Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhanbkvn 2024

Chia Sẽ Không Giới Hạn
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  Latest imagesLatest images  PublicationsPublications  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân   Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 10:54 am

Trần Thanh Vân
Lư Sơn Kỳ Nữ
Hồi 50
LẤY RƯỢU HẠ ĐỊCH

Trong lúc Báo Văn đang cau mày suy nghĩ, thì trước sau, tả hữu như có tiếng sẩm nổi kêu "ùm ùm" hoài. Mới thoáng nghe thì tiếng sấm đinh tai ấy cứ ở các bốn ngọn núi xung quanh dồn đi dồn lại, nhưng lắng tai nghe kỹ thì tiếng kêu lại là bốn tiếng:"Hai thắng một bại, hai thắng một bại" Tô Báo Văn giật mình kinh hãi nhìn thằng vào mặt ĐộcCô Hưng vừa cười vừa nói:
-Ngươi ngấm ngầm vận nội công tâm pháp "Nghênh khí tăng thanh" lại thêm sự trợ giúp của chưởng lực dồn bốn tiếng hai thắng một bại đi bốn phía khác nhau hoá tành những tiếng kêu "ùmùm" quả thật thông minh khôn ngoan, và công lực cũng khá thâm hậu đấy. Thể nào mà ngươi dám ra đây đòi đấu với ta.
Nói tới đó, Báo Văn lại lộ vẻ kiêu ngạo.
Độc CôHưng rất thông minh, chỉ xem sắc mặt với thái độ của đối phương biết ngay đối phương cũng vận huyền công tâm pháp, nghênh khí tăng thanh để đưa bốn tiếng "ra đấu với ta" ra tận ngoài xa.
Nhưng Báo Văn quá kiêu ngạo, song chưởng chưa cử động thì tiếng nói không thể nào dồn ra được bốn mặt như Độc Cô Hưng, nên Độc Cô Hưng rất an ủi, nhận thấy trận này mình đã hơn đối phương một chút. Như vậy cũng có thể gọi là tiểu thắng được.
Bỗng có tiếng kêu "ầm ầm" từ ngọn núi ở phía đằng xa vang dội lại, kêu như tiếng sấm và mãi mãi không ngớt. Quả đúng như ĐộcCô Hưng đã dự đoán, Báo Văn không sao đưa nổi bốn tiếng "ra đấu với ta" đi bốn phía mà chỉ có thể dồn được một mặt ở đằng trước thôi.
Báo Văn đưa mắt liếc nhìn quần hùng ngồi ở dưới đài, bẽn lẽn nói:
-Báo Văn rất hổ thẹn, trận này chỉ có thể hơi thắng được Độc Cô Hưng nửa mức thôi.
ĐộcCô Hưng trợn ngược đôi lông mày lên tỏ vẻ không phục la lớn:
-Tô Báo Văn, tiếng nói của ngươi chỉ có thể dồn được ở một phía tới thôi, chứ không được ở tứ phía như ta. Như vậy, rõ ràng ngươi đã thua ta một mức, thế mà ở trước mặt quần hùng, không biết xấu hổ, lại còn tự khoe khoang là đã thắng ta nửa mức! Báo Văn cười khẩy đáp:
độc CôHưng, người còn kém xa, nếu người không tin thử về hỏi những người sành điệu xem, ta với ngươi ai hơn ai kém?
ĐộcCô Hưng rất kinh ngạc và thắc mắc, liền quay người lại nhìn, thấy Phạm Long Sinh đang tủm tỉm nhìn y gật đầu, và dùng Nghĩ ngữ truyền thanh nói rằng:
-Chân khí nội lực của y dồi dào hơn cậu nên tiếng vang kêu như sấm động và mãi mãi không dứt, quả thật cậu đã thua người ta một mức. Cậu phải dùng chưởng đẩy riếng nói dồn sang tứ phía, ngươi ta không phải là không làm được như thế, nhưng người ta không thèm làm đấy thôi.
Nghe Long Sinh nói xong Độc CôHưng mặt nóng hổi, thẹn vô cùng, liền quay lại bảo Báo Văn rằng:
-Nếu vậy, trận đấu thứ hai đến lượt ngươi ra đầu đề đi! Báo Văn vẫn vênh váo khẽ lắc đầu đáp:
-Báo Văn đấu với ngươi đã tự hạ thấp giá trị của mình rồi, nên việc ra đầu đề khỏi phải cần đến ta, cả ba trận nhờ ngươi đảm nhậm hết.
Báo Văn nói như vậy ĐộcCô Hưng cũng không từ chối nữa, Y liền nghĩ bụng:
"Trận đấu thứ hai này, thể nào ta cũng phải cố thắng y mới được. Như thế mỗi người thắng một trận là huề".
Nghĩ đoạn, y liền cau mày lại suy tính giây lát rồi vừa cười vừa nói với Báo Văn tiếp:
-Trận thứ hai, mỗ muốn đấu chưởng pháp.
Tât nhiên Báo Văn không phản đối nên, y gật đầu đáp:
đấu chưởng cũng được.Gỡ thế đổi thức như vậy được thua rõ ràng hơn, khỏi phải như trận vừa rồi, người đã thua mà cũng không hay.
Độc Cô Hưng thấy đối phương nói mỉa như vậy, liền cười khẩy nói tiếp:
-Chỉ gỡ thế đổi thức không thì buồn tẻ lắm, nên Độc Cô Hưng muốn thêm một chút gia vị vào bên trong để cho trận đấu này được xôm hơn và cũng để cho đại hội Thiên Nam này tăng thêm chút thanh sắc.
Báo Văn thấy y nói như vậy cũng phải kinh ngạc và hoài nghi thầm, liền nhìn ĐộcCô Hưng hỏi tiếp:
- Đấu chưởng gỡ thếy đổi thức mà lại còn thêm trò khác vào nữa kể cũng mới mẻ thật. Người định thêm cái trò gì vào đó, nói ra cho ta nghe, và ngươi định thêm bằng cách nào?
Độc CôHưng vênh váo, vừa cười vừa đáp:
-Giản dị lắm. Người học văn chuộng nhất là uống rượu ngâm thơ, còn chúng ta con nhà võ, chả lẽ không thể bắt chước được nhà văn một mặt uống rượu, một mặt đấu chưởng với nhau hay sao?
Nghe ĐộcCôHưng nói xong, Báo Văn mới yên tâm, liền cười hớn hở và tán thành ngay:
-ý kiến này của ngươi kể cũng mới mẻ và lạ đấy. Ta tán thành.
Y vừa nói vừa vấy tay gọi một tên đệ tử đứng hầu ở bên bưng hai chén rượu.
Một lát sau, tên đệ tử nọ đã bưng chén rượu ngon tới. ĐộcCôHưng liền cầm lấy một chén uống cạn ngay. Báo Văn thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
độc CôHưng, ngươi bảo vừa uống rượu vừa đấu chưởng với nhau, sao chưa đấu một thế chưởng nào cả, chưa chi ngươi đã uống cạn ngay chén rượu của ngươi rồi?Chả lẽ uống một chén rươu. rồi lại ra tay đấu một thế sao?
Vứt cái chén không đi, Độc CôHưng cười như điên như khùng, vênh váo đáp:
-Nhà văn uống rượu ngâm thơ, họ là những người văn võ yếu ớt, nên nhấm nháp từ từ, còn chúng ta là con nhà võ thì chú trọng hào hùng khoẻ mạnh. Một một cái hét của chúng ta cũng làm cho mặt trời và mặt trăng biến sắc, chứ tao nhã như nhà văn sao được, chúng ta chỉ có thể nốc rượu thôi chứ không thể nhấp nháp như họ.
Trận đấu của chúng ta chỉ hạn đấu một trăm thế chưởng thôi, nếu chưởng pháp mà không phân thắng bại thì phải căn cứ vào hai hũ rượu xem ai uống nhiều thì người ấy coi như là đã thắng trận đấu thứ hai này.
Báo Văn nghe thấy Độc Cô Hưng nói như vậy liền nghĩ bụng:
"Một tay ôm hũ rượu vừa uống vừa đấu, cách đấu như thế này trong võ lâm cũng đã có người đấu bằng cách ấy rồi, nhưng với võ công của mình dù tửu lượng không thắng nổi đồ đệ của Nam Môn lão đạo, về mặt chưởng pháp thì ta thể nào cũng nắm chắc phần thắng".
Vì trận thứ nhất Độc Cô Hưng đã bị thua nên y mới nghĩ ra đầu đề này, hy vọng thắng lại một trận để huề với đối phương. Sau y thấy Báo Văn lẳng lặng suy nghĩ, không nói năng gì hết, lại sợ địch thủ phản đối nên y vừa cười vừa nói khích rằng:
-Nếu như ngươi nhận thấy đấu như thế bất tiện hay khó khăn thì cứ việc lên tiếng thay đổi cách đấu khác cũng được. Độc Cô Hưng này không phản đối đâu.
Báo Văn biết thằng nhỏ nói khích, nhưng với thân phận và địa vị của mình, khi nào lại chịu lép vế trước mặt một tên tiể bối như thế, nên y ngửng mặt lên trời cười như điên như khùng một hồi rồi bĩu môi đáp:
đầu đề của ngươi đề nghị tuy mới mẻ và lý thú thật. Hơn nữa, người lại tự phụ quá, nhưng đấu một trăm hiệp như vậy ta nhận thấy hình như quá nhiều một chút, nên ta chỉ muốn đấu năm mươi hiệp thôi chẳng hay ngươi có bằng lòng không?
ĐộcCôHưng nhanh nhảu đáp:
được!Được! Vậy ngươi đem hai hũ rượu ra đi!Phải đem nguyên hũ, chúng ta mở niêm phong ngay tại trận, mỗi người bưng một hũ và mỗi người đứng ở một đầu võ đài.
Lối đấu này kể cũng khá mới mẻ và kỳ diệu, mỗi người ôm một hũ rượu nặng ít nhất cũng năm sáu chục cân, tuy một tay vẫn có thể ôm nổi, nhưng về mặt hành động thì thể nào cũng kém linh động và cả ra tay tấn công cũng bị ảnh hưởng nốt.
Các anh hùng hào kiệt ngồi xem ở bên dưới thấy trận đấu hiếm có trong đời này, ai nấy cũng bị hấp dẫn ngồi yên một chỗ mà chăm chú nhìn lên võ đài để xem trậnd dấu phát triển như thế nào?
Dật Tư vừa cười vừa hỏi Độc Cô Sách rằng:
-Biểu đệ, vị sư đệ này của biểu đệ là môn đồ đắc ý của Nam Môn lão tiền bối.
Nam Môn lão tiền bối đã lừng danh thiên hạ về ba môn rượu, ngủ và bói. Ngu tỷ nghe nói người sư đệ của biểu đệ đã học hỏi được hai môn Thuỳ và Tửu, nhị tuyệt của ông ta rồi nên ngu tỷ dám chắc trận đấu này ĐộcCôHưng thể nào cũng đắc thắng.
Tuy Độc Cô Sách cũng tưởng như thế, nhưng chàng nhận thấy Độc Cô Hưng tuổi hãy còn nhỏ thiếu kinh nghiệm, thì giờ theo học Nam Mônsư thúc lại rất ngắn ngủi, vì vậy một mặt chàng mỉm cười gật đầu, một mặt lại cau mày thủng thẳng đáp:
-Sự phán đoán của biểu tỷ không thể sai lầm được, nhưng tiểu đệ chỉ sợ Hưng đệ theo học võ nghệ không được bao lâu, còn kém hoa? hầu khó mà đấu trí tranh thắng được với bọn lão ma đầu của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát được.
Phạm Long Sinh vội xua tay, xen lời, cười ha hả nói:
độcCô lão đệ, cái gì thì mỗ không dám khen sư đệ của lão đệ, duy có trận đấu này thì mỗ dám cam đoan thể nào y cũng sẽ đắc thắng.
Thấy Long Sinh nói vậy, Độc Cô Sách mới đỡ lo, đưa mắt nhìn lên trên võ đài xem tiếp trận đấu.
Lúc ấy Độc Cô Hưng tay bưng hũ rượu, ra vẻ lắm, đứng lấy tấn rồi nhìn thẳng vào đối phương để đợi chờ.
Tuy bề ngoài không coi địch thủ vào đâu, nhưng Báo Văn đã nhận thấy đấu với phương thức đặc biệt này, trong lòng cũng hơi lo âu. Y trông thấy Độc CôHưng ôm cái hũ rượu trông rất quái dị liền nghĩ bụng:
"Ta thử xem dáng điệu của ngươi thế này, ngươi còn chân tay đâu mà tấn công được ta nào?" Y vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn thẳng vào người Độc CôHưng.
Lúc ấy Độc CôHưng đã nâng hũ rượu lên thật cao, ngửng đầu uốgn ừng ực mấy hớp liền.
Báo Văn thấy thế lại cau mày, nghĩ tiếp:
"Nam Môn lão đạo đã nổi tiếng về môn uống rượu, xưng hùng võ lâm, tửu lượng của y rất hào hùng, trên thế gian này không ai địch nổi. Tiểu tử này là đệ tử đắc ý của lão đạo sĩ ấy, tất nhiên tửu lượng của y không kém người đâu. Nếu chờ y uống cạn hũ rượu này, rồi cầm hũ rượu không đấu với ta, như vậy có phải là cả chưởng pháp ta cũng thua y nốt. Mà dù ta không thua về chưởng pháp đi chăng nữa ta uống ít rượu hơn y như vậy ta cũng thua rồi".
Nghĩ tới đó, y liền cau mày lại để nghĩ cách đối phó.
Độc CôHưng một mặt cuồng ẩm, một mặt để ý tới dộng tĩnh của đối phương.
Thấy Báo Văn đang cau mày nghĩ cách đối phó, y liền hớn hở cười ha hả, nói:
-Rượu ngon thật!Rượu ngon thật!Tô Báo Văn, người không uống thì thật đáng tiếc lắm.
Tô Báo Văn tức khôn tả, cười khẩy đáp:
-Nếu chỉ tỉ thí tửu lượng có lẽ ta không bằng ngươi, nhưng nói về võ công, thì ta dư sức thắng ngươi.
ĐộcCôHưng xếch ngược một bên lông mày kiếm lên, quát lớn:
-Giỏi lắm!Nếu vậy ngươi hãy đỡ ba thế võ của ta thử xem.
Nói xong, y dùng tay trái cầm miệng hũ, tay phải hất ngang một thế, luồng cuồng phong nhanh như điện chớp và mạnh vô cùng nhằm Báo Văn tấn công tới.
Báo Văn cười khẩy một tiếng, phi thân nhảy chéo sang bên tám thước để tránh né. Độc CôHưng lại tiến thêm, nhằm đúng ống chân của Báo Văn đả luôn.
Báo Văn giơ chân phải lên né người để tránh.
Độc Cô Hưng dồn sức vào cánh tay trái xoay người một vòng, tay trái vẫn nắm lấy miệng hũ rượu, nhờ thế quay đó dùng hũ rượu quật mạnh vào ngang lưng Báo Văn.
Thoạt tiên Báo Văn không ngờ đối phương lại dùng hũ rượu tấn công mình như vậy. Y thấy cái hũ rượu phang tới vừa nhanh, vừa mạnh kinh hãi vô cùng. Trong lúc hoàng hốt, y nhún chân một cái, nhảy ra ngoài xa hơn trượng.
Mùi rươu. thơm đã theo hơi gió bay đi khắp nơi. Tuy Báo Văn tránh được ba thế liên hoàn tấn công của Độc Cô Hưng, nhưng y đã làm cho rượu trong hũ văng ra ít nhiều.
Độc CôHưng cười vẻ kiêu ngạo, tay trỏ Báo Văn, vừa cười vừa nói:
-Rượu ngon không uống, lại đổ ướt hết cả quần áo như thế. Thật đáng tiếc!Thật đáng tiếc! Báo Văn mặt đỏ bừng, mắt lộ hung quang hét lớn:
độcCô Hưng, ngươi đừng có đắc chí vội. Trong năm mươi thế, Báo Văn này thế nào cũng khiến ngươi phơi xác trên đài vãi máu ra ngoài xa ba thước cho mà coi! Nói xong, y vừa bưng hũ rượu lên chực uống, thì Độc CôHưng lại rú lên một tiếng thật dài, giở những thế tuyệt diệu ra, dùng cả chưởng lẫn chỉ tạo nên đầy trời chỉ phong, bóng chưởng trùng trùng điệp điệp như nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy tới, thỉnh thoảng y lại dùng hũ rượu văng một cái hoặc phi lên một chân, khiến Báo Văn chỉ có cách hoảng hốt né tránh một cách rất tơi bời. Vì vậy y càng tức giận thêm, mồm cứ rú hoài.
Báo Văn tay phải bưng hũ rượu, tất nhiên về phương diện linh hoạt cũng bị hạn chế, nên dù có võ công rất cao siêu, mà không giở ra được, chân tay cuống quýt cứ nhảy nhót chạy quanh võ đài trông rất hoạt kê, khiến ai cũng không nhịn được cười.
Báo Văn vừa thở hổn hển, vừa ngừng chân lại, mặt đã lộ sát khí hai mắt liếc nhìn ĐộcCôHưng, rồi ném hũ rượu lên trên không, một mặt vén tà áo lên để lau chùi những giọt bắn vào đầu vào mặt, một mặt thì cười khẩy luôn mồm, nói:
đã đấu được hai trận, mỗi người thắng một, chỉ còn một trận này thôi. Độc CôHưng, ngươi phải cẩn thận, đừng để trận cuối cùng này mà lại bị toi mạng... Trước khi lên võ đài đấu, Độc Cô Hưng cứ tưởng mình theo học ân sư, tuy thời gian rất ngắn, nhưng đã được sư phụ dùng Tiểu chuyển luân đại pháp thay xương đổi cốt cho mình, công lực đã tăng tiến hơn trước gấp bội, và mình còn thông minh hơn người, trí nhớ lại rất cao, đã học được bảy thành võ công của ân sư rồi, nên y rất tự tin, mới nhảy ra đòi ứng chiến như thế. Ngờ đâu trận thứ nhất, so tài nội gia huyền công đã bị thua người, trận thứ hai, mình nhờ mánh lới mà thắng trận, tất nhiên đối phương có thua cũng không chịu phục.
Nghĩ tới đó y không dám kiêu ngạo như trước nẵ, và y cũng biết lâm trận đối địch, kỵ nhất là hoảng sợ và rối trí, nên y cố trấn tĩnh tâm thần để cho đầu óc sáng suốt, hai mắt sáng quắc nhìn Báo Văn, gật đầu đáp:
-Trận này là do ngươi quá khinh địch mà thua, tất nhiên trong lòng ngươi không phục. Nhưng ngươi đừng có lấy thế làm sỉ nhục, hãy để toàn lực vào trận đấu thứ ba này phân cao thấp kẻ mạnh còn, kẻ yếu thì phải chết.
Mấy lời nói của y rất tâm bình khí hoà, không làm bộ và cũng không hèn kém, lại rất đắc thế.
Báo Văn thấy Độc Cô Hưng nói như vậy cũng phải cảm động mà khen ngợi thầm:
"Thảo nào Thích Đạo Song Tuyệt tiếng tăm lừng lẫy bốn bể, tên tuổi trấn động khắp thiên hạ, ngoài võ công hãn thế thần qủy khôn lường ra, họ lại còn có môn Dương Khí chí đạo mà Hoàn Vũ Cửu Sát chúng ta xưa nay vẫn sao nhãng.Vì thế mà môn hạ đệ tử của họ mới có sự thành tựu trác tuyệt như thế này".
Nghĩ tới đó, vẻ mặt của Báo Văn đã mất sát khí chỉ trong nháy mắt đã biến thành một người khác hẳn hồi nãy, nên y mỉm cười gật đầu đáp:
độc Cô Hưng, Báo Văn có thù lớn với sư phụ của ngươi, có thể nói là cừu sâu như biển, hận cao bằng núi, nhưng ta không thể nào không nhìn nhận lão đạo sĩ sư phụ của ngươi quả thật là tài ba hơn nhóm Hoàn VũCửu Sát chúng ta một mức.
Bằng không, làm sao mà dạy được đồ đệ như ngươi.
ĐộcCôHưng nghe nói cười khì một tiếng, định trả lời, Báo Văn lại xua tay nói tiếp:
-Bây giờ khen hãy còn sớm. Trận thứ ba đấu bằng cách nào tuỳ ở ngươi định đoạt lấy.
Độc Cô Hưng cau mày lại, chỉ hơi suy nghĩ một chút đã nghĩ ra cách đấu liền. Y không cần phải nói nhiều nữa, liền mỉm cười đáp:
-Mỗ tự nghĩ chỉ có môn Linh tây nhuyễn kiếm là hơi thuần thục một chút và mới có thể tạm gọi là đem ra để tranh hùng với ngươi được thôi.
Tất nhiên Báo Văn không phản đối liền sai người lấy một thanh trường kiếm bằng gang để sử dụng.
ĐộcCôHưng rút luôn thanh nhuyễn kiếm ở ngang lưng ra.
Đôi bên cùng lui về phía sau ba bước, nghênh thần định khí, mắt nhìn thẳng vào đối phương để định phân thắng bởi trận đấu thứ ba này.
Trong lúc Báo Văn với Độc Cô Hưng sắp sửa đấu với nhau ở trên võ đài, thì quần hùng, kể cả chính lẫn tà đã bàn tán xôn xao.
Chúc Thiếu Khoan ở chung với Báo Văn đã được mấy chục năm nên y rất thuộc cả tính nết lẫn hành vi của người em kết nghĩa ấy. Sau khi thấy Báo Văn thua trận thứ hai và nghe thấy ĐộcCôHưng nói như thế xong, đã thay đổi hẳn thái độ, khiến y cũng phải ngạc nhiên vô cùng.
Tình hình này không sao thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Âm Dương Song Ma.
Thúc Độ hơi cau mày lại, đối với trận đấu này chỉ giữ một thái độ canh chừng thôi, còn Sở Lục Châu thì người rất hẹp lượng, xưa nay không bao giờ chịu lép vế ai hết. Tuy y thị không nghe thấy Báo Văn với Độc Cô Hưng nói với nhau những gì nhưng đã không sao nhịn được liền cười khẩy nói với Thiếu Khoan rằng:
-Chúc Thiên Tôn mau báo cho Tô bát đệ hay, mau mau mà kết thúc trận đấu đi, không nên kéo dài thì giờ ra như thế nữa! Thiếu Khoan có vẻ khó xử, giọng cười:
-Sở đại tỷ nói rất phải. Nếu Tô bát đệ mà bị thua một tên tiểu tử ít tuổi như vậy quả thật mất sĩ diện lắm. Nhưng trận thứ ba đã bắt đầu rồi dù sao cũng phải để cho họ đấu xong đã, chưa đấu đã rút lui thế nào cũng bị người ta bảo là y sợ địch mà phải miễn chiến như thế.
Lục Châu kêu "hừ" một tiếng chứ không nói năng gì nữa.
Thiếu Khoan, Uất Trì Cảnh, Đinh Ngọc Sương đã trông thấy rõ Sở LụcChâu cười khẩy như vậy là tỏ vẻ bất mãn rồi.
Còn phía bên kia, Bạch Phát Thánh Mẫu với Công Dương Thọ đều tỏ vẻ kinh ngạc và nhìn vào mặt Độc Cô Sách.
ĐộcCô Sách cũng ngạc nhiên, gượng cười và cau mày lại giải thích:
-Hưng đệ của tôi xưa nay vẫn tinh khôn lắm và lại rất thông minh, hình như y đã hấp thụ được tinh thần của Nam Môn sư thúc, muốn siêu độ Báo Văn, một kẻ rất hung ác ra khỏi vực thẳm của tội lỗi, ý nghĩ này của y rất hay, nhưng tôi dám chắc y không thể nào thành công đâu.
Tiêu Anh thở dài một tiếng rồi đáp:
-Lời nói của hiền tế rất đúng nhưng tôi không tán thành. Các người thử nghĩ xem ví dụ như già này là kẻ đầy nghiệp tội mà còn có thể hối cải được, huống hồ bọn Cửu Sát Hoàn Vũ mà không khuyên được họ cải tà quy chính hay sao chứ?
Nói xong, mặt bà ta lộ vẻ rất hiền từ ngay.
MộDung Bănglúc này đã được TiêuAnh cứu chữa cho hồi tỉnh, nghe thấy người nói như thế, cũng cảm khái xen lời nói:
-Mỗi người có một hoàn cảnh riêng biệt, có một tao ngộ khác nhau thì tất nhiên tư tưởng và cử chỉ không thể người nào cũng giống người nào được. Nhưng nếu có người dùng đại nghĩa hiểu dụ chân lý thì thể nào người đó dù là đại gian ác cũng phải sửa đổi mà trở nên một người mới... Nói tới đó, nàng ngừng giây lát lại nói tiếp:
-Tôi chỉ mong ý nghĩ của tôi có thể trở thành sự thật, khiến đại hội Vệ đạo ma trong Ly Hồn Cốc này giảm bớt một chút sát nghiệp.
Quần hiệp bên chính phái nghe thấy nàng nói như vậy đều cảm động vô cùng.
Lúc ấy ở trên đài, Báo Văn với Độc Cô Hưng đang quây quần bên nhau. Tuy Độc Cô Hưng đã quyết tâm giở lượng hải hà ra để dẫn độ Báo Văn cải tà quy chánh. Nhưng khi ra tay đấu với nhau thì lại nổi lòng hiếu thắng của những người trẻ. Y cho kiếm pháp của mình được Độc Cô Sách chỉ điểm cho, đã học được Thập Bát La Hán Kiếm rồi, sau lại được đại sư bá chỉ vào nên càng tiến bộ thêm. Huống hồ y lại còn học được của sư phụ y là Nam Môn "Tam Kỳ Thần Kiếm" nên y muốn ở trận thứ ba này phải đánh bại kẻ địch để làm rạng rỡ sư môn.
Vì tâm lý mâu thuẫn ấy mà đã làm cho y rất khó xử, nên cứ quay quần mãi mà vẫn chưa ra tay tấn công được thế nào.
Lúc ấy Tô Báo Văn vì cảm động tinh thần của Độc Cô Hưng, thiên tính của y mài miết mấy chục năm nay bây giờ mới bỗng hồi tỉnh lại, chỉ muốn rút chân ra khỏi bùn lầy, giải thoát các sự ân oán của thế tục rồi ngao du thiên hạ thay lòng đổi dạ, để sống một cuộc đời còn lại. Nhưng y làm thế liệu có được các minh huynh minh tỷ thông cảm cho không?
Báo văn cũng có mâu thuẫn đó, làm cho y rất phân vân khó xử, nên y và Độc Cô Hưng cứ chạy quanh đối thủ mãi mà vẫn chưa ai dám ra tay tấn công.
Hai người giở hết tốc lực khinh công ra chạy quanh ở trên đài, hầu như trước khi so tài về kiếm pháp, hai người đều giở khinh công ra thi thố với nhau vậy.
Ước độ nửa tiếng đồng hồ sau, đừng nói vợ chồng Âm Dương Song Ma bất mãn mà cả Chúc Thiếu Khoan cũng cau mày lại, không sao nhịn được liền dùng "Nghĩ ngữ truyền thanh" dặn bảo Báo Văn rằng:
" Bát đệ, đại hội ngày hôm nay mạnh còn yếu mất, không phải địch thì là ta. Bát đệ không cần e dè gì nữa, mau giở toàn lực ra để thanh toán món nợ cũ hơn ba mươi năm về trước và hãy lấy lời ở người của tiểu cẩu này trước".
Trong lúc Báo Văn đang phân vân khó xử, bỗng nghe thấy lời dặn bảo của Thiếu Khoan, y liền thết lớn một kiếm hoá thành muôn đoá hoa bạc, tia sáng bao trùm cả một góc trời.
Đó là thế "Lục Nguyệt Phi Sương", Báo Văn bỗng nhiên giở ra tấn công Độc Cô Hưng như bão táp ngay.
Tuy chưa quyết định hẳn chiến hay hoà. nhưng trước mặt cường địch, Độc Cô Hưng vẫn không dám sơ ý, y đã dồn hết công lực vào thanh nhuyễn kiếm rồi, cho nên vừa nghe thấy tiếng quát tháo của đối phương, y đã vội nhảy chéo sang bên ba bước ngay, để thoát khỏi bóng kiếm của đối phương trước, rồi sử dụng thế "Giáng long phục hổ" ra trả đũa.
Báo Văn ra tay tấn công trước, thấy Độc Cô Hưng đã tránh sang bên, định thừa cơ đuổi đánh. Thì ngờ đâu, kiếm thế của y chưa kịp thay đổi, đã thấy những tia sáng lạnh lùng nhằm thượng, trung, hạ ba nơi của mình lấn át tới và nhanh không thể tưởng tượng được.
Hoàn Vũ Cửu Sát ẩn tích ở trong núi hoang hơn ba mươi năm khổ công tu luyện võ công, mục đích là muốn đấu với Thích Đạo Song Tuyệt.
"Thập Bát La Hán Kiếm" là Phật môn tuyệt học của Đại Bi Tôn Giả tất nhiên Báo Văn phải biết rõ lắm, nên y vừa thấy kiếm của Độc Cô Hưng tấn công tới, tuy hơi sợ hãi nhưng y vẫn kịp nhảy sang bên tám thước để tránh né.
Độc Cô hưng cũng biết thế kiếm này không thể hạ nổi đối phương cho nên y vừa giở thế đó ra tấn công, vừa tiến lên mấy bước, mú tít thanh nhuyễn kiếm hoá thành ba cái cầu vồng và như ba ngôi sao sa nhằm thẳng đầu Báo Văn tấn công tới trông vừa khéo vừa đẹp mắt vô cùng.
Báo Văn thấy mình vừa ra tay tấn công một thế đã bị Độc Cô Hưng trả đũa luôn hai thế kiếm một lúc, y vừa kinh hãi vừa hổ thẹn. Nhưng vì trường kiếm ở trong tay y chỉ là một thanh kiếm thường, khó mà ganh đua sắc bén với thanh nhuyễn kiếm Linh Tây của đối phương, bắt buộc y phải nhảy sang bên mấy thước để tránh né hai lần như thế. Rồi y bỗng đưa thanh trường kiếm từ dưới đất hất ngược lên, sử dụng "Nộ Hải Đăng Giao" (Giao long nhảy múa trên mặt bể đang sóng gió) để trả đũa.
Vì thấy hai thế kiếm liên hoàn ra tay của mình đều bị đối phương ung dung tránh né được hết, Độc Cô Hưng mới biết Thiên Diện ma Quân này thật không hổ là một tay ma đầu thuộc nhất đẳng trên giang hồ, nên y lại càng cẩn thận vận khí ở đơn điền, nghênh tụ vào thanh nhuyễn kiếm định nhờ bảo kiếm sắc bén của mình chặt gãy trường kiếm của báo Văn.
Độc Cô Hưng đã quyết định như vậy liền giở luôn thế "Độc Tân Cử Bôi" (Là Động Tân nâng chén) chân đi loạng choạng như người say rượu, kiếm thế lại mềm yếu, gần như một người đã say khướt không còn hơi sức gì nữa vậy.
Báo Văn quả thực lợi hại, thấy Độc Cô Hưng giở thế kiếm đó ra, biết ngay đó là một trong "Túy Tiên Bát Thức" của pho kiếm "Tam Kỳ Thần Kiếm" do Tam Kỳ Vũ Sĩ đã khổ công sáng tạo ra, biến hoá khôn lường, ảo diệu vô phương, nên y hơi kinh hoàng, vội tránh ra ngoài xa hơn trượng, giơ ngang trường kiếm nhìn Độc Cô Hưng xua tay nói:
-Trước sau ba thế kiếm của bạn nhỏ là do Thích Đạo Song Tuyệt truyền thụ cho, vậy Độc Cô Hưng bạn là môn hạ cao túc của ai trong hai vị đó?
Độc Cô Hưng cả cười đáp:
-Bạn họ Tô, mỗ chả đã sớn nói rồi là gì, hà tất phải hỏi thêm như thế làm chi?
Báo văn cười khẩy nói tiếp:
-Ta nhận thấy ngươi ít tuổi như vậy mà đã học được chân truyền của Thích Đạo Song Tuyệt hai nhà, kể cũng rất hiếm có, nhưng lại rất đáng tiếc!

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân   Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 10:55 am

Trần Thanh Vân
Lư Sơn Kỳ Nữ
Hồi 51
TRẬN ĐẤU CỦA SONG ÔNG

Độc Cô Hưng rất thông minh biết ngay dụng ý của câu "rất đáng tiếc" của đối phương nên y liền trợn ngược đôi lông mày lên, hơi có vẻ giận dữ đáp:
-Tô Báo Văn, đầu lâu của Độc Cô Hưng gắn ở trên cổ này với bầu nhiệt huyết, lúc nào cũng chuẩn bị để cho người ta lấy đi, thì ngươi hà tất phải nói nhiều như thế làm chi?
Nói tới đó, y bỗng cau mày, thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
-Người trong võ lâm phiền não nhất là vụ ân oán giang hồ cứ kéo dài mãi không dứt, nên bầu nhiệt huyết của Độc Cô Hưng này mà có thể rửa sạch được mối hận cũ của tôn sư ta với anh em ngươi năm xưa thì ta cũng cam tâm tình nguyện đứng im cho ngươi chặt đầu! Nói xong y trố mắt lên nhìn thẳng vào mặt Báo Văn.
Nghe đối phương nói như vậy, Báo văn cũng phải hổ thẹn thầm và nghĩ bụng:
-"Ta đã nổi danh trên giang hồ hơn ba mươi năm về trước, mà bụng dạ quảng đại, thái độ quang minh của ta vẫn còn thua Độc Cô Hưng ít tuổi thế này, như vậy không hổ thẹn sao được".
Tuy nghĩ như vậy, nhưng mặt vẫn lạnh lùng, cười khẩy đáp:
-Tô Báo Văn này lăn lộn giang hồ đã ngót bốn mươi năm, có khi nào bị cái trò giả nhân giả nghĩa của ngươi lừa dối được? Độc Cô hưng mau dẹp ý nghĩ đó đi, và cẩn thận mau tiếp tay ứng địch.
Y vừa nói dứt lời đã múa kiếm tấn công luôn. Lần này công của y khác hẳn lần trước như một trời một vực vậy. Chỉ thấy người y phất phơ trên gió, kiếm như điện chớp. Kiếm thế tấn công tới kình lực đã tới theo ngay, không những ánh kiếm lắt léo mà lại còn có tiếng kêu "veo veo" đinh tai lên nữa. Thế nào cũng ác độc, kiếm nào cũng lợi hại.
Chỉ trong nháy mắt, y đã tấn công luôn mười mấy kiếm liền khiến Độc Cô Hưng không có thể phân cao thấp với y mà phải nhận định mình bị lép vế dần, Độc Cô hưng càng đấu càng sợ hãi và phải nghiến răng mím môi để cố khổ chiến cho tới cùng.
Tình thế đã rất rõ ràng, giỏi lắm Độc Cô Hưng chỉ chống đỡ thêm được trăm hiệp nữa là cùng. Sau trăm hiệp, y không vứt kiếm để cho đối thủ đâm chém thì cũng bị thương dưới thế kiếm của địch.
Tình hình ấy, các cao thủ của chính phái đều cau mày lại lo âu vô cùng. Ai nấy đều chuẩn bị, hễ thấy Độc Cô Hưng lâm nguy là ra tay cấp cứu ngay.
Trái lại, quân tà của ma đạo thì người nào người nấy đều cười khì, cả Âm Dương Song Ma cũng không còn vẻ bất mãn nữa.
Vừa rồi Lục Châu nói mỉa, Thiếu Khoan tức giận khôn tả, nên y muốn nhân lúc này trả đũa cho Lục Châu vài câu, nhưng sau khi y lại nghĩ thầm rằng:
-"Đang có rất nhiều cường địch tới dự, ta cần phải lợi dụng hai ma đầu cái thế này. Ta cần phải trả được mối thù ba mươi năm về trước đã rồi sẽ tính toán vợ chồng y sau".
Nghĩ tới đó, y liền cầm chén lên chuốc rượu Âm Dương Song Ma và mỉm cười nói :
-Xin mời Dương đại ca và đại tẩu uống cạn chén này để mừng cho Tô bát đệ thắng trận này.
Thúc Độ gật đầu đáp:
-Tô bát đệ đắc thắng đến nơi, quả thực đáng mừng lắm.
Nói xong, y nâng chén lên uống cạn luôn.
Riêng có Lục Châu chỉ trợn mày và lạnh lùng đáp:
-Chúc Thiên Tôn, trận đấu đã dứt khoát đâu. Dù bát đệ có thắng cũng là lớn bắt nạt bé, vẻ vang gì mà đáng mừng như thế cơ chứ?
Thấy y thị nói vậy, Thiếu Khoan ngượng vô cùng, gượng cười nói:
đại tẩu nói như vậy, Thiếu Khoan tôi xin đổi chén rượu này là mừng đại ca đại tẩu ra nhập minh ước với Hoàn Vũ Cửu Sát chúng ta đồng tâm hiệp lực để trả thù cho sướng tay nhé?
Thúc Độ biết Thiếu Khoan, Đinh Ngọc Sương,Uất Trì Cảnh đã nghi ngờ vợ chồng mình rồi. Nếu lúc này giở mặt với nhau ngay tuy vợ chồng mình không sợ gì chúng, nhưng thể nào cũng bị bọn bên chính phái chê cười cho chứ không sai.
Nghĩ như vậy, y liền mỉm cười, gật đầu và trả lời Thiếu Khoan rằng:
-Vì chúng tôi liên minh, tất nhiên đáng uống mừng lắm. Nào, Thúc Độ tôi cũng muốn mượn vấn đề này uống cạn thêm chén nữa.
Thấy Thúc Độ nói thế, Lục Châu không tiện nói thêm, chỉ lạnh lùng cầm chén rượu lên uống và quay mặt nhìn lên võ đài ngay.
Trong lòng rất tức giận, Thiếu Khoan không dám giận ra mặt mà chỉ nói lấy lệ với Thúc Độ vài câu rồi cũng quay mặt nhìn lên trên võ đài.
Ngờ đâu, Thiếu Khoan vừa đưa mắt nhìn lên võ đài đã giật mình đến thoát một cái, và toát mồ hôi lạnh bụng bảo dạ rằng:
-"Theo tình hình này đừng nói hận ba mươi năm xưa không trả được, và chưa biết chừng đại hội hôm nay anh chị em mình đều mất mạng hết ở trên võ đài, máu vãi trong Ly Hồn Cốc này cũng nên?" Không riêng gì Thiếu Khoan lo âu cả vợ chồng Thúc Độ cũng cau mày lại, nhưng người lo âu nhất là Báo Văn đang đấu trên võ đài.
Y vốn dĩ đã thắng thế, nhưng vì lời ăn lẽ nói, bụng dạ và hành động của Độc Cô Hưng quá quang minh lỗi lạc nên đã khiến các người có mặt tại đó, bất cứ chính hay tà, đều có lòng thương hậu sinh tiểu bối ấy.
Cho tới ngày nay, tất cả anh em trong Hoàn Vũ Cửu Sát chưa có một ai thâu được một đệ tử ra hồn cả. Tuy Báo Văn biết Độc Cô Hưng là môn hạ của kẻ thâm thù mình, nhưng lòng thưong hại đã nổi lên rồi, thì dù sao y cũng không nhẫn tâm hạ sát thủ giết chết thằng nhỏ quang minh lỗi lạc như vậy.
Trong lúc nửa muốn giết nửa muốn tha, đầu óc bối rối, tránh sao khỏi kiếm pháp hơi chậm. Thừa dịp ấy Độc Cô Hưng thấy thế công của Báo Văn không nhanh và mạnh như trước nữaliền phản công luôn, y giở "Tam Kỳ Thần Kiếm" với "Thập Bát La Hán kiếm" ra cùng một lúc, cương tương phù, âm dương cũng thế, và càng đấu lâu bao nhiêu, y càng hiểu thấu hai pho kiếm pháp ấy, nhờ vậy y đã phát huy được tới mười hai thành công lực.
Báo Văn đã bỏ lỡ dịp may, để cho đối phương cứu vãn được thế nguy, trái lại y bị lép vế, nên y chỉ có trầm tĩnh mà đối phó, giở thân pháp rất nhanh nhẹn hãn thế ra, để tránh né và thừa cơ phản công. Nhưng hai pho kiếm pháp của Độc Cô Hưng quá tinh diệu, nên y chỉ có cách chống đỡ và tránh né thôi, chứ nhất thời không sao phản công lại được.
Chỉ trong nháy mắt, Độc Cô Hưng đã tấn công được bảy tám mươi thế, nhưng vì thấy tấn công mãi không thắng nổi đối phương, nên y đã nóng lòng suốt ruột vô cùng.
Thì vừa lúc đó Báo Văn bỗng bước chéo sang bên đẻ tránh thế công của y, và thừa cơ chém ngang một thế kiếm, nhằm ngang lưng Độc Cô Hưng tấn công tới.
Độc Cô Hưng cả người lẫn kiếm quay luôn sang bên, toàn thân chân lực của y đều dồn cả vào thanh bảo kiếm Linh Tây. Y liền thét lớn một tiếng, giở luôn thế"Đại Mộng Sơ Tinh" ra, xoay kiếm từ phía bên trái đưa ngược trở lại để khua vào trường kiếm của Báo Văn.
Thấy kiếm của mình sắp va đụng được vào kiếm của địch, Độc Cô Hưng cả mừng, chuẩn bị chặt gãy trường kiếm của đối phương xong thâu kiếm lại rút lui luôn.
Ngờ đâu, trong lúc kiếm của hai người sắp va đụng nhau, thì Báo Văn bỗng cười khẩy một tiếng, trầm thanh kiếm xuống, dùng thế "Lão ngư thoát câu" không để cho kiếm của mình chạm vào kiếm của đối phương.
Vì dùng sức quá mạnh, kiếm lại khua hụt, Độc Cô Hưng lảo đảo cả người sang phía bên trái, lúc này y mới biết mình đã mắc hỡm đối thủ rồi, muốn thâu thế và đứng vững lại cũng không còn kịp nữa.
Khi nào Báo Văn chịu bỏ lỡ dịp may này vội dồn sức vào trường kiếm và hất luôn mũi kiếm lên để đâm vào bụng dưới của Độc Cô Hưng.
Dùng thân pháp rất ảo diệu, Độc Cô Hưng loạng choạng lùi ngay về phía sau ba bước. Ngờ đâu, kiếm của Báo Văn vẫn như bóng theo hình, mũi kiếm cứ nhằm đơn điền của y đâm tới.Bắt buộc Độc Cô Hưng phải lùi thêm mấy bước nữa.
Sau cùng Độc Cô Hưng đã lui ngay tới mép võ đài, không còn cách nào lui được nữa, mặt lộ vẻ bẽn lẽn, y liền dùng chân nhún một cái, đá lăng không phi lên trên năm trượng, khi hạ chân xuống tới mặt đất, y vội cụt hứng cúi đầu xuống mặt đỏ bừng, lủi thủi đi tới cạnh Độc Cô Sảchầu rĩ khẽ kêu gọi một tiếng "đại ca" rồi y lẳng lặng ngồi xuống cạnh đó chẳng nói chẳng rằng.
Độc Cô Sách cau mày lại liếc nhìn y một cái nhất thời chàng cũng không biết dùng lời lẽ gì để an ủi người sư đệ này.
Trong lúc chàng đang phân vân khó xử thì bên cạnh bỗng có tiếng cười rất lớn nổi lên, chàng ngạc nhiên quay lại đã thấy Vân Vũ tiên khách Phạm Long Sinh đang cười ha hả và cất tiếng nói:
độc Cô lão đệ, anh em Hoàn Vũ Cửu Sát đều giang hồ đệ nhất cao thủ đương thời, hôm nay tái xuất là đã quyết tâm trảt cho được mối thù ba mươi năm về trước, đối thủ chính thức của chúng là Đại Bi Tôn Giả và Tam Kỳ Vũ Sĩ, Độc Cô Hưng biểu đệ hãy còn ít tuổi, mà có thể đấu luôn ba trận với Tô Báo Văn như thế, tiếng tăm cũng đã lừng lẫy khắp võ lâm rồi và ai ai cũng đều đồng thanh khen ngợi. Như vậy phải nói là vẻ vang, lão đệ nên khen ngợi Độc Cô Hưng lão đệ đi mới phải.
Độc Cô Sách nghe nói, liền hớn hở cười, gật đầu đáp:
-Ý kiến và lời giải thích của đại ca rất chính xác, khiến ai cũng phải tâm phục.
Tuy Hưng đệ thông minh hơn ngời lại được danh sư chỉ điẻm cho thực, nhưng tuổi hãy còn ít, nên công lực và hoa? hầu thể nào cũng còn thua anh em Hoàn Vũ Cửu Sát, vì họ đã tu luyện hàng mấy chục năm rồi. Huống hồ kinh nghiệm lâm địch càng không phong phú bằng Tô Báo Văn. Cứ đem những cái đó mà suy luận, chỉ e Báo Văn dù thắng trận, nhưng lòng lại bứt rứt hơn Hưng đệ là khác.. Dật Tư ngồi cạnh đó, liền đỡ lời:
-Biểu đệ đoán không sai chút nào, các người thử xem Báo Văn trở về đến chỗ ngồi, cứ cúi đầu không khác gì con gà chọi bị thua mà Âm Dương Song Ma lại tỏ vẻ khinh thị cười khẩy luôn mồm. Nên không riêng gì y mà cả Độc Thủ Thiên Tôn các người cũng có vẻ khó chịu nốt. Theo sự nhận xét của tôi, thì tuy Hưng đệ cảm thấy không được vẻ vang, nhưng chúng cũng phải chịu bại Hưng đệ rất khôn ngoan khéo léo và đã xếp đặt một kế ly gián, rồi sau này thể nào Âm Dương Song Ma với bọn Hoàn Vũ Cửu Sát cũng mặt hiền mà lòng chẳng lành, như vậy thực lực của chúng thế nào cũng giảm bớt rất nhều và đồng thời cũng tạo lợi ích cho việc vệ đạo giáng ma của chúng ta.
Độc Cô Sách một mặt lẳng lặng nghe, một mặt đưa mắt nhìn quần tà ngồi ở phía đằng xa, quả đúng như Dật Tư nói, Âm Dương Song Ma và Hoàn Vũ Cửu Sát đều có vẻ không vui và đã để lộ lên trên nét mặt.
Dật Tư vừa nói dứt, lại nói tiếp:
-Từ khai đại hội khai mạc đến giờ đôi bên đã so tài với nhau mấy trận, bây giờ để tôi lên thách thức Đinh Ngọc Sương đấu một trận mới được.
Nàng vừa nói dứt, chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy một tiếng quái dị và một bóng người nhanh như điện chớp nhảy lên trên võ đài liền.
Dật Tư nghe thấy tiếng cười biết là Công Dương Thọ, liền cau mày lại gượng cười nói:
-Lão già này tranh nhảy lên trên đài trước, phá hỏng cả kế hoạch của tôi.
Nàng vừa nói tới đó thì Công Dương Thọ đã lên tới võ đài, một tay vuốt bộ râu dê, rồi quay mặt về phía quần tà giõng dạc hỏi:
-Võ lâm dã nhân Công Dương Thọ đã tham dự đại hội này chẳng lẽ vào núi báu mà lại về tay không hay sao. Nhưng không biết ma cha ma con nào vui lòng lên đây đấu với già này một trận?
Cái tên Hận Thiên Ông Công Dương Thọ không kém gì các chưởng môn của các đại môn phái trong đương kim võ lâm, nhưng Âm Dương Song Ma lại bĩu môi làm ra vẻ khinh thị.
Công Dương Thọ thấy thế, có vẻ bực mình, đang định chỉ danh khiêu chiến, thì đã có tiếng cười rung động cả trời nổi lên, bóng vàng thấp thoáng, liền có một bóng người béo lùn lăng không phi lên. Người đó vừa lên tới Công Dương Thọ đã nhận ra ngay chính là Thiết chưởng Tiếu tiên ông Uất Trì Cảnh, nên ông ta liền trợn một mắt quái dị lên, giả bộ không biết, cười giọng kiêu ngạo và hỏi:
-Các hạ là ai?
Uất trì Cảnh chột một mắt, nên y cũng trợn một mắt lên, con ngươi duy nhất ấy tia ra một luồng ánh sáng chói lọi, liếc nhìn Công Dương Thọ và lạnh lùng đáp:
-Ta là người thứ ba của nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát, trước kia là ải cước tẩu thần... Không chờ y nói dứt, Công Dương Thọ đã cười giọng quái dị ngắt lời nói tiếp:
-Có lẽ bây giừo các hạ đã đổi tên Thiết chưởng Tiếu tiên ông Uất Trì Cảnh rồi phải không? Hà hà... hân hạnh thực, hân hạnh thực! Nói tới đó y đột nhiên cười như điên như khùng một hồi, cười xong lại vuốt bộ râu dê gật đầu lia lịa và nói tiếp:
-May mắn thức, may mắn thực! Sao lại có chuyện xảo hợp như thế! Các hạ là Tiếu Tiên Ông, tại hạ là Hận Thiên Ông, lưỡng ông tương phùng thì thực là thích hợp quá. Nhưng lão phu nghĩ đi nghĩ lại, nhận thấy mình vẫn chiếm phần hơn một chút, chả lẽ các hạ không sợ bị thiệt thòi hay sao?
Cau mày lại, Uất Trì Cảnh thắc mắc không hiểu cười khảy đáp:
-Khi lão phu nổi danh, chưa hề nghe thấy trong giang hồ nói tới cái tên Hận Thiên Ông.
Trợn ngược hai mắt quái dị lên Công Dương Thọ nói tiếp:
-Nhưng bây giờ các hạ chỉ còn lại có một mắt thôi.
Uất Trì Cảnh nghe Công Dương Thọ nói xong mới biết đối phương có ý nhạo báng mình vào hồi ba mươi năm về trước ở trong Ly Hồn cốc bị Nam Môn Vệ dùng "Thiên cương chỉ lực" đâm chột một mắt.
Bất cứ là ai hễ bị người khác công bố nỗi đại nhục của mình thể nào cũgn tức giận chịu không nổi. Uất Trì Cảnh cười khẩy luôn mồm và trả lời:
-Công Dương Thọ ngươi dám cam đoan ngày hôm nay không bị người ta huỷ một mắt như lão phu không?
Công Dương Thọ nghe thấy Uất Trì Cảnh nói như thế lại càng cười lớn tiếng thêm, tiếng cười lần này của y rất bén nhọn và khiến võ đài cũng phải rung động.
Uất Trì Cảnh kinh hãi thầm biết đối phương đã định tâm thần nội gia chân khí xen vào tiếng cười đó để khiên chiến với mình vì mình có biệt danh là Tiếu Tiên Ông. Nghĩ tới đó, y không chịu lép vế liền vận chân khí ở đơn điền ngửng đầu nhìn trời, rồi bỗng bật ra những tiếng cười ha hả vừa mạnh vừa dài... Tiếng cười của y làm đinh tai mọi người và kêu "vo vo" hoài. Một người cười oang oang còn một người cười rất bén nhọn nhưng nói đến công lực thì hai người ngang tài nhau không ai hơn ai kém cả.
Nửa tiếng đồng hồ sau hai người mới nín cười nhìn nhau một hồi. Tuy Công Dương Thọ đã thấy rõ công lực của đối phương không kém gì mình, nhưng vẫn lộ vẻ kiêu ngạo nói:
Đù Công Dương Thọ này có bị người huỷ mất một mắt thì cũng chỉ như người hiện thời. Nhưng còn ngươi, nếu bị người ta huỷ nốt chiếc mắt chột này, thì ngươi sẽ biến thành thằng mù mà trở nên tàn phế ngay.
Nói xong y lại cười ha hả hoài.
Tự biết mồm mép của mình không bằng đối phương Uất Trì Cảnh đành phải nghiến răng mím môi giận dữ quát lớn:
-Chưa biết ai đã huỷ được mắt của ai, phải đấu qua một trận thì mới biết được mèo nào cắn mỉu nào.
Nói xong, y chưa kịp chuẩn bị thì Công Dương Thọ đã phi thân tới tấn công luôn.
Y vội trầm vai trái xuống giơ cánh tay phải nên giở thế "Hoành đoạn giang lưu" (chặn ngang dòng sông) thế võ này của y vừa nhanh vừa mạnh tuyệt luân.
Ngờ đâu thế công ấy của Công Dương Thọ chỉ là hư chiêu để đùa thôi nên tay của Uất Trì Cảnh vừa gạt đỡ tới chỗ đó, thì không thấy tay của đối phương đâu hết, y mới biết bị mắc hỡm. Vì dùng sức quá mạnh, nên người y đâm bổ ngay về phía trái, nửa mình trên nghiêng hẳn xuống. HậnThiên Ông bỗng cười giọng quái dị, tay vuốt bộ râu dê trông rất khôi hài, hai mắt lim dim gật đầu lia lịa nói:
-Kể ngươi phản ứng cũng khá nhanh đấy, nhưng vẫn còn thiếu trầm tĩnh! Tức đến hộc máu ra được, Uất Trì Cảnh phải cố nén lửa giận xuống và nghĩ bụng:
-"Đằng nào thì ngươi cũng đã lên đây đấu với ta, ta chỉ cần giết chết ngươi là có thể trả được mối thù hận này ngay".
Nghĩ như vậy, y mới ổn định tâm thần và nguôi cơn giận, nên y lại cười ha hả và hỏi tiếp:
-CôngDương Thọ, ngươi với ta đã lên trên đài rồi, bây giờ ngươi định đấu cách nào?
Công Dương Thọ gật đầu đáp:
-Khách tùy chủ tiệm, ngươi muốn đấu như thế nào lão phu cũng tiếp hết.
Uất Trì Cảnh lại cười như điên như khùng, cố ý làm ra vẻ khinh thị, kiêu ngạo nói:
Đù sao lão phu cũng nổi danh trước ngươi, nên lão phu không muốn chiếm phần hơn, để tùy ngươi muốn đấu thế nào cũng được. Ngươi cứ việc nói ngay ra đi?
Công Dương Thọ tay vuốt bộ râu dê gật đầu nói tiếp:
-Như vậy cũng được.Vừa rồi lão phu đã lãnh giáo một trận bởi ba chữ Tiếu TiênÔng của ngươi rồi, tuy không cao mình gì nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm, vẫn còn có thể dùng ba chữ TiếuTiên Ông ấy được nữa. Bây giờ lão phu lại muốn thử xem Thiết Chưởng của ngươi có thực cứng rắn không?
Thấy Công Dương Thọ đòi so tài chưởng pháp với mình, Uất Trì Cảnh mừng thầm, chớp nháy con mắt chột một cái rồi hỏi lại:
-Công Dương Thọ, ngươi muốn đấu như thế nào cứ việc nói đi?
Công Dương Thọ giơ song chưởng lên đẩy về phía trước và đáp:
-Người ngoài nghề chỉ thích xem cho vui mắt, còn người trong nghề thị lại cần xem tài nghệ.
Uất Trì Cảnh gật đầu lia lịa đáp:
-Nếu vậy chúng ta hãy đấu mấy thế rất náo nhiệt cho vui mắt đã, rồi lại như hai con bò đần độn húc đầu vào nhau để thử nội lực một hồi nhé?
Nói xong, y đã tiến ngay vào giữa đài, để chiếm lấy địa vị có lợi hơn.
Công Dương Thọ thấy thế trợn một mắt lên, cười khẩy và nghĩ bụng:
"Thực không biết xấu hổ, nói khoác nói láo nửa ngày, rút cục ngươi vẫn chiếm phần hơn về mình".
Nghĩ đoạn, y liền bước chéo lên ba bước, đứng ở phía trước bên phải Uất Trì Cảnh.
Mắt bên phải của Uất Trì Cảnh đã bị Nam Môn Vệ dùng "Thiên cương chỉ lực" đâm mù vào hồi ba mươi năm về trước, nay Công Dương Thọ đứng ở bên phải của y thì y làm sao mà trông thấy được, nên y vội xoay người quay mình lại ngay.
Công Dương Thọ lại quay người nửa vòng, lướt sang bên cạnh tiếp Uất Trì Cảnh cũng không chịu lép vế, vội quay theo luôn. Hai người quay như vậy mấy lần. Uất Trì Cảnh không sao nhịn được, liền giận dữ quát:
-Công Dương Thọ, ngươi làm thế mãi là có dụng ý thế nào?
Công Dương Thọ trợn to hai mắt lên cười ha hả và đỡ lời:
-Ngươi đã không biết hổ thẹn chiếm lấy địa vị có lợi nhất ở nơi chính giữa này thì tất nhiên lão phu phải có quyền nhằm chỗ yếu nhất của ngươi tấn công ba thế võ trước chứ?
Uất Trì Cảnh nghe thấy CôngDương Thọ nói như thế mặt đỏ bừng, giận dữ đáp:
đừng nói Công Dương Thọ ngươi muốn tấn công ba thế, dù nươi có tấn công ba mươi thế, Uất Trì Cảnh này vẫn dư sức chống đỡ mà còn đả thương ngươi ngay là khác.
Công Dương Thọ nói tiếp:
-Ngươi đừng có hối hận đấy nhé?
Uất Trì Cảnh cau mày lại đánh liều cười khẩy đáp:
-Anh em Hoàn Vũ Cửu Sát chúng ta xưa nay giữ rất đúng lời hứa, nói một là một, chứ không bao giờ nói hai đâu mà ngươi sợ.
Công Dương Thọ liền nói tiếp:"Được lắm!" Đồng thời tiến lên một bước, nhắm phía bên phải của Uất Trì Cảnh tấn công, giở mười thành công lực ra sử dụng thế "Lãn hổ thân yêu"(hổ lười vươn vai) mà đẩy mạnh một thế.
Bị nói khích, không chịu nổi. Uất Trì Cảnh nói khoác, tất nhiên y không thể để cho đối phương biết mình hãi sợ bị tấn công phía yếu nhất ấy. Y đành phải vận hết công lực vào cánh tay phải, giở thế Vân Long đầu giáp(rồng mây chấn động vẩy) để chống đỡ chưởng phong như vũ như bão của Công Dương Thọ tấn công tới.
Sau một tiếng kêu rất lớn, dư kình của hai bên bay sang tứ phía không khác cuồng phong thổi tới, đủ thấy lợi hại biết bao. Cử toa. đều vỗ tay khen ngợi.
Đáng lẽ nội gia chưởng lực của Uất Trì Cảnh không kém gì nội gia chưởng lực của CôngDương Thọ nhưng vì y một tay chống đỡ song chưởng của đối phương thì tất nhiên y phải lép vế hơn, dù hai chân của y vẫn đứng nguyên một chỗ, thân hình không bị lảo đảo, riêng có cánh tay thì bị chưởng lực của đối thủ chấn động đến tê tái và uể oải không còn sức lực gì nữa, nên y kinh hãi khôn tả.
Nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát ẩn núp ở chỗ biên cương hoang vu đã ba mươi năm trời, không dám bước chân vào giang hồ, thì tất nhiên Uất Trì Cảnh không sao biết được Công Dương Thọ thuộc môn phái nào và luyện võ công gì cả.
Âm Dương Song Ma là người rất tự kiêu tự đại ở trong võ lâm. Vợ chồng y không coi ai vào đâu hết, chỉ trừ Thích Đạo SongTuyệt với Vân Vụ Tiên Khách Phạm Long Sinh người trong nhóm Vân Vụ Tam Hung ra là còn hơi kính nể một chút thôi, chứ Độc ThủThiên TônChúc Thiếu Khoan thì vợ chồng y cũng không coi vào đâu hết.
Tuy HậnThiên Ông CôngDương Thọ là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, nhưng vợ chồng Âm Dương Song Ma cũng không bao giờ thèm chú ý tới.
Uất Trì Cảnh không dám để lộ ra mặt ngấm ngầm vận chân khí khiến cánh tay mau phục nguyên rồi cười khẩy nói:
-Công Dương Thọ Sức lực song chưởng của ngươi chả hơn kình lực của một cánh tay của lão phu là bao.
Công DươngThọ, cười ha hả đáp:
-Uất Trì Cảnh ngươi đừng giả làm bộ làm tịch ở trước mặt mọi người như thế nữa. Bằng không ta ra tay tấn công lần thứ hai, cứ cố ra tay chống đỡ thì thế nào cũng chết oan chứ không sai.
Thấy đối phương nói như vậy Uất Trì Cảnh hổ thẹn mặt đỏ bừng, nhưng không dám nói năng gì nữa. Công Dương Thọ lại cười như điên như khùng nói tiếp:
-Uất Trì Cảnh ngươi cứ yên tâm mà điều công vận khí để cho cánh tay khôi phục công lực lại đi rồi đấu với lão phu một trận cho thật đã, hà tất phải nói khoác nói lác để tự bêu xấu thế làm gì?
Thấy đối phương nói toạc sự bí ẩn của mình ra. Uất Trì Cảnh tức giận đến nghiến răng kêu "cồm cộp". Quả nhiên, y không sợ hổ thẹn với mọi người, mà cứ đứng yên tại chỗ, ngấm ngầm vận công lực để cho cánh tay mau hồi phục hơi sức.
Lúc ấy quần tà ngồi ở gần võ đài mới biết UấtTrì Cảnh bị lép vế, nên tên nào tên nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên và cùng nhìn cả lên võ đài.
Một lát sau, Uất Trì Cảnh mới thở một tiếng thật dài bỗng ngẩng lên nhìn Công Dương Thọ cười như điên như khùng hỏi:
-Công Dương Thọ ngươi đã bỏ lỡ một dịp may hiếm có ngươi có tiếc không?
Mặt lộ vẻ khinh thị, CôngDương Thọ bĩu môi cười khẩy đáp:
-Vừa rồi ngươi nói khoác cho ta được tấn công ở phía bên phải của ngươi ba thế trwocs, nhưng mới tấn công có một thế mà ngươi đã chịu không nổi. Như vậy đủ thấy dịp hiếm có mà ngươi vừa nói còn nhiều lắm.
Uất Trì Cảnh nghe nói ngẩn người ra giây lát, không sao trả lời được, vì tuy y rất hung ác tính nóng nảy thực nhưng dù sao y cũng không dám để cho tên tuổi của Hoàn Vũ Cửu Sát bị người ta mai mỉa khinh thị ở trước mặt hơn trăm vị anh hùng hào kiệt như vậy.
Y không dám nuốt lời vừa nói và cũng không dám để cho Công Dương Thọ tấn công thêm hai mươi chín thế nữa, nên y cảm thấy rất khó xử, cứ đứng đờ người ra tại đó.
CôngDương Thọ thấy thế liền thở dài một tiếng và nói:
-Tuy ngươi là tên đại gian đại ác trong hắc đạo, nhưng ngươi vẫn biết quý tên tuổi đủ thấy ngwoi vẫn là người có trái tim của con người. Vừa rồi ngươi bị lép vế như vậy, chỉ coi như là trừng phạt sơ sơ thôi. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu, ai nấy cùng giở chân tài thực học ra chính thức đấu với nhau một trận.
Nghe thấy Công Dương Thọ nói, Uất Trì Cảnh khẽ thở ra một cái rồi vội hỏi:
-Ngươi tự nguyện huỷ bỏ dịp may được tấn công luôn hai mươi chín thế ấy hay sao?
Công Dương Thọ cười giọng quái dị đáp:
-Cần lợi chỉ nên một lần thôi.Cổ nhân thường nói:"Đắc ý bất nghi tái vãng" (được mãn ý không nên tái diễn). Nếu quá trớn sẽ thành vô dị ngay. Uất Trì Cảnh, ngươi hãy giở hết tài ba của ngươi và pho thiết chưởng ra đi! Dù CôngDương Thọ này địch không nổi ngươi, chết ngay tại chỗ, cũng không ân hận chút nào.
Uất Trì Cảnh cau mày lại, biến sắc liên tiếp ngửng mặt lên trời cười ha hả mấy tiếng nhưng tiếng cười của y lúc này đã bình hoà chứ không còn the thé khó nghe và kiêu ngạo như trước nữa.
Công Dương Thọ thấy thế mừng thầm.
Độc Thiên Tôn Chúc ThiếuKhoan thấy tình hình diễn biến ở trên võ đài, y liền cau mày lại, và trong lòng cảm thấy có một triệu chứng rất xui nổi lên.
Lúc ấy Sở Lục Châu lại dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng và bĩu môi tỏ vẻ khinh thị vô cùng.
Uất Trì Cảnh cười xong, thay đổi hẳn thái độ, vội lui về phía dưới chứ không tranh đứng ở giữa võ đài để cầu lợi như trước. Đồng thời, y còn chắp tay vái chào Công DươngThọ và nói tiếp:
-Công Dương lão ca, Uất Trì Cảnh đợi chờ lão ca chỉ giáo cho.
Công Dương Thọ cũng nghiêm nét mặt lại, chắp tay đáp lễ và trả lời:
-Uất Trì huynh, khỏi cần phải khách sáo. Chúng ta bắt đầu tỷ võ nhé?
Hai người lại vái nhau một lạy nữa, rồi bắt đầu giở thân pháp ra chạy quanh đài hai vòng. Công Dương Thọ bước chéo lên một bước, ngăn cản lối đi của Uất Trì Cảnh dùng thế "Đơn chưởng khai bia" tấn công luôn.
Uất Trì Cảnh thét lớn một tiếng:
-Hãy coi thế võ này của tại hạ.
Nói xong, y liền tiến lên định phản công nhưng lại lui ngay về phía sau tám thước.
Thế võ nọ của Công Dương Thọ vốn dĩ dùng để mở đường, thấy Uất Trì Cảnh không chống đỡ mà lại rút lui, ông ta không do dự gì hết, giơ tả chưởng lên sử dụng luôn thế "Vân long tam hiện" một thế, biến thành ba liên hoàn bất tuyệt, khiến người ta không biết đâu mà đo lường.
Uất Trì Cảnh mỉm cười, thái độ rất nhẹ nhõm, giơ hữu chưởng lên, sử dụng Cầm long thủ pháp vừa bảo thủ vừa tấn công.
Người nhà nghề chỉ ra tay một cái là biết đối phương có tài hay không ngay. Thế võ ấy của UấtTrì Cảnh là một thủ pháp khắc chế thế "Vân long tam hiện" của CôngDương Thọ.
Vội thu chưởng lại, Công DươngThọ quay nửa vòng để tránh, lại giở thế "Tỳ bà tam điệp" ra. Chưởng của ông ta dồn ra ba luồng phóng ra một lúc, nhằm bụng dưới và ngang lựng của Uất Trì Cảnh tấn công tới.
Thế"Tỳ bà tam điệp" nàycủa Công Dương Thọ đã sử dụng tới bảy tám thành nội lực cho nên chưởng chưa tới nơi, kình phong đã tới người của địch thủ trước. Uất Trì Cảnh vội giở thế "Thuỷ huy ngũ huyền"(tay gạt năm dây đàn) ra.
Kình lực chưởng phong của hai người vừa va đụng vào nhau đã có ba tiếng kêu "bùng, bùng, bùng" liền, không khác gì tiếng sấm sét vậy. Chưởng của hai người chưa va đụng nhau.
Uất Trì Cảnh và Công Dương Thọ đều ngửa người về sau, nhưng chân vẫn đứng vững tại chỗ. Hai người ngửng đâu lên nhìn nhau mặt đều lộ vẻ khâm phục.

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân   Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 10:55 am

Trần Thanh Vân
Lư Sơn Kỳ Nữ
Hồi 52
KHÓ THOÁT NGHIỆP CHƯỚNG

Công Dương Thọ lại giơ song chưởng lên tấn công, người theo chưởng đi từ phải quay qua bên trái. Uất Trì Cảnh đi ngược lối xông mạnh tới. Diện tích của võ đài chật hẹp nên hai người chỉ quay nửa vòng đã gặp nhau ngay.
Lần này Uất Trì Cảnh ra tay tấn công trước. Đôi bên còn cách nhau khá xa, thân hình béo lùn của y đã phi thân lên cao. Y giở luôn thế "Ưng phiêu điêu kích"(chim ưng lộn ngược, chim điểu tấn công) hữu chưởng đã sử dụng tới mười thành côgn lực nhằm đầu vai của Công Dương Thọ đánh chéo xuống.
Thế công này của y vừa nhanh vừa mạnh, khiến CôngDương Thọ không dám coi thường, phải giở tài ba tuyệt nghệ của mình là Phích Lịch thần chưởng lên chống đỡ.
Sau một tiếng kêu "bùng" thực lớn, tiếng kêu lần này còn lớn gấp mấy lần của những tiếng kêu trước, dư kình gây nên luồng cuồng phong dồn sang bốn phía, khiến bụi mây mọc lơ lửng ở trên vách đá cách võ đài hơn mười trượng mà cũng phải bay tung lên, đủ thấy oai lực chưởng phong của hai người mạnh như thế nào?
Uất Trì Cảnh không sao chịu nổi thế chưởng ấy, người của y bị hất bắn tung lên trên cao hơn trượng.
Công Dương Thọ cũng bị đẩy ngồi phịch xuống võ đài.
Sau thế công ấy. Có thê rnói là "kỳ phùng địch thủ", nên cả hai người đều hào hứng vô cùng.
Một người vẫn còn lơ lưng ở trên không, một người ngồi ở trên võ đài vẫn chưa đứng dậy, nhưng cả hai không hẹn mà nên đều thốt tiếng cười ha hả rất lớn.
Tiếng cười chưa dứt, hai người lại đấu tiếp, tiếng kêu bùng lại vọng liên tiếp.
Tiếng cười và tiếng kêu bùng cứ liên tiếp nổi lên làm chấn động cả u cốc khiến quần hào cả chính lẫn tà đều kinh hoảng đến biến sắc mặt.
Vốn dĩ rất khinh thị Uất Trì Cảnh, vợ chồng Song Ma thấy trận đấu hiếm có và sức lực của đôi bên mạnh như vậy, cũng phải thay đổi sắc mặt, trố mắt lên xem trận đấu, chứ vợ chồng y không còn khinh khỉnh như trước nữa.
Còn các người khác kể cả chính lẫn tà, ai nấy vừa kinh ngạc vừa kính phục, và còn lo âu ngầm nữa.Người của phe nào cũng vận sẵn công lực để chuẩn bị ra tay cứu giúp người của bên mình.
Tiếng cười tiếng kêu từ yếu dến mạnh lại từ mạnh đến yếu dần, nhưng không ai có thể biết được hai ông già một chính một tà ấy đã đấu với nhau được bao nhiêu hiệp rồi.
Tiếu Tiên Ông rất sở trường về môn nhảy lên trên cao tấn công úp xuống.
HậnThiên Ông Công Dương Thọ lại sở trường đứng yên tấn công bất cứ trên dưới tả hữu, chưởng lực của hai oai hùng như nhau.
Lúc này hai người đều mệt nhoài, thở hồng hộc, mồ hôi toát ra như tắm. Một người thì bị bắn lên trên không mãi vẫn chưa rớt xuống, một người thì bị chấn động đến té lộn luôn mấy vòng một lúc.
Tuy cả hai đều kiệt sức mà vẫn tươi cười, và đấu tiếp. Sau cùng cả hai đều bị đánh té lăn ra đài không ngồi dậy được nữa. Bỗng có sáu cái bóng người phi lên trên võ đài nhanh như điện chớp.
Sáu người ấy về bên quần hiệp có Hoàng Diệp đạo nhân chưởng môn phái Không Động, Lưu Vân Tiên tử Tạ Dật Tư, và Độc Cô Sách.
Còn về bên quần ma thì có:Độc Thiên Tôn Chúc Thiếu Khoan với vợ chồng Âm Dương SongMa.
Trong khi sáu người của hai bên sắp lên tới võ đài thì Hận Thiên Ông với Tiếu Tiên Ông đều gượng ngồi dậy được.
Thiếu Khoan với Hoàng Diệp đạo nhân vội đưa chưởng vào yếu huyệt ở sau lưng của người bên mình để dồn chân khí sang, hy vọng bảo toàn được chân khí của người bị thương.Tiếp theo đó hai người không hẹn mà nên đều cắp hai người bị thương sang hai bên góc võ đài.
Độc Cô Sách định giúp tay Hoàng Diệp đạo nhân khênh Công Dương Thọ trở về chỗ ngồi để phục thuốc và cứu chữa.
Nhưng Dương Thúc Độ đã lạnh lùng lên tiếng quát bảo:
độc Cô Sách, ngươi hãy đứng lại.
Độc Cô Sách biết Âm Dương Song ma muốn giữ mình ở lại để trả thù cho con gái của chúng, nên chàng dừng chân quay người lại, mỉm cười hỏi thêm:
Đương Thúc Độ, ngươi gọi ta ở lại có phải muốn trả thù cho con gái của ngươi đấy không?
Vẻ mặt lạnh như tiền, Thúc Độ cười khẩy một tiếng định trả lời thì thấy có một cái bóng người phi lên trên đài như tiên bay vậy.
Người đó chính là Vân Vụ tiên khách Pham Long Sinh. Ông ta vừa nhảy lên trên võ đài đã vội nói với Tạ Dật Tư và Hoàng Diệp đạo nhân rằng:
-Cảm phiền tiên tử với Hoàng Diệp chưởng môn hãy khênh Công Dương huynh trở về chỗ ngồi, trước hết cách thể truyền công để giúp cho Công Dương huynh bảo tồn trung khí đã, rồi hãy cho uống thuốc sau. Còn hai vợ chồng Âm Dương Song Ma chỉ biết hà hiếp người đời, vô sỉ đến cực điểm, thì để cho Phạm Long Sinh tôi với Độc Cô lão đệ đối phó cũng dư sức rồi.
Thấy Long Sinh đã lên đài, Dật Tư rất yên tâm, gật đầu cười khì, rồi giúp Hoàng Diệp đạo nhân khiêng Công Dương Thọ xuống dưới đất quay trở về chỗ ngồi để cứu chữa.
Dương Thúc Độ phẩy tay ra hiệu cho Thiếu Khoan xuống. Chờ Thiếu Khoan ẵm Uất Trì Cảnh xuống tới dưới rồi, y mới quay người chắp tay vái chào một lạy và giận dữ nói với Long Sinh rằng:
-Phạm huynh, Dương Thúc Độ này có lời muốn thỉnh giáo.
Long Sinh hỏi:
-Việc gì thế?
Mặt lộ sát khí, Thúc Độ lạnh lùng hỏi:
-Phạm huynh thử giải thích cho hai câu:
đạo danh hà hiếp người đời và vô sỉ đến cực điểm mà huynh vừa nói ấy cho Dương mỗ nghe lại xem?
Trợn ngược đôi lông mày lên, Long Sinh cười ha hả đáp:
-Người dám đòi mỗ giải thích ở trước mặt quần hào đông đảo như vậy; chỉ e hai vợ chồng ngươi sẽ không còn mặt mũi nào đứng yên trên võ đài này nữa.
Hai vợ chồng Âm Dương Song Ma đều có tật cả, nên nghe thấy Long Sinh nói thế cả hai cứ đứng yên tại đó không dám lên tiếng nói tiếp nữa.Sau mãi Thúc Độ mới đánh liều hỏi tiếp:
-Phạm huynh chớ vu khống cho người như thế?Thử hỏi vợi chồng mỗ có cái gì không nên không phải nào?
Dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng LongSinh giơ tay lên chỉ vào mặt Thúc Độ bĩu môi đáp:
Đương Thúc Độ để mỗ vạch mặt nạ của ngươi ra trước nhé? Ngươi là một tên vô sỉ già mà không biết xấu hổ là gì?Sống bấy nhiêu tuổi đầu rồi mà vẫn ham mê nữ sắc.
Tính rất hay ghen Lục Châu không đợi LongSinh nói dứt lời đã xem lời hỏi:
-Người bảo chồng ta ham mê nữ sắc. Vậy đối phương là ai?
Long Sinh nhanh nhảu đáp:
-Y tự hiếu sắc, chứ có ai thèm đoái hoài tới đâu. Nếu mỗ nói rõ chuyện này ra thì chỉ e cả ngươi cũng phải xấu hổ hộ Thúc Độ ngay. Ngươi có biết không, Thúc Độ lại dám định phi lễ với MộDung cô nương người chỉ đáng là cháu gái của y thôi.
Lục Châu lắc đầu trả lời:
-Không, có lẽ ta không tin.
Cười giọng rất quái dị, Long Sinh nói tiếp:
-Hành vi thú tính này y chối cãi sao được.Ngươi chỉ cần nhìn sắc mặt của đức ông chồng sẽ thấy lời nói của mỗ không ngoa.
Lục Châu quay đầu lại, quả thấy Thúc Độ lộ vẻ ngượng nghịu và mồ hôi toát ra như tắm. Y thị tức giận khôn tả liền quát hỏi:
-Lão già, chả lẽ lão lại có hành vi vô sỉ đến thế ư?
Thúc Độ có vẻ cuống quýt, cau mày lại, ngập ngừng đáp:
-Chuyện này... chuyện này... Lục Châu liền nổi ghen, hờn giận quát hỏi:
-Việc này... là thực hay giả?Già mà chưa chịu xuống lỗ kia hãy giải thích ngay cho ta nghe đỉNếu không giải thích nổi thì ta sẽ ở trước mặt mọi người đây tuyên bố dứt tình nghĩa với lão già ngay! Không biện bạch cũng không được, nhưng biết dùng lời lẽ gì mà biện bạch?Thúc Độ đành chỉ biết gượng cười mà trả lời rằng:
-Việc này... là do một sự hiểu lầm mà nên, rồi tôi sẽ giải thích cho bà hay sau.. Nói tới đó, y bỗng nghĩ được một kế để nói sang chuyện khác. Y liền nhìn Phạm Long Sinh mà quát hỏi:
-Phạm Long Sinh, ngươi khéo đặt điều bôi xấu mỗ ta hỏi ngươi câu này. Chẳng hay nội nhân đã có cử chỉ vô sỉ gì, mà không còn mặt mũi nào trông thấy người được?
Long Sinh cười ha hả đáp:
-Việc này xấu xa lắm, chỉ e Phạm mỗ nói ra, thì Mẫu Dạ Xoa của ngươi sẽ hổ thẹn đến phải nhảy xuống vực thẳm mà tự tử ngay chứ không sai.
Lục Châu vừa trợn tròn xoe đôi mắt lên, thì Long Sinh đã nhìn y thị và nói tiếp:
-Sở Lục Châu, mỗ không phải là Thúc Độ đâu, ngươi đừng có nổi giận với mỗ như thế. Chả lẽ ngươi quên chuyện dùng tiếng rú hất bắn con chim ưng ở trên núi Cao Lê Cống rồi hay sao?
Nghe thấy Long Sinh nhắc nhở đến câu chuyện ở trên núi Cao Lê Cống, Lục Châu đã hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, liền rú lên một tiếng, giận dữ nhảy xổ lại định tấn công Long Sinh ngay.
Vội tránh ra ngoài xa mấy thước, Long Sinh vừa xua tay vừa bảo tiếp:
-Lục Châu đừng có hung hăng dữ tợn như vậy vội, không khi nào mỗ lại vạch chuyện xấu xa ấy của ngươi ra cho mọi người hay đâu và cũng không muốn ra tay đấu với ngươi làm chi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đứng yên một bên, lẳng lặng xem trận đấu của Dương Thúc Độ với Độc Cô lão đệ của mỗ là được rồi.
Lục Châu nghe thấy đối phương bảo không vạch chuyện trên núi Cao Lê Cống ra cho mọi người hay liền ngừng tay từ từ lui sang một bên tức thì.
Long Sinh lại đưa mắt nhìn Thúc Độ và lên tiếng hỏi:
Đương Thúc Độ, có phải ngươi muốn đấu với Độc Cô lão đệ của mỗ để trả thù cho con gái cưng của ngươi bị giết chết phải không?
Thúc Độ rú lên một tiếng thật lớn, và gật đầu chứ không nói năng gì hết.
Long Sinh lại mỉm cười nói tiếp:
-Ngươi muốn giết y để trả thù, nhưng người khác cũng muốn giết ngươi để tiết hận. Việc này phải có thứ tự trước sau, nhưng biết sắp đặt thế nào cho thoa? đáng?
Thúc Độ lại quát hỏi:
-Ai muốn kiếm lão phu để trả thù?
Long Sinh móc túi lấy cái hộp vàng dèn dẹt trong đựng Kim Câu Khiết Vương ra, rồi trợn ngược đôi lông mày lên mà trả lời Thúc Độ rằng:
-Chủ nhân của cái hộp vàng hình dẹt này đấy.
Rất thắc mắc, Thúc Độ lại cau mày hỏi:
-Chủ nhân cảu cái hộp này là ai?
Long Sinh mỉm cười đáp:
-Là bạn cũ lâu năm của ngươi, bây giờ ngươi chỉ cần mở cái hộp này ra là sẽ biết người đó là ai ngay.
Thúc Độ cười khẩy nói tiếp:
-Phạm Long Sinh, ngươi tưởng mỗ không dám mở cái hộp vàng này ra xem ư, bất cứ trong cái hộp đó ngươi có đặt trò quỷ gì, Thúc Độ mỗ cũng không sợ hãi chút nào.
Nói xong y giơ ngay tay ra để đỡ lấy cái hộp dẹt kia.
Long Sinh lắc đầu vừa cười vừa đáp:
-Ngươi khỏi cần phải vội vàng như thế, hãy đợi chờ đấu với Độc Cô lão đệ một trận đã, rồi hãy mở cái hộp vàng ấy ra xem. Bằng không Độc Cô lão đệ của mỗ làm sao mà được mở mày mở mặt vang danh thiên hạ cơ chứ?
Thúc Độ nghe thấy lời nói của Long Sinh hình như bảo Độc Cô Sách có thể thắng được mình, y càng tức giận thêm liền cười như điên khùng và nói tiếp:
-Cũng được, để mỗ giết chết Độc Cô tiểu tặc trước, rồi sẽ mở cái hộp vàng ra sau.
Long Sinh cười nói tiếp:
-Ngươi đã ỷ thị mình là kẻ già cả vậy, mỗ hỏi ngươi phải đấu bao nhiêu hiệp mới thắng nổi lão đệ của mỗ?
Thúc Độ trợn đôi ngươi sáng quắc lên, lớn tiếng đáp:
-Mỗ nghe nói, khi Độc Cô tiểu cẩu giết chết tiểu nữ dùng tất cả ba thế võ. Bây giờ mỗ cũng chỉ trong ba hiệp là giết chết được y để trả thù cho con gái cưng của vợ chồng mỗ rồi.
Đưa mắt nhìn Độc Cô Sách một cái, Long Sinh lại nhìn Thúc Độ cười giọng quái dị nói tiếp:
độc Cô lão đệ đã giết chết được con gái của ngươi đủ thấy võ công của lão đệ phi phàm như thế nào, nên mỗ nhận thấy ba thế quá ít. Chi bằng hãy thêm một thế nữa. Hai người đấu với nhau bốn hiệp, phân thắng bại trong bốn hiệp đó.
Thúc Độ cười khẩy đáp:
-Bốn hiệp cũng được, nhưng chỉ e Độc Cô tiểu cẩu không sống nổi tới hiệp thứ tư thôi.
Long Sinh vừa cười vừa đỡ lời:
độc Cô lão đệ dùng kiếm giết chết con gái cưng của ngươi, thì bây giờ ngươi cũng muốn dùng kiếm để trả thù phải không?
Thúc Độ cười khẩy đáp:
-Bất cứ khí giới gì cũng cho y lựa chọn lấy, để khỏi bảo mỗ hà hiếp hậu sinh tiểu bối.
Long Sinh vừa cười vừa đỡ lời:
-Người có chí thì có kể chi lùn bé, kẻ bất tài dù có sống đến trăm tuổi thì cũng chỉ là sống thừa thôi. Ngoài ra còn có một câu nước sông Trường Giang làn sóng sau đẩy làn sóng trước. Từ cổ chí kim anh hùng xuất từ thiếu niên, đừng có quá tự phụ, mà tưởng trong bốn thế kiếm đã đánh bại Độc Cô lão đệ của mỗ đâu. Lúc ấy không khéo ngươi lên trời không có đường xuống đất không có cửa, bộ mặt già sẽ xấu hổ không biết vào đâu cho phải.
Thúc Độ nghe tới đó bỗng hậm hực la lớn:
-Phạm Long Sinh ngươi thật là kẻ ngu si, ban ngày ban mặt nói mơ có khác. Nếu trong bốn hiệp Thúc Độ này không đánh bại nổi tiểu cẩu Độc Cô thì sẽ dùng kiếm tự tử ngay trước mặt quần hùng.
Long Sinh xua tay cười vừa đỡ lời:
-Chớ nên, chỉ cần đấu xong bốn hiệp ấy, bất cứ thắng bại ra sao ngươi cũng phải mở ngay cái hộp vàng kia ra thôi.
Thúc Độ biết cái hộp vàng ấy ắt không phải là vật tầm thường, nhưng vì y tự phụ công lực của mình rất thâm hậu nên coi cái hộp nho nhỏ ấy chẳng vào đâu hết, liền gật đầu đáp:
được, chúng ta quân tử nhất ngôn! Long Sinhh thấy đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, liền mỉm cười nói với Độc Cô Sách rằng:
độc Cô lão đệ nghe thấy chưa? Bây giờ ngu huynh muốn thỉnh giáo vị cao thủ oai trấn càn khôn Tam Liệt Dương Ma Dương Thúc Độ này bốn thế kiếm pháp đấy.
Độc Cô Sách cung kính vâng lời, Long Sinh lại nói vọng xuống với Độc Thủ Thiên Tôn Chúc Thiếu Khoan người đứng đầu nhóm Hoàn Vũ Cửu Sát rằng:
-Chúc Thiên Tôn làm ơn cho mượn hai thanh trường kiếm.
Thiếu Khoan liền sai hai người đưa hai thanh trường kiếm lên trên võ đài, Long Sinh đỡ lấy hai thanh kiếm ấy, bỗng phát giác Lục Châu đang liếc nhìn quần hùng với tầm mắt rất ác độc.
Thì ra từ khi vợ chồng Âm Dương Song Ma tái xuất giang hồ đến giờ, đã có giã tâm muốn độc bá võ lâm. Chúng biết Hoàn Vũ Cửu Sát khai đại hội Thiên Nam ở trong Ly Hồn Cốc, quần hùng thể nào cũng đến rất đông đảo nên vợ chồng chúgn đã bàn mưu tính kế ác độc cực độ, là sẽ một lưới quét sạch quần hùng cả chính lẫn tà và lúc ấy vợ chồng chúng sẽ làm bá chủ thiên hạ. Nên chúng đã cùng nhau lên trên vách núi chọc trời ở Ly Hồn Cốc ngắm xem, chúng nhận thấy làm thế nào mà khiến được vách núi nổ sụp, lấp bằng sơn cốc mới có thể tiêu diệt được hết quần hùng của chính tà hai phái mà thôi.
Thế rồi Thúc Độ đi kiếm rất nhiều thuốc nổ chôn giấu ở trong khe vách núi, ngòi của thuốc nổ lại làm như một sợi dây mây dài chừng ba trượng ở trên buông thòng xuống xen lãan vớ những cành mây khác. Ngoài vợ chồng y ra thì chưa ai biết đượcđó là một ngòi thuốc nổ cả và chỉ cần giật mạnh sợi dây ấy một cái thuốc nổ tung lên ngay vách núi cao chọc trời sẽ vỡ tan tành, và như núi Thái Sơn đổ ập xuống lấp đầy sơn cốc liền. Như vậy những anh hùng hào kiệt tụ họp ở trong sơn cốc thoát chết sao được?
Âm mưu này của vợ chồng chúng rất bí mật và chúng cũng đã tốn tâm trí và lao lực trong mấy ngày liền mới hoàn thành được đặc kế ấy trước đại hội hai ngày.
Vợ chồng Âm Dương Song Ma đã bàn với nhau trước, trong đại hội Thiên Nam, nếu có người nào thắng được chúng, thì chúng sẽ giả bộ hổ thẹn bỏ đi ngay. Trước hết chúng đến chỗ an toàn đã định sẵn rồi giật sợi mây giả tạo chúng đã giấu kín từ trước, thế là thiên hạ quần hùng đều bị chôn sống ở trong LyHồn cốc liền.
Ngờ đâu vợ chồng chúng đang hớn hở mừng rỡ, thì đột nhiên có hai người xuất hiện và khẽ cười khẩy một tiếng.
Vợ chồng Thúc Độ sợ bí mật của mình bị phát giác liền muốn giết người để giệt khẩu. Nhưng võ công của hai ngưòi kia không ngờ lại cao siêu hơn chúng, nên chúng bị hai bóng người dụ chạy suốt cả một đêm trường mà vẫn chưa trông thấy rõ được mặt mũi của họ.
Vụ quái nhân kỳ sự ấy khiến Âm Dương Song Ma phải lo âu và phải hết sức dề phòng, vì vậy khi vợ chồng chúng vừa vào tới Ly Hồn cốc đã phải tuyên bố gia nhập minh ước của Hoàn Vũ Cửu Sát. Đồng thời từ lúc tới cho tới giờ, vợ chồng chúng đã ngấm ngầm quan sát xem có thấy hai bóng người tới tham dự đại hội Thiên Nam này không?
Tuy lúc này LongSinh đã phát hiện đôi mắt hung ác của Lục Châu cứ liếc nhìn quần hùng hoài, vẻ mặt hơi khác lạ. Vì vậy ông ta không thèm đếm xỉa tới, chỉ vỗ vai ĐộcCô Sách nói:
-Lão đệ hãy phát huy hết tài ba tuyệt học vào trong bốn hiệp đấu nhé?
Thấy Long Sinh cổ vũ mình như vậy, Độc Cô Sách càng hào hứng thêm trợn ngược đôi lông mày kiếm lên lớn tiếng đáp.
đại ca cứ yên tâm, tiểu đệ thế nào cũng phải gắng sức để khỏi phụ lòng trông mong của đại ca.
Thúc Độ nghe thấy ĐộcCôSách gọi Long Sinh là đại ca, trong lòng rất ngạc nhiên liền đưa mắt nhìn Long Sinh và nghĩ bụng:
"Hai cái bóng đen đêm nọ không biết trong đó có Phạm Long Sinh không?" Long Sinh mỉm cười lùi tới đài, đứng cạnh Lục Châu để xem trận đấu.
Lúc ấy Bách Hoa công chúa GiápCốc Diệu đã khoác miếng sa mỏng như cánh ve sầu vào người và quay trở về chỗ ngồi trên đài chỉ còn LụcChâu với Long Sinh lẳng lặng đứng xem cùng Thúc Độ với Độc Cô Sách đang chuẩn bị đánh nhau tất cả là bốn người thôi.
ÔnBăng chúng phải chất độc chưởng khi đã được Tiêu Anh, Dật Tư các người dùng linh dược cứu chữa cho khỏi rồi nàng đang ngửng mặt lên trên võ đài trống ngực đập rất mạnh đang lo âu cho Độc Cô Sách địch không nổi Dương Ma.
Vì quần hiệp tuy biết Độc Cô Sách vốn rất nhiều công phu để luyện tập bốn thế kiếm pháp của lão nhân Nam Cung Giác. Nhưng người đối đầu với chàng lại là Tam Liệt Dương Ma oai trấn bát hoang tên tuổi lừng danh bốn bể. Như vậy ai mà chả lo âu hộ chàng.
ĐộcCôHưng thấy MộDung Băng có vẻ buộn rầu liền mỉm cười nói:
-Mộ Dung cô nương không nên buồn rầu mà phải nên cao hứng vì trận đấu này sẽ là dịp may rất hiếm có của đại ca được nổi danh khắp thiên hạ đấy.
Mộ Dung Băng kêu "ồ" một tiếng nũng nịu cười và hỏi:
-Hưng đệ nói như vậy chả lẽ biết đại ca thế nào cũng có cách nắm chắc phần thắng hay sao?
Độc CôHưng mỉm cười đáp:
-Tiểu đệ tin chắc bốn thế kiếm pháp của đại ca đã cố công luyện tập như vậy thể nào cũng dắc thắng, hơn nữa kệ ngữ của sư phụ để lại cũng nói như vậy, nên tôi càng tin tưởng thêm. Nếu nói về thi đua công lực, thì đại ca thế nào cũng bại bây giờ cầm kiếm đấu với nhau thì thể tiểu đệ dám chắc Thúc Độ phải bị thua.
MộDung Băng nghe nói mới yên tâm, mặt mới tươi cười, mắt nhìn lên trên võ đài tiếp.
Hai người đứng ở trên võ đài trầm tĩnh đã lâu mà chưa có hành động gì cả.
Độc Cô Sách tay trái giữ kiếm huyết tay phải cầm kiếm, hai mắt sáng ngời người đứng vững như núi Thái, mồm tủm tỉm cười mà không cử động gì hết.
Thúc Độ thấy thái độ của Độc Cô Sách như vậy cũng phải hơi kinh ngạc, bụng bảo dạ rằng:
"Thảo nào Phạm Long Sinh dám nói khoác như vậy, thì ra ĐộcCôSách quả có võ công tuyệt học, ta không nên khinh thường".
Y đã e dè, tất nhiên không dám ra tay tấn công trước, y phải rõ xem kiếm pháp của đối phương có phải là Thập Bát la hán kiếm pháp của Đại Bi TônGiả truyền thụ cho không?Ngờ đâu, y nhìn kỹ một cái, mặt liền lộ vẻ ngạc nhiên ngay, vì y thấy đệ tử duy nhất của Đại Bi TônGiả lại đứng tấn lối kiếm khác chứ không phải là Thập Bát la hán kiếm pháp.
Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, Phạm Long Sinh không sao nhịn được, ông ta liền cất tiếng cười như điên như khùng mà bảo với Độc Cô Sách rằng:
độc Cô lão đệ khỏi cần phải nói cái gì địch bất động ngã bất động, địch dục động ngã tiên động, nội gia tâm pháp gì ấy làm chi nữa. Vì lão quái vật tự thị mình là hảo thủ thượng thặng trong võ lâm không chịu ra tay, thì trận đấu này chri co kéo lại như vậy thôi.
Thúc Độ nghe thấy Long Sinh nói như vậy, vừa trợn ngược đôi lông mày lên, thì Độc Cô Sách đã giở "Trầm LôiUất Hạ" nhằm người y tấn công luôn.
Chàng đã khổ tâm nghiên cứu và đã học được hết tinh diệu của mấy thế kiếm này rồi, tất nhiên oai lực mạnh gấp bội lúc Bách Biểu truyền thụ cho. Chỉ thấy bóng kiếm như một khoảng núi lù lù kèm thêm tiếng sấm ngầm tiếng gió rít veo veo, quả thực lợi hại không thể tưởng tượng được.
Tuy Thúc Độ đã đề phòng Độc Cô Sách, nhưng y có ngờ đâu kiếm pháp của Độc Cô Sách lại luyện tập đến mức kỳ diệu như thế.
Chờ tới khi kiếm thế của đối phương ra tay y mới giật mình kinh hãi, liền rú lên một tiếng, múa thanh bảo kiếm hoá thành một làn kiếm quang nhằm những bông kiếm hoa của Độc Cô Sách lấn át tới mà chống đỡ.
Thế kiếm này của y tên là "Phạm Nhẩn CungTường" (tường cung diện cao muôn trượng) tuy không phải là kiếm pháp tầm thường nhưng so sánh với thế Trầm Lôi Uất Hạ của Độc Cô Sách thì thế kiếm của y còn kém nhiều. Còn về sự biến hoá tinh kỳ tuy Độc Cô Sách chiếm ưu thế, nhưng về công lực thâm hậu thì Thúc Độ hơn nhiều, mỗi người hơn một phương diện hoá ngang tài nhau. Muôn điểm kiếm hoa của Độc Cô Sách bị bức tường ánh sáng của đối phương ngăn cản không sao vượt qua nổi.
Không đợi chờ thế "Trầm Lôi Uất Hạ" xử dụng hết, ĐộcCôSách đã vội xoay tay đổi sang thế "Sáng Khí Nghênh Thu" mồm thì la lớn:
-Kiếm pháp cao siêu lắm thực không hề thẹn danh chấn hoàn vũ. Độc Cô Sách còn ba thế tuyệt học, mong ngươi chỉ bảo nốt.
Trong lúc chàng lên tiếng nói thì kiếm thế mới thay đổi, nhưng khi nói xong, chàng giở hết tinh vi của thế kiếm đó ra rồi. Kiếm quang phi xuống tựa như gió lạnh thổi rụng lá cây, trên võ đài hơi lạnh như mùa thu và đầy sát khí bao trùm.
Dù sao Thúc Độ cũng là người đã từng lừng danh bốn bể, tài nghệ áp đảo quần hùng đương thời, y theo sự biến hoá kiếm pháp của Độc Cô Sách mà giở luôn thế "Bắc Đẩu Thuỳ Quang" trong pho Vô ảnh Kiếm Pháp ra. Trường kiếm của y hoá thành cái cầu vồng, không những bảo vệ được toàn thân, còn xông qua được màn kiếm của Độc Cô Sách đã lấn át thẳng tới.
Độc Cô Sách thấy thế cả kinh, vội quay người một vòng, kiếm ở trong tay hất ngược ra, hoá thành từng bọt hoa tuyết nhằm người Thúc Độ úp chụp xuống.
Thúc Độ đang tưởng thế kiếm vừa rồi mình phản công như vậy có thể lấy lại được thế công thay đổi hẳn đưọc cục diện trong lòng đang cao hứng, thì bỗng thấy đối phương hất ngược thế kiếm lại, không những thế kiếm tuyệt kỹ mà hình như còn có hơi lạnh thấu xương bao trùm vào người mình nữa.
Thúc Độ kinh hãi vô cùng, vội giở thân pháp tuyệt diệu của y là "Xảo Độ Ngân Hà" (Khép bước qua sông bạc) vội lui ra ngoài hơn trượng, để xông ra khỏi làn kiếm khí lạnh giá ấy.
Thúc Độ đã tính toán trong lòng, y thấy đôi bên đấu với nhau đã được ba thế, nếu còn đấu thêm thế này mà lại ngang tay như ba thế trước không phân thắng bại, thì với thân phận, địa vị và tên tuổi của y lẫy lừng như thế, nhất là vừa rồi y đã tuyên bố nếu trong bốn hiệp không hạ nổi đối phướngẽ tự tử ngay tại chỗ. Tuy lời nói ngông cuồng đó đã được Long Sinh không nhìn nhậnnhưng cho địch thủ thoát khỏi phơi xác dưới kiếm của mình, thì không còn trả thù cho con gái cưng sao được. Không những thế sẽ mất hết sĩ diện trước mặt quần hùng.
Nghĩ như vậy tuy Thúc Độ đã lui ra ngoài xa hơn trượng, nhưng y đã nhanh nhẹn nhảy ngược trở lại, múa tít thanh kiếm giở luôn thế "Tu La vô cảnh" là một thế võ sát thủ tuyệt học của pho"Vô ảnh kiếm pháp" y muốn giết chết ngay Độc Cô Sách tại chỗ, cho nên mới sử dụng thế kiếm tuyệt học này.
Còn Độc Cô Sách đã sử dụng ba thế kiếm tấn công liên tiếp mà không ăn thua gì, tất nhiên chàng cũng nóng lòng sốt ruột, hai má đỏ bừng, liền giở luôn thế thứ tư là thế "Vạn Tượng HồiXuân". Thế này chàng căn cứ bức tranh vẽ trên quạt với trời đất vạn vật mà tham ngộ ra, lợi hại không thể tưởng tượng được, có thể nói là kiếm pháp vô địch của thời bấy giờ.
Vợ chồng Âm Dương Song Ma xưa nay thị có "Huyết ảnh Thần Trâm,Vô ảnh Kiếm, Tiêu Hồn Bảo Phiến, Đoạt Hồn Câu", các môn võ công và võ khí đã oai trấn giang hồ mấy chục năm.
Thế kiếm"Tu La Vô ảnh" này đã là sát thủ tuyệt học trong Vôảnh Kiếm Pháp của Thúc Độ thì tất nhiên cũng lợi hại vô cùng.
Thế "VạnTượng Hồi Xuân"của ĐộcCôSách là một thế kiếm từ xưa tới nay không pho kiếm của môn phái nào ở trong võ lâm mà lại có được thế kiếm tuyệt học và kỳ ảo như vậy. Vì trong đó hợp tung cả Nhật, Nguyệt, Tinh, Thìn, Phong, Vân, Lôi, Vũ, Sơn, Xuyên, Hoa, Thảo, Thư, Pháp, Hoạ, ý.. thì lẽ dĩ nhiên sự biến hoá của nó phải vô cùng lợi hại rồi.
Nếu hai bên công lực ngang nhau, hơn kém nhau không bao xa, thì phen này Thúc Độ khó mà thoát khỏi được tai kiếp, không những bị đánh bại, mà còn bị giết chết nữa là khác. Nhưng khổ nỗi võ công hoá thần của ĐộcCôSách lại kém Thúc Độ quá xa, nên kết quả mới không được như ý muốn.
Một bên thì hàng vạn bông kiếm hoa, một bên là hàng nghìn bóng kiếm, vì vậy thế kiếm của hai người mới như mưa phùn ở trên không phủ xuống vậy.
Đấu xong bốn thế kiếm, Độc Cô Sách với Thúc Độ hai người đã lùi sang hai bên, cách nhau chừng tám thước, tay ôm kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ngẩn người ra nhìn nhau.
Độc Cô Sách hổ thẹn đến mặt đỏ tía tai, tà áo của chàng đã bị mũi kiếm của Thúc Độ rạch rách một đường dài chừng bốn năm tấc.
Còn Thúc Độ thì sắc mặt lợt lạt vừa hổ thẹn vừa tức giận vừa kinh hoảng, tóc của y vốn dĩ khá dài và búi thành một cái búi tóc kiểu đạo sĩ ở trên đỉnh đầu, nhưng bây giờ tóc của y đã bị kiếm pháp của ĐộcCôSách chém đứt, chỉ còn lại một cái chỏm dài chừng một hai tấc như bị người ta dùng kéo xén ngang đi vậy.
Lúc này quần hùng ở dưới đài mới biết, vừa rồi trong lúc hai người đang đấu đến hiệp thứ tư, mà trên võ đài như là có một trận mưa phùn, thì ra đó không phải là bóng kiếm của hai người tạo nên mà là tóc của Thúc Độ bị kiếm của ĐộcCôSách chém đứt thành từng khúc một và bắn tung lên không, nên mới có những sợi tóc nho nhỏ như mưa dầm đổ xuống vậy.
Phạm Long Sinh nhìn Độc Cô Sách cười như điên như khùng và nói:
độc Côlão đệ gì phải hổ thẹn và khó chịu như thế. Với người trẻ tuổi như lão đệ, đấu kiếm với Tam Liệt Dương Ma đã oai trấn thiên hạ mấy chục năm như thế, mà tà áo chỉ rách có một đường nho nhỏ như thế, đáng lẽ lão đệ phải tự kiêu tự ngạo mới phải chứ?Thôi mau trở về chỗ ngồi đi, để Phạm đại ca thay mặt bạn già đòi lại món nợ cũ mới được.
ĐộcCô Sách nghe nói vội phi thân xuống dưới đài quay về chỗ ngồi.
Độc Cô Sách vừa rời khỏi võ đài, Thúc Độ càng hổ thẹn thêm, thở dài một tiếng, giơ tay phải lên định dùng kiếm tự tử. Vì mấy lời nói của LongSinh quá sâu sắc và mỉa mai, bề ngoài có vẻ an ủi Độc Cô Sách, nhưn gbên trong thì chê bai Thúc Độ thậm tệ.
Ngờ đâu Thúc Độ vừa giơ tay lên, thì PhạmLong Sinh với Sở Lục Châu đã cùng cong tay lại búng luôn một cái, hai luồng kình phong thổi tới kêu "veo veo" trúng ngay vào thanh trường kiếm của y, thanh kiếm bằng thép ấy đã bị gãy ra làm ba khúc liền.
Lục Châu lạnh lùng nói luôn:
-Lão già hồ đồ, tỷ thí có bốn thế kiếm ấy đã phân thắng bại đâu, mà tự vận như vậy? Dù lão già có muốn làm con ma hồ đồ ở dưới âm nhưng gái này không khi nào lại chịu làm quả phụ như thế.

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân   Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 10:56 am

Trần Thanh Vân
Lư Sơn Kỳ Nữ
Hồi kết
ÂN CỪU LIỄU LIỄU

Long Sinh cũng nhìn Thúc Độ xua tay lia lịa, cười giọng quái dị và nói tiếp:
Đương Thúc Độ, ngươi chưa thể chết được, nếu ngươi chết thì món nợ máu của bạn già mỗ đã tích uất ngậm hờn ba mươi năm nay, biết đi đâu kiếm ngươi để đòi lại món nợ ấy?
Mấy lời nói của ông ta đã gỡ lại sĩ diện cho Thúc Độ rất nhiều, y liền vứt khúc kiếm gẫy đi, trố mắt lên nhìnLong Sinh và quát hỏi:
-Phạm Long Sinh, bạn cứ luôn mồm bảo đi đòi món nợ ba mươi năm về trước của một người bạn già. Chẳng hay người ấy là ai?Sao không thấy y xuất hiện ra đây, mà lại phải nhờ ngươi đòi nợ hộ như thế?
Long Sinh mỉm cười đáp:
-Bạn già của mỗ năm xưa đã bị vợ chồng của ngươi làm cho nhục nhã đủ điều, không những thế sau cùng vợ chồng ngươi còn chặt gãy tay chân của y nữa.
Thúc Độ nghe nói còn đang nghĩ xem người đó là ai, thì Sở Lục Châu đã buột miệng lớn tiếng xen lời hỏi:
-Phạm Long Sinh, người đó có phải là Tiết Triệu Khuê, Tiết lão ngũ đấy không?
Long Sinh gật đầu mỉm cười đáp:
-Món nợ cũ ba mươi năm trước cho tới ngày nay mới đòi lại được. Nếu tính cả vốn lẫn lời thì phen này hai vợ chồng ngươi cùng phải thường mạng cho Tiết lão ngũ một lúc, như vậy cũng không phải là quá đáng.
Thúc Độ nghe nói xong, mặt bỗng tái mét, liền dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng rồi hỏi lại:
-Vợ chồng mỗ đã mang nợ thì tất nhiên là phải trả, chứ có gì sợ vấn đề ấy đâu.
Nhưng hiện giờ chủ nợ đâu, sao không thấy có mặt ở đây?
Long Sinh khẽ thở dài đáp:
-Tiết lão ngũ đã phải chịu rất nhiều oan nghiệt và đã rời khỏi trần gian nhơ bẩn này rồi.
Lục Châu cười khẩy nói tiếp:
-Tiết lão ngũ đã chết, món nợ của vợ chồng già này biết trả cho ai?
Long Sinh cầm cái hộp vàng dèn dẹt giơ lên lớn tiếng đáp:
-Người chết nhưng vật vẫn còn, trước khi lão ngũ hấp hối có trối trăn là món nợ của vợ chồng ngươi, nên trả lại cho y bởi cái hộp vàng này.
Vẻ mặt vênh váo, Thúc Độ hỏi tiếp:
-Lão ngũ đã chết từ hồi nào?Y đã trối trăn những gì?
Long Sinh cười như điên như khùng đáp:
-Tiết Triệu Khuê sống khá lâu, mãi cho đến gần đây y mới lìa khỏi trần tục.Trước khi chết, y có nhờ mỗ cầm cái hộp vàng dèn dẹt này đem đến dự Đại Hội ThiênNam trao tận tay cho vợ chồng ngươi. Y bảo, nếu vợ chồng ngươi dám mở cái hộp này ra ở trước mặt quần hùng, thì bao nhiêu năm thâm thù sẽ xí xoá hết, y có chết ở dưới chín suối cũng không ân hận chút nào.
Thúc Độ trợn ngược đôi lông mày lên cười khẩy nói tiếp:
-Lão phu không tin cái hộp vàng dèn dẹt này lại có oai lực xuất kỳ như thế.
Long Sinh mỉm cười đỡ lời:
-Nếu ngươi không tin thì cứ việc mở thử xem? Phạm mỗ không tin vợ chồng Âm Dương Song Ma oai trấn càn khôn, hễ cứ nói đến tên của vợ chồng ngươi là trẻ con đang khóc cũng phải nín ngay, mà không dám mở một cái hộp vàng nho nhỏ như thế.
Nói xong, ông ta ném luôn cái hộp vàng dèn dẹt đó cho vợ chồng Âm Dương Song Ma.
Thúc Độ giơ tay bắt luôn lấy cái hộp để vào cạnh tay lắc thử mấy cái. Rồi định mở ra luôn, LụcChâu đã vội xua tay ra hiệu bảo y đừng mở vội, rồi y thị lạnh lùng với LongSinh rằng:
-Phạm Long Sinh, sao người không tránh xa ra chồng ta sắp mở hộp đến nơi đây.
Long Sinh cười như điên như khùng nói tiếp:
-Sở Lục Châu khỏi phải hỏi thăm dò như thế làm chi trong cái hộp vàng dèn dẹt này ta cam đoan không có thuốc nổ mãnh liệt gì tàng trữ ở bên trong và cũng không có ám khí kỳ độc gì hết, thì việc gì Long Sinh phải đứng xa làm chi?
Lục Châu thấy LongSinh nói như vậy liền đảo ngược đôi ngươi một vòng, cười giọng xảo trá nói tiếp:
-Nếu trong hộp không có thuốc nổ mãnh liệt và ám khí kỳ độc, thì chắc bên ngoài thể nào cũng bôi một thứ thuốc độc rất lợi hại phải không?
Long Sinh không chờ đợi LụcChâu nói xong đã xua tay ngắt lời:
-Mỗ đã biết trước khi bắt cái hộp vàng này, Thúc Độ thể nào cũng vận công vào hai bàn tay, hoá ngón tay thành gang, như vậy thì ngoài hộp có bôi thứ thuốc độc lợi hại đến đâu cũng không uy hiếp nổi Âm Dương Song Ma.
Thúc Độ cười khẩy một tiếng, rồi trợn ngược đôi lông mày lên hỏi tiếp:
-Theo lời nói của bạn, thì cái hộp này tầm thường quá, có khi nào Tiết lão ngũ lại ỷ vào một cái hộp tầm thường như thế, để trả thù tiết hận vợ chồng mỗ?
Long Sinh bĩu môi cười khẩy đáp:
-Cổ nhân thường nói:"học đến già vẫn chưa học hết sự đời", lại còn câu:"đi một ngày đàng, học một sàng khôn". Như vậy đủ thấy những sự kỳ lạ và lợi hại ở trong tứ hải bát hoang này còn rất nhiều cái mà vợ chồng ngươi không sao lường trước được. Nhưng nói tóm lại, Long Sinh dám bảo đảm cái hộp này bên ngoài không bôi thuốc độc, bên trong không có thuốc nổ và cũng không xếp đặt ám khí. Tuy vậy, vợ chồng ngươi giở nắp này ra là mỗ dám chắc tên tuổi của vợ chồng ngươi đã gây nên được hơn nửa đời người sẽ hoá thành giấc mộng Nam Kha ngay.
Phần vì không tin lời Long Sinh, phần đã trót nói khoác rồi, Thúc Độ không khác gì đang cưỡi trên mình hổ, đành phải gật đầu cười khẩy đáp:
-Phạm Long Sinh, ngươi đừng có tâng bốc con ma Tiết lão ngũ ấy nữa, ai còn lạ lùng gì thân phận và lai lịch của y. Với một người hèn kém như y thì còn tài ba gì mà làm nên trò trống nữa cơ chứ? Thúc Độ này nhất định không tin lời nói của ngươi đâu, lại đây, ngươi hãy mở to mắt ra xem Thúc Độ này mở cái hộp vàng này cho mà coi.
Lúc ấy khắp Ly Hồn cốc yên lặng như tờ, tất cả quần hùng có mặt tại đó đều lộ vẻ kinh ngạc, trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn thẳng vào tay của Thúc Độ, ai ai cũng muốn biết hộp đó đựng cái gì, màlại có thể diệt nổi vợ chồng Âm Dương Song Ma đã khét tiếng trong võ lâm như thế?
Tuy nói khoác như vậy, Thúc Độ vẫn hơi gờm, thoạt tiên y ngấm ngầm vận chân lực vào hai bàn tay và bế hết trăm huyệt, tạm nín hô hấp rồi mới từ từ mở cái nắp hộp lên.
Y mở nắp lên xem thấy bên trong chỉ có một con bò cạp có hình dáng rất quái dị, dài chừng năm tấc thôi.
Con bò cạp ấy mình mẩy trong suốt và đỏ, nhưng đuôi của nó lại vàng choé trông rất đẹp mắt, hầu như làm bằng vàng chứ không bằng bò cạp thực.
Tuy thấy con bò cạp quái dị có hình thù rất kỳ lạ, nhưng vì Thúc Độ thấy nó chỉ dài có năm tấc và lại tự thị thần công của mình rất thâm hậu, cho nên vừa trông thấy con bò cạp nằm ở trong cái hộp đã lộ vẻ khinh thị cất tiếng cười như điên như khùng và nói tiếp:
-Tưởng gì chứ Tiết lão ngũ lại muốn thị con bò cạp độc nho nhỏ này... Y vừa nói tới đó, thì con Kim Câu Khiết Vương bỗng ngửng đuôi và bay lên kêu "vù" một tiếng.
Thấy bò cạp độc biết bay, Thúc Độ giật mình kinh hãi, vội nghênh thần lùi bước để phòng bị, nhưng Kim Câu Khiết Vương ở trên không bay lượn một vòng, rồi nhằm bàn tay phải của Thúc Độ bay thẳng tới.
Tự thị công lực của mình rất thâm hậu. Thúc Độ đã vận kình lực vào bàn tay, những ngón tay với gan bàn tay của y cứng như thép vậy, nên không khi nào lại chịu để con bò cạp độc nho nhỏ mà đuổi mình chạy quanh đài bao giờ, vì thế mà y đưa tay trái lên, bổ mạnh vào con Kim Câu Khiết Vương luôn.
Y đã vận chín thành công lực lên rồi tay cứng rắn như gang thép, đừng nói là đao kiếm thường, dù là bảo đao bảo kiếm cũng chưa chắc chặt đứt bàn tay của y.
Ngờ đâu thế chưởng ấy của y vừa đánh trúng cái móc tức cái ngòi con bò cạp ở đằng đuôi.
Không ngờ cái đuôi con bò cạp lại sắc bén đến thế, bàn tay của y chỉ lướt qua một cái thôi, mà đã bị cái móc độc đốt sâu vào gan bàn tay. Vì thế tha hồ y có hất tay thực mạnh vẫn không hất nổi con bò cạp bắn rời khỏi tay. Trái lại Kim Câu Khiết Vương bám thật chắc vào bàn tay của y hoài.
Thúc Độ thấy thế hãi sợ đến mặt biến sắc, biết phen này mình bị toi mạng đến nơi, y lớn tiếng quát bảo Lục Châu:
-Con bò cạp độc này khó đối phó lắm, mỗ đã lâm nguy rồi, đại muội mau rời khỏi hội trường ngay và nghĩ cách trả thù tuyết hận cho... Y chưa nói dứt lời thì người đã uể oải ngã lăn ra chết.
Lời Thúc Độ rõ ràng là bảo LụcChâu mau rời khỏi Ly Hồn cốc để giật sợi dây mây tức ngòi của thuốc nổ mà vợ chồng y đã đặt sẵn, làm cho sơn cốc này tan nát, khiến các nhân vật võ lâm chính tà đều bị chôn sống ở dưới đáy sơn cốc.
Khi nào LụcChâu lại chịu tin chồng mình có công lực cao siêu đến thế mà bị một con bò cạp độc đốt cái chết liền. Y thị vẫn đứng yên mà lớn tiếng đáp:
-Tôi không tin... Y thị mới nói được có ba chữ, thì mọi người đã trông thấy y thị nghiến răng mím môi, mặt lộ vẻ kinh hoàng, chân tay run lẩy bẩy, giơ tay lên giở hết mười thành công lực, sử dụng môn "Thất Nhu Âm Chỉ" mà nhằm con bò cạp búng luôn.
Thì ra lúc ấy y thị đã trông thấy Thúc Độ cả da lẫn thịt đều tiên tan hết dưới đất chỉ còn lại một đống nước vàng với một cái áo bào đỏ.
Con Kim Câu Khiết Vương đang nằm ở trong đống nước máu, hưởng mùi ngon vị lạ tuyệt đời.
Chỉ phong "Thất Nhu Âm Chỉ" của Lục Châu đã sử dụng tới mười hai thành công lực, mà cũng chỉ có thể bắn được con bò cạp nọ lộn hai vòng thôi.
Con bò cạp kỳ độc nọ liền giận dữ nhìn về phía Lục Châu như chực nhảy lên tấn công tiếp.
Lục Châu đã sợ hãi con bò cạp độc, đồng thời y thị thấy xương cốt của Thúc Độ đã tan thành nước, thì còn xác đâu mà đem về chôn cất, nên y thị không còn lưu luyến gì nữa. Đồng thời y thị cũng nóng lòng muốn hạ độc thủ, khiến tất cả những người ở trong Ly Hồn cốc này đều bị chôn sống hết mới nguôi được cơn giận.
Cho nên y thị bỗng rú lên một tiếng rất rùng rợn và bi đát rồi phi thân nhảy lên trên cốc khẩu luôn.
Lục Châu leo trên vách núi, mới lên được mười hai mười ba trượng thì con bò cạp độc bay tới phía sau. Lúc này y thị đã biếtKim Câu Khiết Vương rất lợi hại, nên không dám để cho con bò cạp độc va động vào người mình, vì vậy vừa leo núi, y thị vừa đưa tay trái về phía sau dùng chưởng phản công lại luôn.
Bò cạp độc ở dưới bay lên liền bị cương phong kình khí của "Thất Nhu Âm Công" của Lục Châu đánh trúng đầu, nên nó đã bị đánh rớt xuống mấy thước.
Nhân cơ hội ấy, Lục Châu lại tiếp tục phi thân lên trên cốc khẩu nhưng con bò cạp độc lại đuổi theo được ngay.
Lục Châu lại phải ra tay tấn công, con bò cạp bị đẩy lùi, nhưng hễ hết đà chỉ lực của đối phương một cái, nó lại đuổi theo tiếp một người một độc vật vừa chạy vừa đuổi như vậy, càng lên càng cao, Kim Câu Khiết Vương càng bị tấn công bao nhiêu càng tức giận bấy nhiêu nó lại càng bay nhanh và đuổi theo sát nút. Lúc ấy Lục Châu đã thấy thấm mệt hơi sức cũng bị tiêu hao rất nhiều.
Còn quần hùng ở dưới sơn cốc tất nhiên cũng hỗn loạn khôn tả. Chúc Thiếu Khoan không ngờ vợ chồng Âm Dương Song Ma lợi hại và lừng danh như thế lại bị một con bò cạp nho nhỏ như vậy đánh bại, Thúc Độ bị giết chết mất xác còn Lục Châu thì bị đuổi chạy tán loạn có lẽ khó mà thoát khỏi tai ách.
Khi Kim Câu Khiết Vương vừa xuất hiện, đáng lẽ bọn Chúc Thiếu Khoan đã ra tay cứu viện, nhưng vì Giáp Cốc Diệu là người láng giềng của Tiết Triệu Khuê, biết rõ con bò cạp đuôi vàng này lợi hại như thế nào nên nàng ta báo động ngầm cho bọn Thiếu Khoan hay, bảo chúng không nên nhúng vào, nếu người nào liều lĩnh thì thể nào cũng bị con Kim Câu Khiết Vương không sợ đao, kiếm, lửa, nước, đốt ngay chứ không sai.
Nếu lúc khác Giáp Cốc Diệu cảnh cáo như vậy tất nhiên không ai tin là sự thực đâu, nhưng bây giờ mọi người đã trông thấy Thúc Độ bị chết một cách thảm khốc như thế thì ai chả hãi sợ và không bó tay ngồi yên.
Lục Châu định rút lui ra khỏi sơn cốc rồi giật ngòi nổ để giết chết quần hùng nhưng y thị bị con bò cạp đuổi chạy đến ngoài người còn thì giờ đâu mà ra tay giết hại quần hùng được?Đồng thời y thị cũng tự biết mình sắp bị chết thê thảm đến nơi, nên y thị mới thay đổi kế hoạch đành liều thân ra tay giật mấy ngòi nổ ngay dù mình phải chết cùng mọi người cũng đành chịu.
Lục Châu vừa chạy vừa để ý nhìn thấy sợi mây ngòi thuốc nổ hãy còn cách xa mình chừng ba bốn trượng. Nếu lúc thường thì y thị chỉ nhún nhảy một cái là có thể nhảy lên bắt được đầu sợi mây ấy ngay. Nhưng lúc này y thị mệt nhoài ít nhất phải nhảy hai lần mới lên tới trên đó để thi hành thủ đoạn độc ác kia được.
Lục Châu nghiến răng mím môi rú lên một tiếng thực lớn, liền giở tuyệt học sát thủ là hàng nghìn mũi kim Huyết ảnh thần trâm ở trên cái áo Thất Nhu Huyết ảnh y ra, hoá thành một đám mây hồng như máu, nhằm đầu con bò cạp úp chụp xuống.
Vì có thân hình khác thường, Kim Câu Khiết Vương bị hàng nghìn mũi kim độc bắn trúng cũng không việc gì, nhưng nó vẫn bị kình lực đẩy rớt xuống bên dưới hơn một trượng.
Thừa dịp ấy, LụcChâu phi thân lên trên cao hơn hai trượng, đạp chân vào khen vách núi để mượn sức nhảy lên tiếp mà chộp đầu sợi mây ngòi thuốc nổ. Tay sắp chộp được sợi mây, y thị cười như điên như khùng và lớn tiếng nói:
độc Cô Sách, Phạm Long Sinh và Tạ Dật Tư các người ơi!Ngày hôm nay các người đã tới lúc phải đền mạng cho chồng và con gái cưng của ta rồi.ChúcThiếu Khoan, các người cũng phải nộp mạng theo cho lão bà này một thể.
Quần hùng ở trong Ly Hồn cốc nghe thấy LụcChâu nói như vậy, biết không phải là chuyện tầm thường, nhưng không ai hiểu y thị định làm gì mà có thể bắt được các người phải đền mạng cho chồng với con của y thị, ai nấy đều ngẩn người ra nhìn... Lúc ấy những ngón tay của Lục Châu đã sắp nắm vào sợi mây. Mấy trăm quần hùng của hai phái chính tà sẽ bị chôn sống trong Ly Hồn cốc, không một người nào thoát chết cả.
Nhưng bỗng có sự quái dị xảy ra.
Khi ngón tay của Lục Châu sắp sửa chộp trúng sợi mây thì sợi mây bỗng co lên trên cao mấy thước.
Lục Châu đã giở hết sức bình sinh ra để nhảy lên chộp sợi mây bây giờ y thị chộp hụt thì tất nhiên người phải như sao sa rớt xuống và kèm theo là tiếng kêu la gào thét thảm khốc và rơi xuống bên dưới nhanh như điện chớp vậy.
Từ trên cao hàng trăm trượng tay rớt xuống bên dưới, đừng nói LụcChâu là một con người da thịt, mà du y thị có Kim Cương La Sát đúc bằng đồng đi chăng nữa, cũng khó mà thoát khỏi được tan nát.
Thấy người của LụcChâu rớt từ trên cao xuống, quần hùng không nỡ lòng mục kích tấn thảm kịch đó, nên ai nấy vội đưa tay lên che mắt. Sau một tiếng kêu "bộp"thật lớn, người của Lục Châu đã biến thành một đống thịt vụn, máu tươi bắn tung toé, trông rất thê thảm.
Con Kim Câu Khiết Vương thấy thế không chịu để yên cho địch thủ, nó vẫn trầm mình đuổi theo xuống... Phạm Long Sinh rú lên một tiếng thật lớn, giơ tay lên búng một cái, liền ba điểm ánh sáng màu tía từ đầu ngón tay của ông ta bay luôn.
Ba điểm ánh sáng màu tía đó chính là viên thuốc đặc biệt của Triệu Khuê tặng cho, dùng để diệt trừ con Kim Câu Khiết Vương này.
Thủ pháp của Long Sinh cao diệu thật. Ba điểm ánh sáng màu tía đó đều bắn trúng cả vào người con bò cạp chúa móc vàng.
Lạ thật, con Kim Câu Khiết Vương lợi hại đến nỗi không sợ Thất Nhu Âm Chỉ của Lục Châu và cũng không sợ hàng nghìn mũi Huyết ảnh Thần Trâm của y thị, nhưng trái lại nó không chịu nổi ba điểm ánh sáng ông ta khẽ bắn trúng.
Ánh sáng vừa đụng vào mình con Kim Câu Khiết Vương đã có tiếng kêu "bộp" rất khẽ, máu trong người nó đã bắn tung toé như một trận mưa máu, khiến vách núi với những cây cỏ ở đó cũng đều bị dính dấp phải. Chỉ trong nháy mắt, những cây cỏ với vách núi đều vàng úa hoặc cháy xám hết.
Đang lúc ấy, trên cốc khẩu Ly Hồn cốc bỗng có hai câu Phật hiệu vọng xuống.
Một là câu"Vô lượng thọ Phật" rất trong suốt, và một câu là:"A di đà Phật" đầy vẻ hiền từ.
Độc Cô Sách với Độc Cô Hưng nghe thấy tiếng niệm Phật đó đều hớn hở mừng rỡ và đồng thanh la lên:
-Ân sư.
Hai sư huynh đệ vội phi thân lên trên cốc khẩu tức thì.
Trên cốc khẩu đã có giọng nói rất hiền từ của Đại Bi Tôn Giả, một vị thánh tăng của võ lâm, vọng xuống rằng:
-Phạm Long Sinh huynh vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Huynh làm ơn hội họp hộ Chúc Thiên Tôn với các người lên trên sơn cốc nói chuyện. Bần tăng có việc muốn thưa cùng.
Long Sinh nghe nói liền hỏi Chúc Thiếu Khoan rằng:
-Chúc Thiên Tôn, các vị có bằng lòng lên trên sơn cốc hội họp với Thích Đạo Song Tuyệt không?
Việc đã xảy ra như vậy, Thiếu Khoan muốn từ chối cũng không được, đành phải gật đầu vâng lời và dẫn quần hùng đi lên trên sơn cốc.
Anh em Độc Cô Sách lên tới cốc khẩu trước đã trông thấy một lão hoà thượng gày gò với một lão đạo trưởng mặc áo bào xanh trông rất cổ kính đang ngồi ở trên một tảng đá, đúng là ân sư Đại Bi Tôn Giả với Nam Môn Vệ, còn con chim điêu thì đứng hầu ở cạnh hai vị.
Đại Bi Tôn Giả vừa trông thấy Độc Cô Sách đã mỉm cười hỏi:
-Sách nhi con đã hiểu tại sao sư phụ với Nam Môn sư thúc lại giả bộ chứng quả mà không tới đây tương kiến không?
Độc Cô Sách vừa vái lạy ân sư vừa đáp:
đệ tử đã biết ân sư làm như thế là đặc biệt muốn mài dũa anh em đệ tử khiến anh em đệ tử phải cố học hỏi chứ đừng có ỷ lại vào ai hết.
Đại Bi TônGiả nhìn đồ đệ cưng, gật đầu vừa cười vừa đáp:
-Con đã hiểu như vậy thì hay lắm. Ngày nào thầy trò mình chia tay từ giã ở Nam Hải Phổ Đà, nhưng ngày hôm nay... Ông ta vừa nói tới đó thì quần hùng của hai phái chính tà đã lên cả trên LyHồn Cốc rồi.
Đại Bi Tôn Giả liền nói cho Thiếu Khoan biết là vợ chồng Âm Dương Song Ma đã bí mật chôn giấu thuốc nổ, định chôn sống quần hùng, không phân biệt bên nào hết, rồi ông ta lại chắp tay trước ngực, vừa cười vừa nói tiếp:
-Chúc Thiếu Tôn, công hành của bần tăng với Nam Môn đạo hữu đã sắp hàn mãn, chỉ còn ở bụi trần này một thời gian rất ngắn ngủi nên ngày hôm nay bần tăng mới đặc biệt đến đây để xin lỗi Thiếu Tôn với các vị đạo hữu về câu chuyện đã xảy ra vào hồi ba mươi mấy năm trước. Không hiểu Thiên Tôn với các vị có vui lòng tha thứ cho bần tăng với Nam Môn đạo hữu hoá chiến tranh thành hoà bình, biến hung ác ra tường hoà là xoá bỏ ân cừu năm xưa đi không?
Phần vì thấy bốn thế kiếm huyền ảo của Độc Cô Sách đã kinh hoảng vô cùng, phần thứ hai là thấy tình thế trước mắt rất bất lợi cho bên mình phần thứ ba lại thấy Đại Bi Tôn Giả chịu lép vế xin lỗi cầu hoà như vậy, Chúc Thiếu Khoan liền thở dài một tiếng:
đại sư thực không hổ thẹn với đại danh Võ Lâm Thánh Tăng nay đại sư đã dạy bảo như vậy chả lẽ anh chị em Thiếu Khoan chúng tôi lại còn ương ngạnh, không biết điều nữa hay sao?Nhưng vợ chồng Âm Dương Song Ma có thực... Biết Chúc Thiếu Khoan vẫn chưa tin lời nói của mình, Đại Bi Tôn Giả liền hỏi trong Ly Hồn Cốc có còn người nào nữa không, rồi bảo Thiếu Khoan mời hết quần hùng rút lui tới khu an toàn đâu đó ông ta mới kéo sợi mây buông thõng ở vách núi lên giật mạnh một cái, rồi cùng Nam Môn Vệ song song rút lui thực nhanh.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, đã có những tiếng nổ liên tiếp, núi rung đất động một cách kinh hồn động phách, vách núi cao trăm trượng đã vỡ tan tành, đá vụn bắn tung lên mù mịt xen với khói đen bao trùm cả một vùng trời.
Anh em Thiếu Khoan với quần hùng thấy thế đều kinh hoảng đến mất hết hồn vía, ai nấy đều hân hoan mừng thầm.
Chờ tới khi khói tan rã, đá vụn lắng xuống hết, mọi người liền đưa mắt nhìn xuống Ly Hồn Cốc, thì không còn thấy sơn cốc ấy đâu nữa, vì đã bị lấp kín mất già nửa rồi.
Bách Hoa công chúa lắc đầu thở dài, cầm thanh bảo kiếm Thanh Bình, rón rén đi tới gần đưa cho Mộ DungBăng mà nói rằng:
-Mộ Dung cô nương, nếu vừa rồi để cho LụcChâu giật được sợi mây, thì tất cả các nhân vật võ lâm ở dưới đáy Ly Hồn cốc đã tan xương nát thịt và bị chôn sống ở đưới đáy sơn cốc rồi, như vậy ai mà tranh giành danh lợi với nhau nữa!Nên tôi đã giác ngộ rồi, chúng ta khỏi cần phải đánh trận thứ ba nữa, xin hoàn lại thanh cổ kiếm Thanh Bình này cho cô nương.
Đỡ lấy thanh cổ kiếm Thanh Bình, Mộ Dung Băng gật đầu cảm ơn Giáp Cốc Diệu.
Chúc Thiếu Khoan dẫn Uất Trì Cảnh, Đinh Ngọc Sương, Báo Văn, Giáp Cốc Diệu với các thủ hạ vái chào và từ biệt Đại Bi TônGiả cùng các người rồi đi luôn.
Phạm Long Sinh chờ quần tà bỏ đi rồi, liền cười hỏi Đại Bi Tôn Giả rằng:
-Lão hoà thượng dám quả quyết bọn ma này cam tâm cải tà quy chánh hay ẩn phục một nơi không làm nguỵ làm tàng nữa không?
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa đáp:
Đù sao họ cũng là những anh hùng của võ lâm, nên họ mới chịu nhịn và nghe lời lão tăng mà bỏ đi như vậy. Dù họ không thể nằm yên một nơi mãi mãi, nhưng lão tăng dám chắc trong vài năm sau đây họ vẫn chưa dá hoành thành bá đạo ngay đâu.
Cau mày lại, Long Sinh trầm giọng hỏi tiếp:
-Lão hoà thượng từ bi thực, nếu không dám quả quyết chúng sẽ cải tà quy chính và ẩn phục mãi mãi, thì sao không nhân lúc này diệt trừ bọn chúng đi có hơn không?Lão hoà thượng phải biết, đại trượng phu làm việc gì cũng phải nên nghĩ đến toàn cục, đừng có rụt rụt rè rè, đành để cho một nhà khóc, chứ đừng để cho cả đường kêu la thảm khốc, đành để cho người trong con đường bị chết chóc, chứ đừng để cho ai trong giang hồ ngộ tai kiếp.
Đại Bi Tôn Giả niệm một câu Phật hiệu, rồi mỉm cười đáp:
-Phạm huynh khỏi cần phải lo âu tới việc đó, lão tăng đã suy nghĩ quá lâu rồi, nên mới quyết tâm để cho bọn Thiếu Khoan một con đường hối cải và cho chúng có dịp cải tà quy chính. Đó cũng là do đức hiếu sinh của trời đất.
Long Sinh ngạc nhiên hỏi tiếp:
-Lão hoà thượng đừng có nói nhiên cơ với Long Sinh nữa, kẻ ngu si này có biết gì về thiền cơ diệu lý ấy đâu?Lão hoà thượng mau giải thích rõ mấy câu ấy cho kẻ ngu si này hay đi?
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa đáp:
-Từ nay trở đi, bọn Thiếu Khoan thế nào cũng rất coi nhẹ danh lợi, quét sạch ý niệm hờn giận, sống cuộc đời bình lặng ở trong chốn núi xanh rừng thẳm, thì còn gì hay bằng. Nếu không dù chúng có đợi năm ba năm sau tái xuất giang hồ, làm tàn tác quái đi nữa chúng cũng không thể làm nên được trò trống gì đâu.
Vừa cười Long Sinh vừa hỏi tiếp:
-lão hoà thượng căn cứ vào cái gì mà lại có ý nghĩ lạc quan như thế... Ông ta chưa nói dứt thì Nam Môn Vệ đứng cạnh đó đã niệm câu"Vô lượng thọ Phật" và cười ha hả xen lời nói:
-Phạm huynh cũng là người có đại chí thực, có đôi mắt rất sáng suốt có bộ óc thông minh, mà sao không hiểu ý nghĩa lời nói của lão hoà thượng?
Long Sinh gượng cười đáp:
-Phạm mỗ rất ngu xuẩn thì có, trước mắt thánh tăng với cao đạo, có lẽ làm một thằng nhỏ lắng nghe giảng kinh, Phạm mỗ cũng chưa đủ tư cách là khác.
Nam Môn Vệ nhìn Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa nói tiếp:
-Lão hoà thượng, Phạm huynh đã tự nhận mình ngu xuẩn, thì lão hoà thượng muốn tiếc lời cũng không được nữa mau giải thích cho Phạm huynh nghe đi.
Đại Bi Tôn Giả nghe nói liền tủm tỉm cười liếc nhìn LongSinh một cái chắp tay lên ngực, từ từ nhắm mắt lại và hỏi Long Sinh rằng:
-Phạm huynh, đời sống của người ta lâu nhất trăm năm là cùng vậy thử hỏi huynh liệu sống nổi bao nhiêu năm?Chúng ta có mặt tại đây còn sống được bao lâu nữa?Và bọn Thiếu Khoan sống được bao nhiêu lâu nữa?
Long Sinh nghe nói tới đó gật đầu lia lịa, như đã hiểu thấu ý nghĩa của lời nói của Đại Bi Tôn Giả rồi... Hơi hé đôi mắt hiền từ lên, Đại Bi Tôn Giả liếc nhìn Độc Cô Sách, Độc Cô Hưng và Mộ Dung Băng các người một lượt, rồi từ từ đáp:
-Tục ngữ có câu:
"trên mặt sông Trường Giang, làn sóng sau đẩy làn sóng trước", trên trần gian, người mới thay cho người cũ. Dù sao chúng ta cũng đã tạo nên được mấy người của đời thứ hai, có tư chất tốt đẹp có tính tình lương thiện, có óc thông minh. Bọn anh em Thiếu Khoan chỉ mãi khổ luyện võ công âm độc đã sao nhãng vấn đề đso, chả lẽ Phạm huynh chưa phát giác môn hạ đệ tử của họ không có một người nào có tài ba kinh người, có tư chất khá giả hay sao?Căn cứ vào điều đó mà suy luận, bên chúng ta đã có người thừa kế, còn họ hễ bị tiêu diệt, là bị triệt mạch ngay, như vậy họ còn tạo nên tai hoa. làm sao được nữa?
Long Sinh lẳng lặng nghe xong thở dài một tiếng, rồi chắp tay vái Thích Đạo Song Tuyệt mà hỏi tiếp:
-Cho mãi đến giờ phút này. Phạm Long Sinh mới biết tại sao tất cả các nhân vật của võ lâm lại đều tôn trọng Thích Đạo Song Tuyệt là hai người có địa vị tối cao có công lực tương đương với nhau.
Nói tới đó, ông ta quay nhìn lại các người trẻ tuổi rồi vỗ vai Độc Cô Sách, lớn tiếng cười và hỏi:
độc Côlão đệ, Hưng đệ và MộDung cô nương các người đã nghe thấy chưa?Thời giờ như mũi tên bay thúc giục người ta chóng già, trọng trách đè lên vai của các người rồi. Từ giờ trở đi, bọn già nua như lão huynh đây, không can thiệp đến việc đời nữa, mà trở về quy ẩn chốn lâm tuyền để hưởng phúc thanh tịnh vài năm.Vậy các người phải chịu khó mà duy trì chính khí và trách nhiệm đoàn kết giang hồ đấy nhé?
Đại Bi Tôn Giả vuốt ve con chim điêu đứng cạnh, mắt nhìn thẳng vào Độc Cô Sách, mỉm cười gật đầu nói tiếp:
-Sách nhi, những việc của con, sư phụ đã biết, tuy câu chuyện ở trong Tây Thi cốc hơi hoang đường, nhưng đó là do sự trúng phải kỳ độc mà nên chứ không phải con định tâm như vậy, sư phụ vui lòng lượng thứ cho con. Ngoài ra, những việc khác sư phụ nhận thấy con vẫn không hổ thẹn với bốn chữ "Hiệp nghĩ nam nhi"và cũng không phụ lòng sư phụ đã khổ công dạy bảo con bấy nhiêu lâu.
Độc Cô Sách nghe nói mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, không nói nửa lời.
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa hỏi tiếp:
-Sách nhi, nhân duyên đã sớm định ly hợp vô thường, chẳng hay con có việc gì muốn hỏi sư phụ nữa không?
Độc Cô Sách nghe thấy sư phụ nói vậy biết sắp phải chia tay vĩnh biệt sư phụ đến nơi, chàng liền ứa nước mắt nhìn Đại Bi Tôn Giả mà khẽ gọi:
-Ân sư... Đại Bi Tôn Giả nắm lấy tay chàng, tươi tỉnh hỏi tiếp:
-Con không nên quá yếu đuối như thế, người ta sống ở trên đời tránh sao khỏi hai chữ"ly biệt" trên trần gian không có bữa tiệc nào là không giải tán? Sư phụ với Nam Môn sư thúc quy y Tam Bảo, Tam Thanh, khổ công tu hành cũng chỉ mong kết quả ngày nay được giải thoát da thịt hôi hám, trở về đấy thôi.
Nghe ân sư nói như vậy, Độc Cô Sách biết sư phụ với sư thúc đã sắp thành đạo đến nơi, chàng với Độc Cô Hưng không sao cầm lệ được song song quì xuống vái lạy khóc sướt mướt.
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa nói tiếp:
-Sách nhi, con không nên khóc lóc như thế!Chả lẽ con đã quên còn một mối nhân duyên với một mối nghiệp duyên mà con cần phải đi khắp chân trời góc biển để kết hai vụ đó hay sao?
Độc Cô Sách nghe nói liền giật mình đánh thót một cái. TiêuAnh xen lời hỏi:
-Chả lẽ Thánh tăng đã biết tung tích của Điền Thúy Thúy với MộDung Bích ở đâu rồi ư?
Đại Bi Tôn Giả gật đầu đáp:
-Trong khi anh em lão tăng đi tới đây, giữa đường có gặp Điền Thúy Thúy với MộDung Bích. Sau khi nghe lão tăng giảng giải, Thúy Thúy đã cắt tóc đi tu, còn MộDungBích đang để tóc hoàn tục.
Vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, Độc Cô Sách vội hỏi:
-Thưa ân sư, hiện giờ hai nàng.. hai nàng đang ở đâu thế?
Đại Bi Tôn Giả vừa cười vừa đáp:
đáng lẽ hai người định tới đây để tiếp ứng cho các người nhưng vì gặp lão tăng, nên đã cho con chim điêu đưa hai người đi Nam Hải Phổ Đà rồi, hiện giờ hai người đang đợi ở trong hang động Bạch Hoa đỉnh. Công việc ở đây đã xong, các người mau mau đi tới đó mà gặp họ.
Đã biết rõ tung tích của ThúyThúy với Mộ Dung Bích, Độc Cô Sách, Mộ Dung Băng, Tiêu Anh và Dật Tư các người đều hớn hở vui cười.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ hân hoan, thì Đại Bi Tôn Giả với Tam Kỳ Vũ Sĩ Nam MônVệ đã mãn trần duyên cùng dắt tay nhau, mũi của hai người đều có hai cái gân ngọc sa xuống miệng tủm tỉm cười mà đi luôn.

Hết
Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Sponsored content





Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân   Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân - Page 3 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Lư Sơn Kỳ Nữ - Trần Thanh Vân
Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nhanbkvn 2024 :: THƯ VIỆN SÁCH TRUYỆN :: Truyện Kiếm Hiệp-
Chuyển đến