát ra.

Chiếc phi thuyền Nguyễn Trường Tộ mang quốc kỳ Việt Nam nhả một luồng khói dầy đặc lao vụt lên không trung.

Tốc độ của nó thật ghê hồn.

Người ta không thể trông rõ hình thù nó. Chỉ thấy một vệt lửa bắn lên.

Nơi bàn điều khiển, Hoài Anh thở ra khoan khoái, như người được thở ra sau khi đã nín thở lâu giờ.

Chú Kim đặt tay trên vai Hoài Anh tủm tỉm cười.

Nhà bác học Phụng, giáo sư Tôn và kỹ sư Vĩnh chăm chú theo dõi phi thuyền trên màn kính vô tuyến truyền hình.

Hoài Việt cặm cụi trên máy tính điện tử.

Đài Thiên Văn lên tiếng :

- A lô ! A lô ! T.V. gọi K.T… Chú ý… Sẵn sàng để mở máy Đ… máy Đ… Còn 30 giây nữa…

Ông Phụng ra hiệu cho Hoài Anh. Ngón tay thon thon của cô bé đặt hờ ngay trên nút xanh Đ.

Còn 20 giây…

- Còn 10 giây… Chín… Tám… Bẩy… Sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Mở máy…

Ngón tay Hoài Anh hạ xuống mạnh bạo hơn lần trước.

Đài Thiên văn báo cáo :

- T.V. báo cáo K.T… Máy điểu khiển nguyên tử năng đã hoạt động… rất tốt đẹp… Không có gì lệch lạc… Yêu cầu tắt máy M…

Hoài Anh đã sẵn sàng. Khi nhà bác học Phụng quay lại ra hiệu, Hoài Anh với ba ngón tay nhẹ nhàng lôi nút đỏ M. lên, trả nó lại vị trí cũ của nó.

Và phi thuyền Nguyễn Trường Tộ như một luồng sáng cứ vượt không gian để tới đích làm trọn sứ mệnh của nó. Nó lôi lên theo sự chú ý của mọi người. Mọi người hồi hộp chờ đợi.

*

Đang lúc ấy…

Tại biệt thự gần Di Linh trên ven xa lộ Đà Lạt – Saigon , hai nhân vật, một già một trẻ – những người chúng ta không còn xa lạ gì – cũng bồn chồn nóng nảy đợi chờ như ai khác và hơn ai khác nữa.

Người già không còn đủ kiên nhẫn ngồi đọc những bản thông tin hay nghe bá cáo nữa. Ông đích thân dùng máy phát thanh đặc biệt liên lạc thẳng với những người của ông :

- A lô ! A lô ! Đây, D. L. 5 gọi H. N. 4. T. U…

- A lô ! H. N. 4. T. U. nghe…

- Hàng gửi đi rồi… Bao giờ tiếp nhận ? Trả lời…

- A lô ! H. N. 4. T. U. thông báo D. L. 5. Kiên tâm, hàng đã gửi… Đang theo dõi hàng… Chỉ trong mấy giờ nữa mới tiếp nhận hàng được… Kiên nhẫn… Hết…

Ông già xoa tay thỏa mãn. Ông sung sướng nhìn người thanh niên cười khoan khoái làm rung cả mấy sợi tóc lơ thơ trên chiếc đầu hói của ông.

*

4 giờ qua…

4 giờ qua từ lúc phi thuyền Nguyễn Trường Tộ cất cánh.

Ông Phụng và giáo sư Tôn không một lúc ngừng theo dõi cuộc hành trình của đứa con khoa học trên máy vô tuyến truyền hình.

- A lô ! A lô ! T.V. bá cáo K.T… Chú ý… Chú ý… Còn 5 phút nữa… 5 phút nữa. Phi thuyền N.T.T. sẽ đặt chân vào con đường vòng quanh Mặt Trăng… Hãy sẵn sàng…

Giáo sư Tôn như một pho tượng đá chăm chú nhìn không chớp mắt vào một chấm sáng đang chạy trên màn kính.

Vị Giám đốc Trung tâm từ tốn giải thích cho anh em Hoài Anh :

- Lúc phi thuyền đặt chân vào con đường mới đó, ta sẽ tắt máy điều khiển nguyên tử năng. Phi thuyền của ta với tốc lực sẵn có, lại thêm sức hút của Mặt Trăng… nó bó buộc sẽ phải xoay chung quanh Mặt Trăng. Cháu Anh sẵn sàng đợi chỉ thị của đài Thiên văn, để trả nút xanh Đ vào vị trí cũ.

Tiếng quen thuộc nói lên :

- A lô ! A lô ! Chú ý… Còn 30 giây nữa sẽ tắt máy Đ…

- Còn mười giây nữa… Chín… Tám… Bẩy… Sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Tắt…

Máy Đ được tắt.

Đài Thiên văn tiếp tục cho biết :

- A lô ! T.V bá cáo : mọi chi tiết đều đúng như đã dự tính… hoàn toàn tốt đẹp… Phi thuyền N.T.T. bắt đầu xoay quanh Mặt Trăng… Chỉ trong 10 giây nữa… ta không còn nhìn thấy phi thuyền trong vô tuyến truyền hình.

Giáo sư Tôn đứng bật dậy tựa như một chiếc lò xo. Như không cầm được nỗi sung sướng đang tràn trề trong tâm hồn, ông run run nói với tất cả mọi người :

- Bác Phụng ! Hai con ! Chú Kim ! Bác Vĩnh ? ! ! Phi thuyền của chúng ta đã khuất dạng rồi… Đứa con khoa học của chúng ta đang bay vòng quanh Mặt Trăng và lúc này đây, đang khi ta nói với nhau đây, những máy quay phim tuyệt xảo đặt trong phi thuyền cũng đang ghi hình ảnh Mặt Trăng phía bên kia, phía mà từ trước đến nay chưa một ai nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử loài người, ta sắp có những tấm hình ấy. Và đó là công cuộc của ta… Công cuộc ta đã thực hiện được nhờ Thượng đế giúp sức…

Mọi người cùng vui với giáo sư. Hoài Anh sung sướng nhìn cha.

Đài Thiên văn lên tiếng lôi mọi người trở lại với công việc :

- A lô ! T.V. bá cáo K.T. Còn 5 phút nữa… Phi thuyền đi hết con đường vòng quanh Mặt Trăng sẽ tái hiện… Sẵn sàng sử dụng máy điều khiển Nguyên tử năng.

Mỗi người vội trở lại vị trí của mình.

Nhà bác học Phụng và giáo sư Tôn chú mục nhìn trên màn vô tuyến truyền hình. Giáo sư kêu lên sung sướng :

- Phi thuyền đã hiện ra kia rồi… Hoài Anh, con sẵn sàng đợi lệnh nhé.

Liền ngay đó, đài thiên văn báo :

- A lô ! A lô ! Chú ý… Chú ý… 30 giây nữa… sử dụng máy nguyên tử năng… Chú ý… 20 giây nữa…

Chú Kim ghé bên tai Hoài Anh khẽ nói :

- Lần này cháu để chú ấn nhé.

- Mời chú.

- A lô ! Còn 10 giây… Chín… Tám… Bẩy… Sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Mở máy !

Chú Kim mím môi mím miệng ấn thật mạnh ngón tay chuối hột của chú trên nút xanh Đ. Hoài Anh phải la :

- Sao chú ấn mạnh thế !

Chú Kim khoan khoái cười như nắc nẻ.

- A lô ! A lô ! T.V. Báo cáo K.T. máy Đ đã hoạt động lại… Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ đã theo sự điều khiển trở lại con đường ấn định… đang về trái đất.

Chú Kim càng khoái chí hơn. Chú xoa đầu cô cháu gái :

- Thật là tuyệt diệu ! Tôi chỉ cần ấn một cái nút nhẹ nhẹ thôi mà ở nơi xa cách mấy trăm ngàn cây số một cái máy mà điều khiển được cả một khối khổng lồ theo ý mình… Tôi phục các ngài giám đốc, giáo sư, kỹ sư đấy. Các ông tài tình quá… Tối tài tình… thật tài tình… cực tài tình… !

Ai cũng cười vui trước ý tưởng thành thật của chú Kim.

Giáo sư Tôn trầm ngâm, nghĩ đến chỉ mấy giờ nữa phi thuyền Nguyễn Trường Tộ thân yêu của ông sẽ trở lại trung tâm này nguyên vẹn. Ông sẽ có thể cho máy quay phim chiếu ra những hình ảnh có một không hai về phía bên kia Mặt Trăng. Ông ngửa nhìn lên như để cám ơn Thượng Đế đã giúp ông đạt được một kết quả to tát như thế.

Bên cạnh giáo sư, nhà kỹ sư Vĩnh thẫn thờ như người mất hồn ! Không hiểu ông đang lo nghĩ việc gì.

Tiếng đài Thiên Văn vang lên có vẻ cấp bách :

- Đây T.V. Báo K.T… Cần điều chỉnh những luồng điện : Chín… Chín… Tám… Bẩy… Nhắc lại… Yêu cầu nhắc lại…

- A lô ! K.T. nhắc lại… : điều chỉnh… Chín… Chín… tám… Bẩy… Hết…

- T.V. báo K.T. : Cần điều chỉnh : Bốn… Ba… sáu… Năm… nhắc lại…

- Bốn… Ba… sáu… Năm… Đã điều chỉnh…

- A lô ! A lô ! T.V. gọi K.T. Chú ý… Sao chưa điều chỉnh ?... Cần điều chỉnh cấp tốc…

- Đây K.T báo T.V : đã điều chỉnh cấp thời… điều chỉnh đúng theo chỉ thị đã nhận.

Ông Phụng lo lắng hỏi kỹ sư Vĩnh :

- Có gì trục trặc thế bác ?

Giáo sư Tôn đỡ lời :

- Phi thuyền đi trệch sang một hướng khác, không hiểu tại nguyên nhân nào !

Tiếng đài Thiên Văn như hối hả kêu cứu cắt đứt câu chuyện của mọi người :

- A lô ! Đài T.V gọi phòng K.T… Cấp tốc điều chỉnh… Bẩy… Tám… Năm… Ba… Cấp tốc…

- Đã điều chỉnh… Bẩy… Tám… Năm… Ba.

Kỹ sư Vĩnh nói với một giọng thất vọng :

- Không hiểu tại sao… Phi thuyền hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát điều khiển của chúng ta rồi.

Giáo sư Tôn từ từ đứng dậy. Ông tháo kính lau, buồn bã nói :

- Tôi hiểu rồi. Tôi biết nguyên nhân rồi.

Và không để vị Giám đốc và Kỹ sư hỏi han gì, ông quay lại nói với con trai :

- Hoài Việt ! Con có lý, con ạ ! Cũng may là ba đã nghe lời con và Hoài Anh bàn… Các con thật xứng đáng là những người cộng tác của ba.

Ông Phụng ngạc nhiên giật giọng hỏi :

- Bác Tôn, bác định nói gì thế ?

Giáo sư trả lời như ra ngoài câu chuyện :

- Cần phải quyết định ngay, bác Phụng ạ !

- Nhưng quyết định gì mới được chứ, bác Tôn ?

Giáo sư cúi đầu đi lại bàn điều khiển, đặt tay trên chiếc máy N. Hoài Việt, Hoài Anh hiểu ý cha, cả hai buồn tê tái.

Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, ông Phụng hỏi :

- Bác định làm gì vậy ?

- Không ! Bác Phụng ! Bác đừng tưởng tôi điên… Tôi không điên đâu. Tôi chỉ không muốn phi thuyền yêu dấu của chúng ta với tất cả những bí mật của nó, với những khám phá mới nhất của nó rơi vào tay một lực lượng đối phương của ta ! ! !

- Bác nói sao ? Sao lại rơi vào tay người khác được ?

Giáo sư nhìn trừng trừng nhà bác học và nói :

- Bác có biết tại đâu phi thuyền Nguyễn Trường Tộ không còn tuân theo sự điều khiển của ta nữa không ?... Chính là vì nó đã bị chỉ huy bởi một đài điều khiển nguyên tử năng khác rồi. Họ vì có trong tay bức họa đồ về chiếc phi thuyền đó, họ chỉ cần dùng cũng một luồng sóng điện như của ta nhưng mạnh hơn nhiều thôi… Nếu ta không sớm can thiệp kịp thời, chỉ trong mấy giờ nữa họ sẽ cướp phi thuyền trước mắt ta… Và biết đâu họ sẽ không dùng nó để phá hoại an ninh nhân loại ?

Ông Phụng và kỹ sư Vĩnh cùng thốt ra :

- Nhưng, ta đã điều chỉnh bao nhiêu lần rồi, mà kết quả không có gì hết…

Giáo sư nhợt nhạt chỉ chiếc máy N. nhỏ bé nằm trên bàn điều khiển :

- Đây, các bác ạ ! Tất cả ở đây, các bác ạ !

- ! ! !

- Bọn gian ghê gớm thật ! Giáo sư tiếp. Nhưng họ chưa thắng được ta đâu. Ta còn một phương thế cuối cùng này. Đây là do ý kiến của các cháu Hoài Việt và Hoài Anh. Sau vụ đáng tiếc xảy ra ở cửa số 9 đêm nọ, các cháu bàn với tôi nên sáng chế thêm một cơ quan đặt sẵn trong phi thuyền, để lúc cần đến, – như trường hợp này chẳng hạn, – có thể cho nổ phá tan tành chiếc Nguyễn Trường Tộ đang bay trên không trung. Bộ máy đó tôi vừa hoàn tất đêm qua… Ta chỉ cần ấn nhẹ nút này…

Vừa nói, Giáo sư vừa đặt hờ ngón tay lên nút N… Nhà bác học vội ngăn lại :

- Nhưng… nhưng… Bác không nghĩ đến bao công lao khó nhọc của chúng ta sao ?

Ngay lúc đó, tiếng đài Thiên Văn vang lên, có vẻ cấp bách hơn nhiều :

- A lô ! A lô : T. V. báo cáo K. T. Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ hoàn toàn lọt ra ngoài quyền điều khiển của ta… N. T. T. đã đi theo một hướng khác. Chờ chỉ thị… Cấp bách.

Giáo sư nhìn ông Phụng nói như van lơn :

- Đấy, bác thấy rõ… Bây giờ xin bác quyết định… Quyền tối hậu vẫn là ở bác…

Nhà bác học nhăn trán suy nghĩ rồi thở ra.

- Thôi được !

Rồi ông ra chỉ thị :

- A lô ! A lô ! Đây, giám đốc trung tâm báo cho T. V. Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ đã bị một đài điều khiển nguyên tử năng của một lực lượng đối phương bắt cướp. Ban giám đốc trung tâm đã quyết định cho phi thuyền nổ tan trên không trung trong mấy giây nữa.

Giáo sư uể oải nói :

- Cám ơn bác Phụng !

Nghe quyết định đó, kỹ sư Vĩnh bị xúc động đến cực điểm. Ông đánh rơi cả thính cơ đang đeo trên đầu xuống đất. Mặt ông tái hẳn đi. Người ta cảm thông nỗi xúc động của ông. Phải, nhà kỹ sư này cũng đã góp bao công lao để thai nghén sinh đẻ ra đứa con khoa học ấy như nhà bác học Phụng và như giáo sư Tôn…

Ngón tay giáo sư ngập ngừng trên chiếc nút N… Hoài Việt, Hoài Anh nhìn cha thương hại. Chú Kim nét mặt đăm chiêu nói gần như mếu :

- Can đảm lên, bác Tôn ạ ! Tự tay mình tàn phá công cuộc mình đã phải rướm máu làm nên, còn gì khổ tâm hơn ! Nhưng thua keo này, ta sẽ bày keo khác, bác ạ ! Tôi đã có lần phải ném những chai đế của tôi trong những lúc gặp nguy hiểm trên máy bay… Tôi hiểu bác lắm.

Tuy ý tưởng của chú Kim có những chỗ ngộ nghĩnh, nhưng lúc đó không ai cười được nữa. Những giây phút ấy nghiêm trọng quá !

Hoài Anh đứng sát thêm vào bên cha. Giáo sư như thấy thêm nghị lực, ấn mạnh ngón tay xuống. Ông lảo đảo ngồi phịch xuống ghế…

Nhà bác học Phụng thở dài, lên tiếng hỏi với một giọng chán nản :

- A lô ! A lô ! T.V. ? Cần báo cáo ngay những chi tiết về vụ phi thuyền nổ trên không.

- A lô ! A lô ! T.V. báo K.T. : Phi thuyền không nổ… Trái lại… Nó càng đi nhanh hơn và càng lúc càng xa ta hơn. Hết.

Giáo sư Tôn như phát điên vì lời báo cáo ấy. Ông nói như người tuyệt vọng :

- Khốn khổ ! Thật khốn khổ ! Thế là mất hết ! Bao nhiêu sáng chế… Bao nhiêu bí mật của ta lọt hết vào tay đối phương ! Lại còn những hình ảnh mới nhất vừa ghi nhận được nữa… Cũng mất hết. Thất bại chua cay !

Hoài Anh cầm tay người cha thân yêu, dịu dàng vuốt nhẹ trên bàn tay lạnh ngắt :

- Ba ! Con xin ba bình tĩnh. Chưa có gì đáng thất vọng đâu…

Hoài Việt khi đó đang loay hoay tìm kiếm nơi bàn điều khiển, bỗng anh reo lên :

- Chắc tại chỗ này đây… Bây giờ hẳn máy N của ba phải có hiệu lực… Ba cho phép con điều khiển thay ba…

Rồi Hoài Việt nhẹ tay ấn nút N…

Mọi người chờ đợi.

- A lô ! A lô ! T.V. báo cáo K.T. Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ bây giờ mới nổ… Tan tành như xác pháo… Không còn một dấu vết gì… Không còn gì để quan sát nữa…

Các nhân viên ban giám đốc nhìn nhau…

*

Nơi biệt thự gần Di Linh…

Người già từ nãy khoan khoái đi đi lại lại trong phòng.

Ông sung sướng đón nhận những tin tốt đẹp từ Trung ương đưa tới. Mỗi tin đến đều làm cho ông cảm thấy như mình trẻ lại mấy tuổi. Ông hít mạnh điếu xì gà to lớn, nghĩ đến những ngày mai…

Chỉ một vài giờ nữa, Trung ương sẽ báo tin cho biết đã điều khiển đưa được phi thuyền Nguyễn Trường Tộ tới nơi đã định. Thế là phe ông toàn thắng. Mà công đầu là của ông. Với phi thuyền ấy, phe ông sẽ đảo lộn tất cả… Ông sẽ bỏ biệt thự hiu quạnh này ra đi… Có lẽ ông sẽ đem cả M.3 ở T.T. đi theo nữa… M.3 thế mà được việc… được việc quá sự mong ước của ông… Nếu không đem theo M.3 được, ông sẽ phải tìm cách thủ tiêu êm thấm… Cái trò gián điệp là thế… Để M.3 lại đó lâu hơn sợ có thể lộ hình tích và vỡ chuyện hết cả được…

Tiếng đài phát thanh cắt đứt tư tưởng của ông già :

- A lô ! Đây… H.N. ở T.T. gọi D.L.5… Tan vỡ hết rồi… Họ đã đề phòng cả… Họ thà cho phi thuyền nổ tan tành… Không chịu để lọt vào tay ta. Công việc lại bắt đầu, từ số không… Hết…

Như bị sét đánh trên đầu, ông già nặng nề buông mình xuống ghế, ném mạnh điếu xì gà đang hút dở vào góc phòng và gục đầu trên bàn…



Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ   Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Icon_minitimeMon Jun 05, 2017 6:22 am

Chương 4 (hết)

Khu vườn của trung tâm Suối Vàng tĩnh mịch êm ả. Cha con giáo sư Tôn và chú Kim đi đi lại lại trao đổi những câu chuyện.

Nhà bác học Phụng thong thả tới nhập bọn.

Ông có cảm tưởng như thấy giáo sư Tôn già xọm đi, tiều tụy và thiểu não hơn sau những việc to lớn mới xảy ra. Ông buồn bã nói với bạn :

- Tôi hiểu tâm trạng bác lúc này… Thật đáng tiếc ! Hy vọng của ta tan đi như mây khói. Bao nhiêu năm tháng tìm tòi, cố gắng… Chỉ trong giây lát tan tành hết ! ! !

Giáo sư thở dài nhìn lại bạn, người đã bao lần nâng đỡ ông trong những lúc khó khăn trắc trở. Những lúc tất cả mọi người nghi ngờ công việc, nghi ngờ sáng kiến phát minh của ông, người bạn đó vẫn tin tưởng ông, vẫn ở bên ông, khuyến khích ông, đỡ tay ông… Lúc này nữa, người bạn ấy vẫn còn ở bên ông… Ông thong thả đáp :

- Phải, bác Phụng ạ ! Chúng ta đã mất nhiều quá !

Hoài Anh âu yếm nhìn cha, nhìn người bạn già của cha :

- Thưa ba, thưa bác ! Ta đã mất nhiều công lao của bác, của ba… Nhưng chúng ta chưa mất tất cả…

Hoài Việt tiếp lời em gái :

- Đúng vậy ! Con cũng nghĩ thế, chúng ta chưa mất tất cả mà trái lại, ba và bác đã thu được những thắng lợi hết sức khả quan nữa. Ai chối cãi được ? Chiếc máy điều khiển nguyên tử năng của ta đã điều hành hoàn toàn tốt đẹp như ý ta. Phi thuyền mẫu Nguyễn Trường Tộ đã lên tới Mặt Trăng, đã xoay quanh mặt trăng như ta đã định… Và cố nhiên những máy quay phim cũng đã ghi nhận những hình ảnh cần thiết… Đấy phải chăng là tất cả những gì Trung Tâm Suối Vàng muốn khi thả phi thuyền đi ? Ta đã đạt được cả rồi…

Ông Phụng cảm phục nhìn hai đứa con người bạn cộng sự :

- Các cháu nghĩ rất phải ! Ba các cháu và bác cũng nghĩ thế… Nhưng ta phải trả một giá đắt quá, các cháu ạ. Ta đã mất chiếc phi thuyền, mất đứa con khoa học đầu lòng của chúng ta… Chúng ta như đã mất hết cả rồi. Ai mà khỏi buồn được trước thảm họa như vậy ? Chính cũng bởi tin chúng ta dù sao đã đạt được mục tiêu một phần nào, nên công việc của Trung Tâm vẫn đã tiến đều và tiến rất nhanh nữa. Bác tới đây để tin chiếc phi thuyền Nguyễn Trường Tộ chính thức sắp hoàn thành và cuộc lên đường của chúng ta không xa xôi gì nữa…

*

Ngày lại ngày trôi qua.

Trong một buổi họp kiểm điểm công tác, ông giám đốc Phụng lên tiếng :

- Thế là chỉ còn ba ngày nữa, đúng lúc 2g16 phút ngày 26 tháng 10, phi thuyền Nguyễn Trường Tộ sẽ khởi hành viễn du. Tôi mong rằng mọi người chúng ta đã sẵn sàng cả. Việc tiếp tế dự trữ lương thực và dụng cụ của bác Vĩnh, tôi chắc đã đầy đủ mũ mãn rồi…

- Vâng, tôi chỉ còn đợi dăm hòm dụng cụ quang học nữa là hoàn tất… Hãng chế tạo ở Saigon hẹn với tôi là sáng ngày mai sẽ có đủ. Nên bác có thể yên chí được !

Mọi người bỏ văn phòng giám đốc đi ra.

Chú Kim thân mật vỗ vai kỹ sư Vĩnh :

- Bác đến xưởng ngay bây giờ ?

- Vâng, tôi cần phải tới để trông coi công việc chuyển vận các thứ lên phi thuyền nhanh chóng hơn. Thời giờ của chúng mình gấp quá rồi, đại úy nhỉ ! Nhưng, còn nán lại trái đất được ngày giờ nào, tôi thấy thích thích…

- Gớm, sao mà bác giống tôi thế không biết ? À, bác làm ơn đợi tôi một phút nhé. Tôi có một hộp không… to gì muốn nhờ bác cho xếp lên hộc tủ dành riêng cho tôi trên máy bay… ấy chết, xin lỗi bác, tôi quen miệng… trên phi thuyền.

- Được, tôi rất vui lòng. Tôi đợi đại úy nơi đây.

Chú Kim nhẹ bước quay đi và chỉ trong chốc lát chú đã trở lại. Chú khệ nệ ôm một chiếc hòm gỗ vuông ván đanh đóng kỹ lưỡng, dán lên một mảnh giấy để hai chữ “dễ vỡ” thật to.

Đến gần kỹ sư, chú Kim cất tiếng cười cầu tài thật giòn :

- Tôi chạy vội quá, gần đứt cả hơi. Tôi ngại để bác phải đợi lâu mất thì giờ quý báu của bác.

- Không sao, đại úy ơi ! Chỗ đại úy với tôi mà ! Nhưng đại úy đem theo những gì mà nặng thế kia?

- Có gì đâu, bác ! Chỗ anh em đồng sinh đồng tử với nhau, tôi chả giấu gì bác ! Chỉ có mấy chai rượu đế đó thôi. Trên cung trăng lạnh lắm bác ạ… Tôi phải phòng bị để lên đó tránh cảm kiếc lôi thôi… Tôi sợ rồi đau nằm đấy rồi chả giúp được các bác công việc gì thì thật là chí phiền.

- Tôi tiếc quá đại úy ạ ! Tất cả các loại rượu mạnh đều bị cấm, không được mang lên phi thuyền. Trong lệnh cấm có ghi rõ cả rượu đế, và nhất là rượu đế… Tôi chỉ được phép mang theo một ít rượu rôm để nhân viên dùng trong những trường hợp khẩn cấp thôi… Còn gói gì đại úy đang ôm đây nữa ? Tôi mong là thứ tôi có thể đem theo giúp đại úy được.

Mặt chú Kim bừng đỏ. Chú cộc lốc đáp :

- Mấy gói thuốc hút.

- Tôi ân hận hết sức. Huấn lệnh của Trung tâm cũng nghiêm ngặt cấm hút thuốc trên phi thuyền. Vì tuy dưỡng khí đã được dự trữ đầy đủ, nhưng thán khí do việc hút thuốc có thể làm hao phí rất nhiều… Tôi tiếc phải từ chối với đại úy… Nhưng, dù sao tôi cũng chỉ là người thi hành mệnh lệnh và phải lo đến sự an toàn của nhân viên phi hành, cố nhiên của cả đại úy nữa. Xin đại úy hiểu cho tôi !

Cơn giận tức của chú Kim không còn kìm giữ được nữa. Nó đã đến lúc bùng nổ. Chú quên cả nụ cười ngoại giao khi nãy. Chú quên cả những cử chỉ vồ vập vừa có với kỹ sư. Chú nói như thét :

- Thế hả ? Tôi không cần ai lo an toàn… an tịnh… gì cho tôi hết… Nếu… nếu… nếu… vậy với những điều kiện ấy của các ông, các ông tưởng tôi sẽ liều cái thân già của thằng đại úy không quân Kim này để đi theo các ông hả… hả… hả ??? Thôi, các ông… mời các ông cứ đi đi, đi mình các ông… đi cung trăng, đi thằng Cuội, đi Hỏa tinh, đi Kim tinh, đi lên trời xuống bể… đi đâu tùy ý. Tôi… tôi quyết định rồi… Tôi không đi đâu hết.

Chú hầm hầm, mặt nặng như chì, ôm gói thuốc đi thẳng. Hai công nhân nhìn nhau lắc đầu khệnh khạng khiêng hòm rượu đế theo về.

Thấy sắc mặt giận dữ của chú Kim, Hoài Việt vội bước tới :

- Chú gặp gì làm chú bực mình vậy ?

- Gặp gì… gặp gì à ? Họ cấm không cho chú đem mấy chai đế và ít thuốc hút theo trên phi thuyền thổ tả đấy. Chú cam đoan với cháu, như thế không đời nào chú chịu đi nữa đâu. Mặc, ai muốn đi đâu cứ việc đi !

Hoài Việt chưa biết nói thế nào để làm chú nguôi giận thì Hoài Anh đi đến. Thấy chú Kim đang hung hăng cả với anh, cô bé ngạc nhiên định hỏi lý do. Chú Kim vội phân trần ngay với cháu gái, rồi tiếp :

- Chú sẽ ở lại với hòm đế và hộp thuốc của chú… Chú không đi đâu hết nữa !

Hoài Việt mỉm cười nhìn em. Hoài Anh dịu dàng cầm tay chú nũng nịu nói :

- Thế chú để các cháu đi một mình phải không ? Thôi, được rồi ! Các cháu của chú có gặp tai nạn gì thì mặc xác các cháu… Cứ việc è cổ ra mà chịu !

Mặt chú ngẩn ra :

- Chú sẽ đi với các cháu. Chắc chắn chú sẽ đi với các cháu. Mà các cháu tính, chú vốn thích đế, thuốc… Làm gì mà không nổi tam bành cơ chứ ! ! !

Chú Kim thộn mặt nhìn như tiếc rẻ những chai đế cay cay, làm ấm lòng người… Những điếu thuốc thơm hăng hắc của chú… Mắt chú bỗng long lanh sáng rực lên, chú gật gù lẩm bẩm :

- Còn những thứ này… để chú sẽ liệu… chú đã có cách…

*

Ngày lên đường đã tới.

Từ vài hôm nay, chú Kim ngồi hí húi viết hết giấy này đến giấy khác. Đó là điều khác thường ! Người ta chưa hề thấy đại úy không quân ấy chịu làm việc nơi bàn giấy, chịu viết lách lâu như thế… Về phương diện ấy, có bao giờ chú Kim ngồi được nóng chỗ đâu !

Hoài Anh thân mật đến bên hỏi :

- Chú viết thư cho những ai mà nhiều đến thế ?

Với một giọng nói nghiêm trang, chú Kim thong thả đáp :

- Chú đâu có viết thư cho ai ? Chú làm sẵn mấy cái chúc thư để lại dưới trần này trước khi vượt ra ngoài trái đất đấy, cháu ạ. Cháu tính… một cuộc phiêu lưu như thế này… một ra đi là không hẹn ngày về mà ! ! !

- Sao chú Kim của cháu lại bi quan đến thế này ? Trong chương trình thám hiểm của Trung tâm chả có ghi ngày về là gì đấy ?

- Chương trình ghi là một chuyện, còn có về được hay không lại là chuyện khác… Mà hãy nói ngay, chúng mình có lên tới Cung Trăng hay không đã chứ… hay lại xuống âm phủ…

- Cháu không bằng lòng chú ỉu thìu thiu như thế này đâu… Chú cười đi cho cháu Anh vui với nào !

Chú Kim cười thành thật, nhưng cái cười của chú hềnh hệch làm sao ấy, không được cởi mở lắm.

Vì trường hợp đã xảy đến cho phi thuyền mẫu Nguyễn Trường Tộ, và cũng vì cần giữ bí mật, nên việc thả phi thuyền lần này, cả đến ngày giờ nữa, trừ nhân viên quan trọng ở Trung Tâm Suối Vàng, không một ai hay biết.

Các phóng viên báo chí đã mở những chiến dịch kịch liệt để săn tin, nhưng họ không thâu được kết quả khả quan nào.

Họ đành cho trí tưởng tượng họ làm việc để phục vụ tính hiếu kỳ của một số độc giả. Họ bàn luận, họ đưa ra hết giả thuyết này đến giả thuyết khác. Thậm chí có mấy tờ báo đã cam quyết khám phá được sự thật về phi thuyền. Sự thật đó là các nhà khoa học ở Trung Tâm Suối Vàng đã thất vọng sau trận “thất bại” vừa qua, đã xoay hướng không còn tiếp tục công cuộc thám hiểm Cung Trăng nữa… Phi thuyền không còn được thai nghén và không ra đời nữa… Những báo đó kết luận, khuyên độc giả đừng mong đợi mất công…

Ngoài Trung Tâm, chỉ có một người, một người duy nhất biết tin tức về cuộc lên đường của phi thuyền Nguyễn Trường Tộ : đó là bà giáo sư Tôn. Bà biết ngày giờ phi thuyền lên đường… Bà lại được thông báo về luồng sóng điện đặc biệt, để có thể theo dõi. Với bà Tôn, tuy chỉ là một người phụ nữ như người khác, người ta không sợ câu chuyện bí mật nhất ấy lộ được, vì nó liên quan đến an toàn và sinh mạng của những người thân yêu nhất đời của bà…

Mặc dầu thế giới bên ngoài không làm rùm beng rầm rộ, cuộc tiễn đưa ở Trung Tâm hết sức trang nghiêm, cảm động…

Nhà bác học Phụng, vẻ mặt trang trọng lên tiếng :

- Các bạn thân mến ! – Ngày vĩ đại – hay nói cho đúng đêm vĩ đại của chúng ta đã tới. Chỉ trong mấy giờ nữa, các bạn sẽ lao mình vào một cuộc phiêu lưu chưa từng có trong lịch sử nhân loại. Các bạn sẽ làm một việc mà chưa một người nào làm được. Các bạn là những người Việt Nam làm việc đó trước hết mọi người.

Ở lại Trung Tâm đây, chúng tôi giữ phần việc của chúng tôi để làm việc hòa nhịp với các bạn. Công việc của chúng ta, kẻ ở người đi, tuy đều cần thiết cả, nhưng chúng tôi không khỏi băn khoăn theo dõi các bạn trên con đường đầy nguy hiểm…

Quả vậy, các bạn sẽ phải đương đầu với bao gian nguy… Chỉ một luồng điện chạy không vào nhịp đủ làm cho phi thuyền tan xác rơi xuống đất hay đâm vào mặt trăng hoặc cứ bay vô tận trên không trung… Cả những tảng sao băng rất nhiều trên không trung sẵn sàng lao vào phi thuyền của các bạn… Lại còn khi hạ cánh xuống Mặt Trăng… Bao nhiêu nguy hiểm có thể làm cho phi thuyền và chính các bạn thành tro bụi…

Chú Kim cau đôi lông mày rậm rạp, đánh rơi điếu ống chú đang ngậm xuống đất.

Ông Phụng vẫn nghiêm trang nói tiếp :

- Tất cả những nguy nan ấy các bạn đã biết và các bạn nhất quyết đương đầu… Nhưng còn nhiều cái không ngờ có thể xảy tới. Còn điều nữa… Việc đã xảy ra cho phi thuyền mẫu của chúng ta lại có thể tái diễn nữa… Đối phương của ta chưa chắc đã chịu bó tay. Có thể họ sẽ tìm cách cướp phi thuyền của ta, mà lần này họ không dùng cùng một kế hoạch như lần trước.

Giáo sư Tôn ngắt lời bạn :

- Về điểm này, xin các bạn yên trí. Chúng tôi không để họ chiếm mất đứa con khoa học của chúng ta. Cùng lắm, chúng tôi đành hy sinh cho nổ tan phi thuyền… Trong trường hợp đó, lời di chúc của tôi là xin bác và các bạn tiếp tục làm xong, làm lại công việc của chúng ta tất cả đã bắt đầu…

Ông Phụng vui vẻ nói :

- Tôi cầu xin Thượng Đế ban phúc cho chúng ta để không có chuyện đó.

Hai chiếc Rồng Xanh đưa đoàn thám hiểm tới “phi thuyền trường”. Ông Phụng và một số nhân viên cao cấp Trung Tâm đi tiễn.

Trước cổng ra, toàn thể nhân viên, thêm cả những đoàn Bảo An, Mật Vụ của Trung Tâm nghiêm chỉnh dàn hàng đứng chào tiễn biệt phái đoàn.

Hai chiếc xe hơi từ từ tiến ra. Đàng sau, một đoàn xe khác kế tiếp cùng ra.

Chú Kim mồm ngậm điếu ống chỉ tay bảo Hoài Việt :

- Kìa, cháu xem, oai vệ không ?

Hoài Việt đùa nghịch :

- Biết đâu chả là họ chào bọn mình lần cuối, nhỉ !

- Cháu muốn nói họ chào bọn mình như chào đám ma ấy à ?

- Không hẳn thế, nhưng… nhưng…

Chiếc xe tới chỗ quanh nghiêng đi, chú Kim vội sửa lại chồng sách đang ôm trên lòng.

Hoài Anh liếc nhìn chú Kim, thấy những cuốn sách dày cộm, khổ rộng, như những chiếc hộp mà có những nhan đề : “Thiên Văn Học”… “Quang Học”… “Cơ Giới Học”… Thật ra, từ nãy khi thấy chú Kim ôm nhiều sách, Hoài Anh đã ngạc nhiên lắm. Đã có lúc Hoài Anh nghĩ, có lẽ chú Kim dở chứng không chừng… Chú chịu đọc sách và cả những sách bàn về những vấn đề khô khan hóc búa… Từ trước đến nay, có bao giờ chú mó đến thứ sách chú gọi là những thứ khó tiêu ấy đâu… Hoài Anh đang định hỏi chú. Nhưng cảnh trước mặt làm cô bé quên đi, reo lên :

- Đã tới phi thuyền trường rồi kìa ! Trời ! Phi thuyền mới to làm sao… Đèn rọi vào trong đêm tối… Trông thật hùng vĩ, thật đẹp ! ! !

Chú Kim lững thững nói với cháu :

- Phải, cháu ạ ! Cứ đứng ngoài mà chiêm ngưỡng thì hùng vĩ thật, đẹp thật đấy… Nhưng vào trong rồi, chú nghĩ không nên thơ lắm đâu.

Những chiếc Rồng Xanh ngừng bánh.

Mọi người tiến đến bên phi thuyền.

Trăng đêm đó lờ mờ như không muốn rọi sáng xuống trái đất.

Trăng lấp ló trong những chòm mây đen kịt.

Hoài Anh nhìn lên nói với anh trai :

- Anh Việt kìa ! Chị Nguyệt lúc ẩn lúc hiện như muốn chơi ú tim với anh kìa…

- Có lẽ, em ạ. Chị Hằng nhìn xuống thấy tụi mình sắp lên chơi nên rút vào nhà để dọn dẹp thu xếp, rồi thỉnh thoảng lại ngó ra đấy… Có vẻ chị sốt ruột đợi chúng mình.

Một nhân viên đứng cạnh góp chuyện :

- Không phải đâu, cậu Hoài Việt… Chị Hằng ẩn nấp thế là vì trái đất gửi cô Hoài Anh lên… mà cô Hoài Anh xinh thế nên chị Hằng Nga giật mình đó.

Hoài Anh đỏ mặt :

- É… é… ! Bác lại nhạo cháu rồi !

Nhân viên đó vui vẻ nói thêm :

- Mặt Trăng xa cách thế kia, mà chỉ mấy giờ nữa hai cháu và đoàn thám hiểm sẽ đặt chân lên đó được… Nhờ khoa học, con người sẽ thay thế được Thượng Đế, sẽ làm chúa tể vũ trụ ! ! !

Ý tưởng của nhân viên ấy như một quả bom nổ tung ra làm cho anh em Hoài Việt và cả chú Kim nữa ngạc nhiên. Những người khác vì mải chuyện nên không nghe thấy. Hoài Việt sững sờ nhìn ông ta mà nói :

- Làm gì có chuyện đó, thưa bác ? Con người dù sao vẫn chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ. Con người vẫn là con người… Thượng Đế vẫn là Thượng Đế… làm gì có chuyện thay thế ạ…

Hoài Anh đỡ ngay lời anh :

- Thưa bác, chỉ có cái là con người dùng tài trí Thượng Đế đã ban để khám phá dần cái kho tàng huyền diệu của Thượng Đế đó thôi ạ… Chứ đâu phải là cướp quyền hay thay thế được ! Ta khám phá ra những huyền diệu ấy để ta nhận biết hơn về Thượng Đế và để biết cảm tạ Thượng Đế vì thấy tất cả những huyền diệu, những kỳ công ấy Thượng Đế đã làm nên vì loài người, vì yêu thương loài người…

Chú Kim tỏ dấu hậm hực vì ý tưởng ngộ nghĩnh của người nhân viên kia. Chú như muốn phát biểu một ý nghĩ gì. Nhưng… thang máy từ trên phi thuyền đã hạ xuống chờ đón đoàn phi hành gia… và ông giám đốc Phụng sửa soạn lên tiếng…

Tuy vậy, chú cũng lẩm bẩm thốt ra được mấy câu ngắn :

- Hừ… hừm ! Người thay thế Thượng Đế ! Đồ ngu xuẩn. Nói mà không suy nghĩ gì cả ! Rõ thật là tư tưởng của những tên tự cao tự đại một cách điên khùng… Những hạng này chỉ cho đi dưỡng bệnh ở nhà thương điên Biên Hòa… mà phải nhét vào hạng điên số một mới được… Ngu… Tối ngu… Thậm ngu… Cực ngu ! ! !

Người nhân viên đã biết tính chú Kim chỉ còn trố mắt nhìn… và cũng không biết nói gì thêm.

Ngay khi đó tiếng ông giám đốc vang lên phá tan sự ngượng ngập của nhân viên ấy. Ông Phụng cảm động nói :

- Các bạn ! Đã đến lúc chúng ta chia tay nhau. Khi các bạn yên chỗ trong phi thuyền rồi, tôi sẽ trở lại phòng kỹ thuật để điều khiển mọi công việc. Chúng ta sẽ tiếp xúc với nhau qua vô tuyến truyền thanh.

Ông giơ tay thân mật bắt tay chú Kim :

- Từ biệt đại úy ! Tôi rất hài lòng vì có một đại úy không quân trong phái đoàn Việt Nam đi thám hiểm Cung Trăng… Chúc đại úy thượng lộ bình an.

- Cám ơn ông giám đốc… Tôi không biết tôi có thể làm được những gì nhưng chắc chắn tôi sẽ bảo vệ các cháu tôi.

Ông Phụng ôm vai anh em Hoài Việt âu yếm nói :

- Bác tạm biệt hai cháu. Cầu chúc các cháu lên đường gặp nhiều may mắn. Tương lai các cháu rồi đây sẽ rực rỡ sáng lạn. Bác tiếc không được cùng đi với các cháu.

Chú Kim cướp lời nói ngay :

- Thưa ông giám đốc ! Nếu ông ham đi thật, tôi có thể nhường chỗ của tôi cho ông…

- Cám ơn đại úy nhiều. Đại úy có lòng tốt quá… Nhưng tôi đâu có dám để đại úy phải hy sinh to tát như thế cho tôi được !

Quay sang bắt tay kỹ sư Vĩnh, ông Phụng nói :

- Chúc bác may mắn ! Bác biết tôi vốn chuộng tài bác. Tôi tin bác sẽ phụ lực được rất nhiều cho giáo sư trong chuyến viễn du này.

Rồi bước tới siết tay giáo sư Tôn, ông Phụng nhìn bạn với tất cả niềm trìu mến kính phục :

- Còn bác, tài trí bác bảo đảm cho công cuộc chúng ta mưu toan. Không những tôi, mà mọi người đều tin tưởng nơi bác. Chúc bác đem về nhiều thắng lợi tốt đẹp cho nền khoa học Việt Nam và cả thế giới.

Giáo sư run giọng đáp :

- Bác Phụng ! Tôi hứa không phụ lòng mong đợi của toàn dân, của cả nhân loại. Nhờ ơn Thượng Đế, tôi trông sẽ đạt tới đích, góp một phần nhỏ mọn vào kho tàng khoa học hiện thời.

Tiếng phòng kỹ thuật vang lên tại phi thuyền trường :

- A lô ! A lô ! Chú ý… Chú ý… Yêu cầu nhân viên đoàn thám hiểm lên phi thuyền… Giờ khởi hành sắp tới…

Kẻ ở người đi bịn rịn chia tay.

Giáo sư Tôn dẫn đầu đưa mọi người vào thang máy. Con chó Tô thản nhiên tung tăng chạy theo ngửi hít khắp nơi.

Hoài Anh thấy chú Kim nặng nhọc với chồng sách, khẽ nói :

- Chú để cháu mang giúp mấy cuốn nào… Chú có vẻ mỏi tay rồi đấy !

Chú Kim ngập ngừng đáp :

- Được ! Được ! Cám ơn cháu nhiều… Chú còn khỏe chán mà… Vả cũng sắp tới nơi rồi.

Thang máy mang mọi người tới phi thuyền.

Bước lên cửa phi thuyền, không ai bảo ai, mọi người cùng quay lại nhìn mặt đất như luyến tiếc, như thèm thuồng. Hoài Anh ngước mắt nhìn về phía thủ đô. Hình ảnh ngôi biệt thự ở Chi Lăng cùng với hình ảnh người mẹ hiền từ, quả cảm hiện ra rõ rệt trong trí óc cô bé. Hoài Anh tin chắc lúc này người mẹ thân yêu đang theo dõi cô và cha anh cô. Lúc này người mẹ đó đang sống trong phập phồng lo ngại, mặc dầu lòng tin tưởng có thừa.

Hoài Anh thấy quý mến mẹ hơn bao giờ hết, và thốt ra một lời cầu nguyện :

- Xin Thượng Đế nâng đỡ mẹ con… Xin Thượng Đế ban phúc lành cho chúng con !

… Và rồi cửa phi thuyền Nguyễn Trường Tộ tự động đóng lại. Một tiếng “sầm” âm u vang dội khắp phi thuyền trường. Những người ở phi thuyền trường im lặng nhìn lên. Họ không còn thấy hình dáng các nhân viên đoàn phi hành nữa. Họ chỉ thấy một khối vĩ đại đứng sừng sững trước mặt họ. Họ có cảm giác như đứng trước một Kim Tự Tháp hay một ngôi cổ mộ.

Sau mấy phút trầm ngâm, nhà bác học Phụng khe khẽ nói với các bạn :

- Số phận đã định đoạt từ đây ! Họ đã yên vị trong phi thuyền… Và biết đâu phi thuyền Nguyễn Trường Tộ lại chẳng là nấm mồ chôn xác những con người quả cảm hy sinh đến tột độ ấy ! ! ! Chà… chà… Ba cha con… Sự hy sinh cao quý biết bao…

*

… Những cảm xúc mãnh liệt của những phút đầu giam mình trong phi thuyền lắng xuống. Giáo sư Tôn nhắc nhủ mọi người :

- Ta phải bắt tay vào việc ngay. Chúng ta đừng quên, lúc phi thuyền cất cánh, mỗi người phải nằm sấp trên chiếc giường nhỏ ngay chỗ làm việc riêng của mỗi người. Khi nằm phải duỗi thẳng chân, đầu úp trên chiếc gối dầy và êm có sẵn đó. Nằm kiểu ấy, ta sẽ có sức chịu đựng được sự dồn ép của không khí khi phi thuyền lao vụt lên. Tuy các kỹ thuật gia đã trù tính để tốc lực của phi thuyền tăng lên từ từ… Nhưng không sao tránh được chuyện ngất trong lúc đầu. Chúng ta tất cả sẽ ngất đi, bao lâu, không thể nói đích xác được. Tuy vậy không có gì đáng lo ngại quá. Trong quãng thời gian đó phi thuyền sẽ tự động điều khiển, lại cũng nhờ phòng kỹ thuật nơi Trung tâm phụ lực nữa. Đến khi ta hồi tỉnh rồi, ta sẽ điều khiển lấy. Bây giờ yêu cầu mọi người đi tới chỗ riêng…

Kỹ sư Vĩnh và chú Kim chiếm hai chiếc giường ở phía bên kia. Còn bên này, Hoài Anh nằm trên giường phía trái cha, Hoài Việt ở phía phải. Trước mắt mọi người, những bảng số, những nút điện chằng chịt… Riêng trước mặt Hoài Anh, một bộ máy phát thanh và thu thanh hết sức tinh xảo đã được bố trí gọn gàng.

Sự yên lặng hoàn toàn chiếm ngự phòng phi thuyền.

Mỗi người chăm chú đến công việc của riêng mình.

Hoài Anh bắt đầu lên tiếng qua máy truyền thanh. Giọng cô run run :

- A lô ! A lô ! Đây phi thuyền Nguyễn Trường Tộ gọi trái đất… xin trả lời.

- A lô ! A lô ! Đây, trái đất… xin báo cáo : công việc đẩy lui các giàn chống đỡ phi thuyền đang tiến hành…

A lô ! A lô ! Đây trái đất báo đoàn thám hiểm cung trăng… phi thuyền trường đã hoàn toàn quang đãng… các giàn đã đẩy lui hết… còn 25 phút nữa… Hãy chuẩn bị.

A lô ! A lô ! Đây trái đất… Còn 20 phút nữa phi thuyền cất cánh…

Mỗi lời nói của đài kỹ thuật vang lên bên tai nhân viên phi thuyền như những tiếng cồng, tiếng chuông ở pháp trường trước giờ hành quyết tử tù.

Đôi kính của giáo sư Tôn như bị một màn sương mù che phủ. Ông tháo kính lau, thì thầm nói một mình :

- Trời ơi ! Nếu tôi mà nhầm lẫn một con số… chỉ một con số thôi… thì thật tai họa tày trời… Các con tôi… Người thân yêu của tôi… Kinh khủng quá… Nhưng… nhưng… nhưng không thể thế được !

Giáo sư liếc nhanh nhìn sang hai con đang chăm chú vào công việc, ông như muốn đem hết tài trí sức lực của riêng ông để bao bọc, để bảo đảm an toàn cho các con.

- A lô ! A lô ! Đây trái đất báo cáo phi thuyền Nguyễn Trường Tộ… còn 15 phút… 15 phút… Hãy sẵn sàng.

Chú Kim hai tay vò đầu… Chú như tức bực vì tiếng nói ông ổng từ trái đất đưa lên… Chú thấy hối hận vì đã nhận lời đi theo đoàn thám hiểm trong cuộc phiêu lưu đầy bất trắc này. Mà lại còn bị hạn chế đủ thứ… Hạn chế đến cả những thứ ưa thích nhất nữa… Chú thấy bực bội một cách lạ. Chú muốn tung mình nhảy ra khỏi phi thuyền. Dưới đất họ vừa bảo còn những 15 phút nữa… Kịp chán. Rồi bỗng nhiên cơn bực tức của chú đổ xuống đầu người nhân viên khi nãy ở phi thuyền trường. Chú nói như la :

- Run sợ thế này, mà hắn dám thay thế Thượng Đế… Thật chỉ ăn nói càn dỡ… Tát vỡ miệng hắn ta đi… Vả cho hộc máu miệng những tên nói mà không nghĩ đó đi…

Hoài Anh khẽ lên tiếng gọi chú Kim :

- Chú Kim ! Chú Kim !

Chú như sực tỉnh nhìn sang người bạn già, nhìn đến hai đứa cháu… Chú thấy cương quyết trở lại… Chú áp mặt xuống tấm gối mềm. Chú cũng khe khẽ gọi :

- Cháu Anh ! Can đảm ! Can đảm !

Người ta không biết chú muốn tự nhắc mình can đảm hay nhắc cháu Anh nữa.

Đang khi đó, kỹ sư Vĩnh ở bên cạnh chú, mắt hoa lên. Muôn vạn tia sáng lởn vởn trước mặt ông. Ông không còn nhìn rõ người vật chung quanh. Ông lẩm bẩm nói :

- Sao tôi lại mắc vào cái vòng lưới vô vọng này… Câu chuyện kinh khủng này bao giờ tôi mới thoát khỏi ? Thoát làm sao được ? Để tôi cứ phải lao mình vào những vụ nguy hiểm thế này !

Tuy ông chỉ muốn nói khẽ, nói cho một mình ông nghe, nhưng tiếng ông vẫn to đủ để mọi người nghe được. Người ta không rõ ông muốn nói gì. Tuy nhiên, trong lúc hồi hộp, cơn xúc động của mỗi người lên tới cùng độ ấy, không còn ai có thì giờ để nghĩ ngợi.

Tiếng từ đất vang lên :

- A lô ! Còn 12 phút nữa ! 12 phút nữa.

Hoài Anh thấy trống ngực đập mạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài… Hoài Anh nghĩ đến những người thân yêu. Để xua đuổi những nỗi phập phồng lo ngại, Hoài Anh tự trấn tĩnh và lên tiếng :

- A lô ! A lô ! Đây phi thuyền Nguyễn Trường Tộ vẫn theo dõi những báo cáo của K.T… Đã sẵn sàng…

Nơi phòng kỹ thuật, mấy nhân viên thì thào :

- Tiếng cô bé hơi run run, không được tự nhiên như thường ngày nữa… Phải, ai mà không cảm động trong những lúc như thế này.

Yên lặng trở lại xâm chiếm phi thuyền.

Con Tô rít lên những tiếng nho nhỏ bên chân giường Hoài Việt.

Hoài Việt thấy trán hâm hấp mồ hôi. Anh lấy khăn lau tự nhủ :

- Quái ! Mình đã trải qua bao gian nguy hiểm trở… Nhưng sao lần này, mình có cảm giác lạ lạ làm sao ấy… Chả nhẽ lại là cuộc phiêu lưu cuối cùng của mình… Mà lại có đứa em gái của mình nữa chứ ! ! !

- A lô ! A lô ! Đây K.T… Còn 5 phút nữa.

- A lô ! A lô ! Còn 3 phút nữa.

- A lô ! A lô ! Còn 2 phút nữa.

Giáo sư nhẹ quay sang phía con trai, nói nhỏ như qua hơi thở :

- Con nhớ chờ khi có lệnh của kỹ thuật, con sẽ ấn nút M nhé.

- Dạ !

Và giáo sư mơ màng nghĩ tiếp… Lúc ấy một là phi thuyền sẽ tung cánh vọt lên như mình đã trù liệu, đã tính toán… hai là sẽ nổ tan như xác pháo… và cố nhiên cả ba cha con và hai người bạn quí của mình cũng xương thịt tan tành…

- A lô ! A lô ! Đây K.T. Còn một phút nữa… Đúng một phút nữa.

- A lô ! A lô ! K.T. gọi phi thuyền… Chú ý… chú ý… chuẩn bị đầy đủ… Còn đúng 30 giây…

- A lô ! Còn 20 giây !

Ông Phụng ngồi nơi phòng điều khiển có cảm tưởng như đang ngồi trên lò lửa cháy. Ông xoa hai tay thật mạnh, lẩm bẩm :

- Đến nơi rồi ! Số phận đã định đoạt ! Cầu mong tất cả đều trôi chảy như đã trù tính !

Ngay khi đó tiếng từ phi thuyền phát ra :

- A lô ! A lô ! Đây H.1 H.2… Mẹ yêu quí ! Mẹ yêu quí ! Mẹ ở lại… Cha… Hai con tạm biệt mẹ… Cầu xin Thượng Đế gìn giữ mẹ… Mẹ ! ! !

Giọng nói run run của cô bé tiếp ngay :

- A lô ! A lô ! Toàn thể đoàn thám hiểm từ biệt các bạn… Hẹn ngày tái ngộ…

Mọi người ở Trung tâm như không còn giữ được bình tĩnh nữa. Họ mím môi làm công việc đang làm như để đè xuống những thổn thức dâng lên trong họ.

- A lô ! A lô ! Chúc các bạn thượng lộ bình an… Chú ý… Còn mười giây nữa… Chín… Tám… Bảy… sáu… Năm… Bốn… Ba… Hai… Một… Mở máy ! ! !

Giáo sư ngây ngất nhắc :

- Hoài Việt !

Rồi ông tiếp thầm :

- Xin Thượng Đế giúp chúng con.

Hoài Việt mím môi ấn ngón tay trên nút M.

Một tiếng động như xé tan màn đêm tĩnh mịch của khu rừng núi miền cao nguyên Trung phần.

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ mang cờ hiệu Việt Nam cất cánh.

Một vệt lửa vọt lên làm sáng rực khoảng trời miền Trung nước Việt.

Sức đè ép làm mọi người trong phi thuyền ngây ngất… rồi lịm đi bất tỉnh.

Theo dõi trên màn vô tuyến truyền hình, ông giám đốc Trung Tâm Suối Vàng lên tiếng :

- Họ đi rồi ! Có lẽ họ bất tỉnh hết rồi !

Đài Thiên Văn hoạt động :

- A lô ! A lô ! Đây, đài Thiên Văn… đang theo dõi bước đi của phi thuyền N.T.T. Tất cả đều ăn khớp như đã dự tính.

- A lô ! T.V báo cáo K.T. Phi thuyền đã cách Trái Đất đúng một ngàn cây số… Máy tự động đã ngừng hoạt động… Yêu cầu kiểm điểm máy Đ. Điều khiển nguyên tử năng trên phi thuyền… Bắt liên lạc ngay với phi thuyền.

- A lô ! A lô ! Đây, Trái Đất gọi phi thuyền N.T.T… Trái Đất gọi đoàn thám hiểm…

Các chuyên viên phòng kỹ thuật yên lặng nhìn ông giám đốc.

Một chuyên viên thốt lên :

- Họ ngất lâu quá… Có gì đáng ngại không nhỉ ? Tội nghiệp hai đứa trẻ…

- A lô ! A lô ! Đây, K.T. báo T.V. Phi thuyền N.T.T. không trả lời… không trả lời.

Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ mặc lời bàn tán của những con người dưới đất, với một tốc độ kinh hồn cứ thẳng tiến.

… Bà Tôn từ mấy giờ rồi không một phút rời xa chiếc máy thâu thanh đặc biệt của bà.

Những lúc đài kỹ thuật của Trung Tâm nguyên tử năng Suối Vàng lên tiếng báo còn 20 phút… còn 10 phút… còn 3 phút… còn 2 phút… còn 30 giây… bà có cảm tưởng như chính bà đang đi dần vào cơn hấp hối. Ngực bà khó thở, như có một khối nặng đè lên.

Rồi đến lúc, tiếng con gái run run từ loa phát thanh vọng nhẹ ra : “Mẹ yêu quí… Cha… Hai con tạm biệt mẹ… Mẹ ! ! !” bà không còn sức chống đỡ nữa… Bà gục xuống ngất đi… Bà bừng tỉnh dậy để bây giờ sống trong hồi hộp nghẹn thở vì sự im lặng của chồng con, của toàn thể đoàn phi hành trên phi thuyền.

Tuy bà chưa mất hết tin tưởng, nhưng bà đã rùn chí khá nhiều.

Bà ngây người chờ đợi bên máy thu thanh.

Cách nơi bà Tôn hơn hai trăm cây số…

Ông già ở biệt thự gần Di Linh cũng bồn chồn chờ đợi. Nét mặt lo ngại, ông quay nói với người thanh niên cộng sự ngồi bên :

- Lạ thật ! Họ ngất lâu quá rồi ! Miễn sao tai họa đừng xảy đến sớm quá…

Tại Trung Tâm Suối Vàng, ông Phụng luôn thúc phòng kỹ thuật kêu gọi phi thuyền.

- A lô ! A lô ! Đây, Trái Đất… Trái Đất gọi phi thuyền N.T.T. Hãy trả lời… Hãy lên tiếng…

Không một tiếng trả lời… Không một âm thanh vang lại.

5 phút đã qua từ lúc phi thuyền N.T.T. bỏ trái đất vọt lên cao. 5 phút dài hơn 5 thế kỷ.

- A lô ! A lô ! Đây, T.Ư. báo cáo : Phi thuyền đã cách Trái Đất 5.300 cây số… Phi thuyền vẫn tiến thẳng điều hòa… Không có gì trục trặc.

Ông Phụng thẫn thờ nói :

- Phải, bề ngoài thì thế đấy. Nhưng… nhưng điều đáng lo ngại là họ im lặng lâu quá rồi… Gọi nữa đi… Gọi đi… Thêm cường độ âm thanh nhiều hơn nữa, các bác ! ! !

- A lô ! A lô ! A lô ! Trái Đất gọi phi thuyền… A lô ! A lô ! Trung Tâm Suối Vàng gọi đoàn thám hiểm… K.T. gọi N.T.T. Trả lời… Yêu cầu trả lời !

Yên lặng… Vẫn hoàn toàn yên lặng.

Nhà bác học đứng thẳng nhìn theo hình phi thuyền trên màn ảnh vô tuyến truyền hình, rồi nhìn chằm chằm chiếc phi thuyền mẫu nhỏ bé đặt trên bàn. Ông xoa tay lẩm bẩm :

- Hay là đã có một sơ xuất nhầm lẫn nào trong những con số đã hoạch định… Nếu thế thì thật là một đại họa ! Và khủng khiếp quá ! ! !

Tiếng ông run run, mất hết vẻ cứng cát cả quyết thường ngày.

Tiếng phòng K.T. tung lên không trung mạnh hơn và cấp bách hơn :

- A lô ! A lô ! A lô ! Trái Đất… đây, Trái Đất gọi phi thuyền… Trái Đất gọi Hoài Anh… gọi giáo sư Tôn… Trả lời… Yêu cầu Hoài Việt trả lời…

Im lặng, một thứ im lặng nặng nề kéo dài. Mọi người nhìn nhau lắc đầu.

Bỗng…

Từ loa phóng thanh vang ra những tiếng động : A… à… ảng… A… ảng… Gừ… ừ… Gừ… ừ… Gừ…

Ông Phụng như một chiếc lò xo nhảy bật đến bên mấy chuyên viên phòng Kỹ thuật :

- Tiếng con Tô… Con chó Tô lên tiếng đó… Gọi đi… Gọi thêm đi, các bác !

- A lô ! A lô !

Có lẽ tiếng sủa của con Tô đã đánh thức mọi người trên phi thuyền nên liền khi đó, loa phóng thanh phát ra tiếng của Hoài Anh :

- Mẹ !

Sau đó là tiếng nói của Hoài Việt :

- A lô ! A lô ! Phi thuyền gọi Trung Tâm, mọi sự đều tốt đẹp, máy móc chạy đều không có gì là trục trặc cả.

Nhà bác học Phụng sung sướng kêu :

- Họ tỉnh cả rồi và đang điều khiển cho phi thuyền vào quĩ đạo. Chúng ta thành công rồi ! Vinh dự thay !

Bên chiếc máy thâu thanh đặc biệt, bà Tôn cũng thở ra nhẹ nhõm. Bà chắp hai tay trên ngực lẩm bẩm :

- Cảm tạ Thượng Đế ! Xin cảm tạ Thượng Đế !


HUYỀN NGA
Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Sponsored content





Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ   Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ - Loại Hoa Đỏ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nhanbkvn 2024 :: THƯ VIỆN SÁCH TUỔI HOA :: Tủ Sách Hoa Đỏ-
Chuyển đến