Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhanbkvn 2024

Chia Sẽ Không Giới Hạn
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  Latest imagesLatest images  PublicationsPublications  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lục Tiểu Phụng - Cổ Long   Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 9:55 am

Cổ Long
Lục Tiểu Phụng
Hồi 25
LỤC TIỂU PHỤNG BÀY RA NGHI TRẬN

Thượng Quan Phi Yến nói:
-Người này nhất định công tử có thể đối phó được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ai vậy ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Tây Môn Xuy Tuyết !
Lục Tiểu Phụng cười hỏi:
-Cô nương muốn tại hạ đi giết y, hay là muốn y giết tại hạ ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Dĩ nhiên tiểu muội yêu cầu công tử đi giết hắn, vì hắn vũ nhục tiểu muội. Trước
nay chưa ai vũ nhục tiểu muội thậm tệ như hắn.
Lục Tiểu Phụng gỏi:
-Chỉ có vậy mà cô nương muốn tại hạ giết y ư ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Bụng dạ đàn bà thường rất hẹp hòi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu tại hạ không giết nổi y mà ngược lại, tại hạ chết về tay y thì sao ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Cái đó tưởng công tử cũng chẳng cần phải lấy làm khó chịu. Dọc đường
xuốnghoàng tuyền, công tử nhất định sẽ có nhiều bạn hữu đi theo để bồi tiếp.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Xem chừng dường như tại hạ chẳng còn đường lối nào để lựa chọn nữa.
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Không còn đường nào khác.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Bất luận y chết cũng hay mà tại hạ chết cũng vậy, cô nương đều lấy làm khoan
khoái !
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Nói đúng theo lương tâm thì cả hai vị chết hết, tiểu muội cũng chẳng đau lòng.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Không ngờ cô nương cũng có lương tâm !
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Dĩ nhiên là có. Vì thế tiểu muội mới hyt vọng công tử đi giết hắn. Chỉ một mạng
hắn để đánh đổi ba mạng cho bọn Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Món nợ này tính như vậy kể ra cũng không thua thiệt. Có điều đáng tiếc là tại
hạ
không biết y ở đâu ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Nhất định công tử sẽ kiếm thấy hắn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại hạ làm sao mà kiếm được ?
Thượng Quan Phi Yến nói:
-Hôm ấy hắn đem Tôn Tú Thanh đi, dĩ nhiên vò hắn muốn cứu mạng cho thị.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Y ngoài việc giết người, họa hoằn cũng có khi cứu người.
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Vì thế mà tiểu muội chắc hiện giờ hắn đã tìm một nơi để Tôn Tú Thanh dưỡng
thương. Gần đó nơi nào khả dĩ dưỡng thương được tưởng công tử biết rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nhưng người chết thì cần gì pảhi dưỡng thương nữa ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Đúng thế !
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế mà tại hạ muốn hỏi cô nương: Sau khi Tôn Tú Thanh trúng phải Phi Phụng
châm của cô nương, liệu còn cứu vãn được chăng ?
Thượng Quan Phi Yến lạnh lùng đáp:
-Thị trúng Phi Yến châm chứ không phải Phi Phụng châm. Kể ra không cứu được
nữa, nhưng dường như Tây Môn Xuy Tuyết là một tay đại hành gia về điểm này.
Lục Tiểu Phụng “ủa” lên một tiếng.
Thượng Quan Phi Yến lại nói:
-Phi Yến châm khác hẳn những ám khí có chất độc thông thường. Người nào trúng
phải Phi Yến châm rồi nếu nằm yên là nhất định phải chết.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà Thạch Tú Vân phải uổng mạng ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Tây Môn Xuy Tuyết đã đem Tôn Tú Thanh chạy khắp vùng núi non để chất độc
trong người thị phát tán ra ngoài mới co cơ cứu vãn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Hôm ấy cô nương ám toán thị xong rồi không bỏ đi ư ?
Thượng Quan Phi Yến cười đáp:
-Trước bọn cao thủ như công tử thì tiểu muội chạy thế nào được ? Tiểu muội đành
liều ẩn ở đó. Lúc các vị chạy ra rượt theo, tiểu muội đều nhìn rõ hết.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Cô nương quả là lớn mật.
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Tiểu muội biết công tử nhất quyết không ngờ tiểu muội dám lưu lại trong đó.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Cô nương chờ bọn tại hạ đi rồi mới ra ư ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Khi đó chỉ còn lại một mình Hoa Mãn Lâu. Tiểu muội biết gã tuyệt không nghi
ngờ gì mình. Tiểu muội bảo tuyết đen, mực trắng, gã cũng gật đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao vậy ?
Thượng Quan Phi Yến đáp:
-Vì gã ưa thích tiểu muội. Trai mê gái thì còn nói gì nữa ?
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì gã ưa thích cô nương nên cô nương tưởng gã có thua thiệt hay mắc bẫy cũng là
đáng kiếp.
Thượng Quan Phi Yến nói:
-Cái đó là do lòng gã cam tâm tình nguyện. Tiểu muội không bắt gã phải ưa thích
mình.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Bây giờ tại hạ chỉ còn một điều cho cô nương hay.
Thượng Quan Phi Yến giục :
-Công tử nói đi !
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Ai tưởng người khác ngu đần dại dột thì chính người ấy là kẻ ngu đần nhất thiên
hạ.
Thượng Quan Phi Yến chau mày hỏi:
-Công tử nói thế là có ý gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Cô nương cứ quay đầu nhìn lại là hiểu rõ ý tứ câu nói của tại hạ.
Thượng Quan Phi Yến quay đầu nhìn lại. Cô tưởng chừng cả người mình té xuống
hang sâu thẳm tối đen.
Ở trong nhà càng tối tăm hơn. Một người đứng sững và lẳng lặng lại không nhúc
nhích trong bóng tối.
-Hoa Mãn Lâu !
Thượng Quan Phi Yến không nhịn được đã bật tiếng la hoảng.
Thái độ của Hoa Mãn Lâu rất bình tỉnh, chẳng lộ vẻ đau khổ hay phẫn nộ chút nào.
Thượng Quan Phi Yến nhìn gã hắng dặng, ấp úng hỏi:
-Các hạ … các hạ làm sao đến đây được ?
Hoa Mãn Lâu hững hờ đáp:
-Tại hạ đi tới đây.
Thượng Quan Phi Yến ngập ngừng:
-Nhưng ta … hiển nhiên ta đã phong tỏa huyệt đạo các hạ rồi kia mà ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Khi người ta điểm huyệt mình, nếu mình vận chân khí đề tụ ở bên huyệt đạo đó
thì
chỉ sau một lúc là có thể giải khai huyệt đạo bị phong tỏa. Về công phu này, tại
hạ
cũng biết được một chút.
Thượng Quan Phi Yến hỏi:
-Chẳng lẽ các hạ đã biết trước khi ta sắp hạ thủ để mà chuẩn bị ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tại hạ không muốn người bạn vì cứu mình mà lại đi giết kẻ khác.
Thượng Quan Phi Yến hỏi:
-Vừa rồi ta nói gì các hạ đã nghe hết cả rồi ư ?
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
Thượng Quan Phi Yến hỏi:
-Các hạ … các hạ … Thế mà các hạ không nổi nóng ư ?
Hoa Mãn Lâu lạnh lùng đáp:
-Con người chẳng ai tránh khỏi hành động lầm lẫn. Huống chi cô nương sự thực lại
không muốn tại hạ ưa thích cô.
Xem chừng gã vẫn bình tỉnh vẫn ôn nhu, vì trong lòng gã chỉ có chuyện thương yêu
chứ không điều thù hận.
Thượng Quan Phi Yến băn khoăn nhìn Hoa Mãn Lâu. Dù cô là hạng gái như vậy,
nét mặt cũng không khỏi ra chiều bẽn lẽn.
Lục Tiểu Phụng cũng nhìn Hoa Mãn Lâu nhẹ buông tiếng thở dài nói:
-Người này quả là một trang quân tử.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
-Người quân tử cùng kẻ ngớ ngẫn có khi chẳng khác nhau mấy tý.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Lão bản đâu ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Lão bản dĩ nhiên đang bồi tiếp lão bản nương.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao bọn ọ không đến đây ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Họ còn đang nghe Tuyết Nhi nói chuyện cổ tích.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Xem chừng bọn họ sắp mắc bẫy đến nơi rồi.
Thực ra chàng đã hiểu tại sao bọn họ không đến.
Chàng biết bọn họ bị lừa gạt. Lúc này chàng có thấy họ cũng không khỏi sượng
sùng.
Bọn họ không muốn để chàng phải ngượng nghịu.
Tuyết Nhi cũng không muốn gặp thư thư. Các cô gặp mặt nhau thì trong lòng cả hai
bên đều khó chịu.
Thượng Quan Phi Yến buông tiếng thở dài sườn sượt nói:
-Lời công tử vừa nói bây giờ tiểu muội mới hiểu rõ.
Lục Tiểu Phụng :
-Ủa !
Thượng Quan Phi Yến nói:
-Tiểu muội vẫn tưởng các vị là những người ngớ ngẩn, nhưng hiện giờ mới biết kẻ
ngớ ngẩn không phải là các vị mà chính là tiểu muội.
Cô thở dài nói tiếp:
-Nhưng nếu công tử mà cắt mũi tiểu muội thì tiểu muội cũng chẳng cho công tử hay
người đó là ai.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Té ra cô nương là cũng người đa tình.
Thượng Quan Phi Yến cười khanh khách, tiếng cười của cô đầy vẻ thê lương.
Đột nhiên cô dừng tiếng cười, nói:
-Một người đàn bà ưa thích đàn ông, hay ngược lại, một người đàn ông say mê đàn
bà đều giống nhau mà cũng là một điều chẳng thể nào tránh được.
Hoa Mãn Lâu nghe Thượng Quan Phi Yến nói câu này bất giác lẩm nhẩm gật đầu.
Bỗng gã lên tiếng tựa hồ nói để mình nghe:
-Ta hiểu rồi ! Ta hiểu rồi ! …
Thượng Quan Phi Yến lộ vẻ buồn rầu nói:
-Tiểu muội thực có điều lầm lỗi với các hạ …
Cô dừng lại một chút rồi tiếp:
-Dù các hạ có giết tiểu muội, tiểu muội cũng tự biết là đáng lắmchứ không phiền
trách các hạ.
Hoa Mãn Lâu thủng thẳng đáp:
-Chẳng khi nào tại hạ nghĩ đến chuyện gia hại cô nương. Tưởng cô nương bất tất
phải quan tâm.
Thượng Quan Phi Yến hỏi:
-Các hạ định làm gì tiểu muội ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Chẳng làm gì cả.
Thượng Quan Phi Yến động dung hỏi:
-Các hạ … chẳng lẽ các hạ tha cho tiểu muội ra đi ?
Hoa Mãn Lâu không nói gì, đột nhiên gã xoay mình từ từ cất bước đi ra.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài, uể oải đi theo.
Thượng Quan Phi Yến ngạc nhiên nhìn hai người. Bỗng cô lớn tiếng:
-Tiểu muội đã hiểu rõ ý tứ các hạ rồi. Các hạ biết tiểu muội bây giờ nhất định
đi
kiếm y, nên cố ý buông tha tiểu muội để theo dõi hành tung.
Lục Tiểu Phụng không quay đầu lại, hững hờ đáp:
-Tại hạ bất tất phải làm như vậy.
Thương Quan Phi Yến hỏi:
-Tại sao thế ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì tại hạ đã biết y là ai.
Thương Quan Phi Yến biến sắc lớn tiếng hỏi:
-Công tử biết y rồi ư ? … Vậy y là ai ?
Lục Tiểu Phụng không đáp mà cũng không nói gì nữa.
Chàng bước mau cho kịp Hoa Mãn Lâu, sóng vai cùng đi trên dẫy hành lang ảm
đạm, mất hút vào trong bóng tối.
Trong nhà càng tối tăm hơn. Thương Quan Phi Yến đứng một mình trong bóng tối.
Đột nhiên người cô run bần bật, chẳng hiểu vì cô giá lạnh hay vì cô sợ hãi.
Trong vườn hoa tối tăm mà tỉnh mịch, mủi hoa thơm gió thổi vào càng sức nực hơn
lúc huỳnh hôn. Mấy chục chòm sao lạnh lẽo vừa mọc ra liền bị đám mây lảng vảng
che khuất.
Hoa Mãn Lâu đi rất chậm khi tới trước một bụi hoa râm gã mới nhẹ buông tiếng
thở dài nói:
-Cô ta cũng là một thiếu nữ đáng thương.
Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm gật đầu, dường như càhng quên mất Hoa Mãn Lâu,
chẳng bao giờ nhìn thấy gì, dĩ nhiên không ngó thấy chàng gật đầu.
Hoa Mãn Lâu lại nói:
-Người nào cũng khó lòng tránh khỏi có hành động lầm lẫn. Tuy cô làm việc lầm
lẫn, nhưng …
Lục Tiểu Phụng ngắt lời:
-Hành động lầm lẫn phải chịu trừng phạt. Bất cứ ai hành động lầm lẫn đều phải
chịu hậu quả tương đương.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Nhưng công tử đã tha cô rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Cái đó có thể vì tại hạ biết có người nhất định không chịu buông tha cô.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Ai ? Tình nhân của cô chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không phải tình nhân. Y là người rất vô tình.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử biết y là ai rồi thật chăng ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
-Giả chứ không phải thực.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Nếu vậy thì cô nói không lầm ư ? Phải chăng công tử định ngấm ngầm theo dõi
hành tung cô ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Tại hạ tuy chẳng phải là người quân tử, nhưng cũng không đến nỗi nói lời rồi
lại
ăn lời.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử đã không biết người đó là ai, lại không theo dõi hành tung Thương Quan
Phi Yến, chẳng lẽ bỏ mặc vụ này ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Bỏ mặc cũng không được.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Tiểu đệ chưa hiểu ý kiến của công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ không tìm thấy người đó, nhưng y nhất định đến kiếm tại hạ.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử cầm chắc như vậy ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Ít ra tại hạ cũng nắm chắc được bảy phần.
Hoa Mãn Lâu “ủa” lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Hiện giờ nhất định y tưởng tại hạ đã biết y là ai rồi, khi nào y chịu để cho
tại hạ
sống nữa ?
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Vừa rồi công tử cố ý nói như vậy phải chăng là để y đến kiếm công tử ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ nói thế cũng là để cứu Thương Quan Phi Yến.
Hoa Mãn Lâu đồng ý:
-Công tử đã biết y là ai thì y chẳng cần hạ sát Thương Quan Phi Yến để bịt
miệng.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
-Ít ra thì hiện giờ người y muốn hạ sát thứ nhất chẳng phải là Thương Quan Phi
Yến
mà là tại hạ.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Đáng tiếc câu nói vừa rồi của công tử y không nghe thấy.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nghe thấy rồi.
Hoa Mãn Lâu chau mày hỏi:
-Chẳng lẽ công tử nhận ra y vừa tới đây ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Hiện giờ nhất định y còn ở trong này.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Thế ra y có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đồng thời có thể hạ sát công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Nhưng dường như công tử chẳng quan tâm chút nào thì phải ?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp:
-Cái hay nhất của tại hạ ở chỗ …
Chàng chưa dứt lời, bỗng phát giác Hoa Mãn Lâu tái mặt.
Hoa Mãn Lâu vốn chẳng phải con người vì kinh hãi mà động dung một cách dễ
dàng.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi:
-Chuyện gì vậy ?
Hoa Mãn Lâu trầm giọng đáp:
-Máu.
Lục Tiểu Phụng sững sốt hỏi:
-Sao lại có máu ? Máu của ai ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tiểu đệ chỉ hy vọng không phải là máu của Thương Quan Phi Yến.
Đúng là máu của Thương Quan Phi Yến rồi. Cổ họng cô bị cắt đứt máu chưa ngưng
hết.
Mặt cô đầy vẻ kinh ngạc, khủng khiếp, chẳng khác gì cái chết của Đại Kim Bằng
Vương.
Hiển nhiên cô cũng không ngờ người này lại hạ độc thủ giết cô. Cô không tin mình
chết về tay y.
Y là tình nhân hay kẻ vô tình ?
Trong bóng tối chẳng có một ai. Gió thổi khiến mùi máu tanh sặc sụa !
Hoa Mãn Lâu buồn rầu nói:
-Thế mà y vẫn giết cô.
Lục Tiểu Phụng “ồ” một tiếng.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Hiển nhiên y không tin lời nói của công tử.
Lục Tiểu Phụng lại “ồ” một tiếng.
Hoa Mãn Lâu nói tiếp:
-Bây giờ y hạ sát Thương Quan Phi Yến để bịt miệng, tưởng trên cõi đời này không
còn người thứ hai nào biết y là ai nữa.
Lục Tiểu Phụng vẫn “ồ” một tiếng chứ không nói gì.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Thế thì công tử vĩnh viễn không kiếm thấy y.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhắc lại câu nói trước:
-Tại hạ chỉ biết bất luận là ai làm việc lầm lỗi đều phải chịu hậu quả tương
đương.
Hoa Mãn Lâu buồn rầu hỏi:
-Thương Quan Phi Yến đã phải chịu hậu quả tương đương rồi, nhưng còn kẻ giết cô
thì sao ?
Người giết Thương Quan Phi Yến đã mất hút vào trong bóng tối. Có thể hắn mất
hút vĩnh viễn.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cầm tay Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Lão bản đâu rồi ?
Lão bản không thấy đâu nữa. Địa động cầm tù mọi người chẳng còn một ai. Trên
mặt cái bàn gỗ cũ kỹ bao nhiêu bình trà cùng chén uống nước đều vỡ tan tành.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhất định bọn họ đã xẩy cuộc giao thủ.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Theo nhận xét của công tử thì bọn người kia đến cột bọn Chu Đình đem đi rồi hay
sao ?
Lục Tiểu Phụng cười lạt đáp:
-Xem chừng y vẫn còn úy kỵ tại hạ nên bắt bọn Chu đình đi để chuẩn bị uy hiếp.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Mới trong khoảng khắc mà y đã cột bọn họ đưa đi thì bản lãnh quyết chẳng thua

công tử.
Nguyên Chu Đình và lão bản nương võ công đã không kém cỏi, huống chi còn
thêm vào con tiểu quỷ là Thương Quan Tuyết Nhi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ không phủ nhận võ công họ chẳng kém gì mình.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Bản lãnh cao thâm như thế tưởng chẳng có mấy người.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì thế tại hạ mới nói là y hành động lầm lẫn.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Y không cần hành động như vậy phải không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Y hành động như vậy thì chẳng khác gì tố cáo với chúng ta là y lầm lẫn.
Hoa Mãn Lâu thở dài nói:
-Tiểu đệ đã nói người nào cũng có hành động lầm lẫn.
Lục Tiểu Phụng nhắc lại:
-Hành động lầm lẫn thì phải chịu trừng phạt, bất cứ là ai cũng vậy.
oOo
Trong căn nhà quạnh quẻ chẳng khác gì trong mộ địa. Mười mấy người lặng lẽ ngồi
nhìn Lục Tiểu Phụng. Trong bọn này có Phàn đại tiên sinh, Giản nhị tiên sinh,
Thị
Tỉnh thất hiệp, Sơn Tây Nhạn.
Họ uống rượu thật nhiều nhưng bây giờ dừng lại rồi.
Những bằng hữu ngồi uống rượu với nhau nếu chưa say túy lúy thì khó lòng ngừng
được.
Nhưng bọn này rất tỉnh táo, chẳng người nào ra chiều say rượu, có điều vẻ mặt họ
rất kỳ quái.
Thần sắc Sơn Tây Nhạn lại càng trầm trọng. Hắn chú ý nhìn Lục Tiểu Phụng đột
nhiên hỏi:
-Công tử xác định y chủ mưu vụ này ư ?

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lục Tiểu Phụng - Cổ Long   Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 9:56 am

Cổ Long
Lục Tiểu Phụng
Hồi 26
UỐNG RƯỢU ĐỘC, THIÊN THANH UỔNG MẠNG

Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm gật đầu.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Công tử có nắm chắc không ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Chúng ta là chỗ bạn hữu. Tại hạ biết các vị có mối liên quan với y, nếu chẳng
nắm
chắc phần nào thì tại hạ đến kiếm các vị làm chi ?
Sơn Tây Nhạn đột nhiên nắm hai tay lại đấm xuống bàn một cái thật mạnh, lớn
tiếng:
-Nếu Hoắc Thiên Thanh thực sự đã làm việc này thì bất luận ta có mối liên quan

với hắn cũng quyết cắt đứt từ đây.
Phàn đại tiên sinh lạnh lùng nói:
-Nhưng Phàn mỗ không tin y đã làm việc này.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chính tại hạ cũng không dám tin như vậy, nhưng ngoài y, chẳng tìm ra được người
thứ hai nào khác.
Phàn đại tiên sinh “ồ” lên một tiếng.
-Chỉ có y là kiềm chế được bọn Chu Đình ba người trong khoảnh khắc.
Phàn đại tiên sinh cười lạt nói:
-Nếu chỉ căn cứ vào một điểm này thì chưa đủ.
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Chỉ có y là biết được những điều bí mật ở Kim Bằng Vương Triều, vì y là người
rất thân tín của Diêm Thiết San.
Phàn đại tiên sinh nói:
-Thế cũng chưa đủ.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Chỉ có y được lợi trong vụ này. Diêm Thiết San buông ra thì Châu quang bảo khí
các là của y.
Diêm Thiết San và Hoắc Hưu đều là lão quang côn. Người ta ngờ lão nguyên là
một tên thái giám chẳng phải không có lý.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Kể về thân thế và võ công y, nếu chẳng có chuyện mưu đồ, thì sao y chịu làm
tổng
quản cho hạng người như Diêm Thiết San ?
Phàn đại tiên sinh không thể phủ nhận điểm này.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
-Trên chốn giang hồ dĩ nhiên chẳng một ngờ tới Thanh Y đệ nhất lâu lại ở trong
Châu quang bảo khí các.
Sơn Tây Nhạn động dung hỏi:
-Thanh Y đệ nhất lâu ở trong Châu quang bảo khí các ư ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
-Hiển nhiên Độc Cô Nhất Hạc vì được tin này mà lần mò tới. Hoắc Thiên Thanh
cũng mượn nó để tiêu hao nội lực của lão, khiến lão chết dưới kiếm của Tây Môn
Xuy Tuyết.
Từ nẫy giờ Hoa Mãn Lâu vẫn ngồi yên một bên, bây giờ không nhịn được cũng lên
tiếng:
-Tôn Tú Thanh và Thạch Tú Vân cũng vì sắp tiết lộ điều bí mật bị Thượng Quan
Phi Yến giết đi để bịt miệng.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Bọn thị 9dã biết chuyện bó mật này mà sao Mã Tú Chân và Diệp Tú Châu lại
không hay ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Bọn chúng cũng biết cả.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Thế thì tại sao hai ả lại còn sống ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Diệp Tú Châu còn sống vì thị cũng như Thượng Quan Phi Yến đã có tình yêu vớic
chàng thiếu niên anh tuấn, võ công cao cường là Hoắc Thiên Thanh.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Còn Mã Tú Chân thì sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nếu tại hạ đoán không trật thì y cũng chết về tay Hoắc Thiên Thanh rồi, còn có
thể chính Diệp Tú Châu đã hạ sát thị.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Vì y muốn đánh lạc hướng công tử mà nói ra tòa tiểu lâu đó ở sau núi để công tử
đi
kiếm Hoắc Hưu phải không ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
-Bất luận tại hạ chết ở trong tòa tiểu lâu đó, hay Hoắc Hưu chết vè tay tại hạ,
vụ
này cũng êm xuôi và từ đây y có thể ngủ kỹ không lo gì nữa.
Sơn Tây Nhạn nói:
-Nhưng y không nghĩ tới chỗ giữa công tử và lão già cô độc kia lại là bằng hữu.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì y muốn biết kết quả vụ này mới sai Diệp Tú Châu chờ ở ngoài để nghe tin tức.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Chỉ có một mình y là biết các vị muốn đi kiếm Hoắc Hưu phải không ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
-Nhưng Diệp Tú Châu lại nói lầm một câu.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Thị nói lầm câu gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Thị bảo ở lại đây vì thị vừa mới đem thi thể Độc Cô Nhất Hạc và Thạch Tú Vân đi
mai táng.
Sơn Tây Nhạn chau mày hỏi:
-Độc Cô Nhất Hạc là chưởng môn một phái, sao lại chôn táng một cách cẩu thả như
vậy ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Diệp Tú Châu nguyên là một cô gái hiền lương, không biết nói dối bằng cách nào.
Sơn Tây Nhạn thở dài rồi nhăn nhó cười nói:
-Muốn nói dối ở trước mặt một người như công tử thật không phải một chuyện dễ.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nhưng tại hạ đã nói trước mặt thị câu chuyện bí mật về sáu ngón chân rồi thị
lập
tức cáo tố với Hoắc Thiên Thanh. Châu quang bảo khí các cách tòa tửu lâu của
Hoắc
Hưu rất gần.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Vì vậy mà Hoắc Thiên Thanh được tin tức mau chóng của thị hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Công tử vì vô tình hay cố ý tiết lộ chuyện bí mật này với thị ?
Lục Tiểu Phụng không trả lời thẳng vào câu hỏi, vừa cười vừa nói:
-Lúc ấy tại hạ chỉ nhận thấy thị không nên xuất hiện ở đó và hơi lấy làm kỳ mà
thôi.
Sơn Tây Nhạn nhìn chàng thở dài gượng cười nói:
-Không nên kêu công tử bằng Tiểu Phụng vì công tử vốn là một con tiểu hồ ly.
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:
-Nhưng tại hạ rất khâm phục Hoắc Thiên Thanh. Y suy nghĩ rất chu đáo mà là
người cực kỳ trầm tỉnh. Nếu ví vụ này như một thế cờ thì đối phương đi nước nào
cũng
ở trong sự tiên liệu của y.
Sơn Tây Nhạn nói:
-Có điều đáng tiếc là y đã đi lầm lẫn, nước cờ tối hậu.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chẳng người nào tránh được những sự lầm lẫn, y cũng chỉ là một người.
Phàn đại tiên sinh đột nhiên cười lạt nói:
-Thực ra nếu y không đi nước cờ tối hậu đó thì công tử chưa chắc kiếm thấy y.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Ít ra lúc đó tại hạ không thể xác định.
Phàn đại tiên sinh hỏi:
-Bây giờ thì sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Hiện giờ tại hạ cũng chưa nắm vững cả mười phần, có chăng chỉ được chín phần
mà thôi.
Phàn đại tiên sinh hỏi:
-Tại sao công tử lại đến kiếm bọn ta ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-các vị là bằng hữu của tại hạ. Tại hạ đã hứa lời cùng các vị tuyệt đối không
giao
thủ với y.
Phàn đại tiên sinh hỏi:
-Bây giờ bọn ta không phải là bằng hữu nữa thì sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chúng ta vẫn là bằng hữu nên tại hạ mới đến.
Phàn đại tiên sinh hỏi:
-Công tử đến để thu hồi lời nói của mình chăng ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Bất luận ai hành động lầm lỡ đều phải chịu hậu quả tương đương. Hoắc Thiên
Thanh cũng vậy.
Phàn đại tiên sinh hỏi:
-Chẳng lẽ công tử lại muốn yêu cầu chúng ta giúp công tử đi giết y ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
-Tại hạ chỉ xin các vị chuyển lời đến y là sáng mai lúc mặt trời mọc, tại hạ chờ
y ở
chùa Thanh Phong.
Phàn đại tiên sinh nói:
-Hay lắm !
Lão đứng phắt dậy, trợn cắp mắt sắc như đao nhìn Lục Tiểu Phụng hô:
-Xin mời !
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Mời chuyện gì ?
Phàn đại tiên sinh đáp:
-Mời công tử động thủ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chẳng lẽ tiên sinh không tin lời tại hạ ?
Phàn đại tiên sinh đáp:
-Ta chỉ biết Hoắc Thiên Thanh là chưởng môn và Phàn Thiên Nghi này là đệ tử
Thiên Cầm môn.
Lục Tiểu Phụng ngập ngừng hỏi:
-Vì thế mà tiên sinh …
Phàn đại tiên sinh ngắt lời:
-Vì thế mà Phàn Thiên Nghi còn sống thì quyết chẳng để ai đối phó với Hoắc
Thiên Thanh.
Sơn Tây Nhạn chau mày hỏi:
-Ông bạn đã nghe câu “Đại nghĩa diệt thân” bao giờ chưa ?
Phàn đại tiên sinh lạnh lùng đáp:
-Nghe thì nghe rồi nhưng lại quên đi.
Giản nhị tiên sinh cũng từ từ đứng lên nói:
-Bọn tại hạ vốn là hạng người chẳng biết trọng khinh, không phân hắc bạch.
Tên tiểu bản bán bao tử đột nhiên lớn tiếng la:
-Hạng người này nên chết đi !
Giản nhị tiên sinh đáp:
-Đúng thế ! Nên chết lắm !
Tên tiểu bản bán bao tử nói:
-Đáng tiếc Bao Ô Nha cũng là hạng người này.
Giản nhị tiên sinh đáp:
-Thế thì ông bạn cũng nên chết.
Bao Ô Nha nói:
-Chẳng những nên chết mà bây giờ chết rồi mới phải.
Đột nhiên nhắn nhảy lên đâm đầu vào tường, nhưng không đập vào tường mà lại
đụng vào ngực Lục Tiểu Phụng vì đột nhiên chàng xô ra ngăn chặn trước mặt hắn.
Bao Ô Nha trằn mình trên không gian móc chân vào xà nhà lộn đầu cho rớt xuống
phiến đá.
Nhưng đầu hắn chưa đụng đá thì một bàn tay nâng sau lưng rồi để chân xuống đất
đứng đối diện một người.
Người này như cây ngọc trước gió, sắc mặt lợt lạt. Chính là Hoắc Thiên Thanh ! …
Quần hùng đều sững sốt. Cả Lục Tiểu Phụng cũng ngẩn mặt ra.
Chẳng ai ngờ Hoắc Thiên Thanh lại xuất hiện ở nơi đây vào lúc này, cùng không ai
nghĩ đến chuyện y dám tới đây.
Hoắc Thiên Thanh tuy sắc mặt lợt lạt nhưng thái độ vẫn bình tỉnh.
Bao Ô Nha nắm chặt hai tay run lên hỏi:
-Tại sao chưởng môn … không để cho thuộc hạ chế \t ?
Hoắc Thiên Thanh hỏi lại:
-Ngươi có nên chết không ?
Bao Ô Nha nghiến răng đáp:
-Thuộc hạ nên chết lắm.
Hoắc Thiên Thanh lạnh lùng hỏi:
-Các vị nên chết cả, chẳng lẽ toàn thể Thiên Cầm môn đều phải chết hết hay sao ?
Bao Ô Nha đứng ngẩn người ra.
Hoắc Thiên Thanh nói:
-Thiên Cầm môn truyền thụ võ công cho các vị chẳng pảhi để các vị tự tìm lấy cái
chết.
Bao Ô Nha ngập ngừng:
-Nhưng chưởng môn …
Hoắc Thiên Thanh cười lạt hỏi:
-Ta có liên quan gì với các vị ? Nếu vì việc khác thì các vị có chết hết ta cũng
không nhìn tới.
Bao Ô Nha nói:
-Nhưng hiện giờ chưởng môn …
Hoắc Thiên Thanh ngắt lời:
-Hiện giờ ta không muốn các vị vì ta mà chết, nếu để tiếng đồn một tên bán bao
tử
tự tận vì Hoắc Thiên Thanh thì ta há chẳng pảhi là tội nhân ư ?
Đột nhiên lão rút tấm bài tre ở trong bọc ra bẻ gãy làm hai, lạnh lùng tuyên bố:
-Hoắc Thiên Thanh này có tiền có thế, không muốn làm cái chưởng môn khốn cùng
nữa. Từ nay ta không còn liên quan gì với Thiên Cầm môn. Nếu ai bảo ta là Thiên
Cầm môn hạ thì ta cắt lưỡi chặt chân người đó đi.
Bao Ô Nha đăm đăm nhìn y, đột nhiên vành mắt đỏ hoe nằm phục xuống đất lớn
tiếng khóc ròng.
Sơn Tây Nhạn cũng đỏ mắt lên rồi đột nhiên cười rộ nói:
-Hay lắm ! Hoắc Thiên Thanh ! Ngươi đáng là người họ Hoắc, không làm nhục đến
chữ Hoắc !
Hoắc Thiên Thanh không ngó mọi người nữa, quay lại nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cũng ngưng thần nhìn y.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau chòng chọc hồi lâu. Bỗng Lục Tiểu Phụng thở
dài hỏi:
-Tại sao lại là các hạ ? Tại sao lại đúng là các hạ ?
Hoắc Thiên Thanh lạnh lùng đáp:
-Công việc của chúng ta ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết rõ được.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Tại hạ biết các hạ quyết chí muốn làm nên việc động trời, nhưng việc này…
Hoắc Thiên Thanh lớn tiếng ngắt lời:
-Công việc trọng đại này ngoài Hoắc Thiên Thanh không ai làm nổi.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
-Đúng là không có ai nữa.
Hoắc Thiên Thanh lại nói:
-Ngoài ngươi ra, cũng không một người nào khác phá hoại được đại sự của ta.
Y ngửa mặt lên trời thở dài nói tiếp:
-Trên cõi đã có Hoắc Thiên Thanh thì không nên có Lục Tiểu Phụng.Lục Tiểu
Phụng ngập ngừng:
-Vì thế …
Hoắc Thiên Thanh ngắt lời:
-Vì thế giữa hai ta phải có môt người chết. Không hiểu ta chết hay là người chết
?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Phải chờ đến lúc mặt trời mọc sáng mai mới biết được.
Hoắc Thiên Thanh cười lạt hỏi:
-Sáng nào mặt trời cũng mọc. Sao không đổi cuộc ước hẹn sáng mai làm sáng nay ?
Đột nhiên y phất tay áo một cái, người đã vọt ra ngoài cửa. Chỉ nghe thanh âm
lạnh
lùng từ đàng xa vọng lại.
-Bữa nay ta chờ ngươi ở ngoài chùa Thanh Phong vào lúc huỳnh hôn.
Trời đã huỳnh hôn. Chùa Thanh Phong trên núi Thanh Sơn che khuất ánh tà dương.
Trời không mù, những đám mây trắng lảng vảng coi chẳng khác một làn mù.
Cơn gió nhẹ thổi qua. Giữa đám thương tùng nổi lên những tiếng quạ kinh hồn.
Chút ánh tà dương phía trời tây cũng lạt dần. Bức màn đêm từ từ buông xuống vùng
đại địa.
Lục Tiểu Phụng ngắm chiều trời bảng lảng giữa vùng núi nón. Tâm tình càhng
trầm trọng hơn cả chiều trời vào lúc chạng vạng.
Hoa Mãn Lâu lộ vẻ nóng nảy thở dài nói:
-Hoắc Thiên Thanh lúc này vẫn chưa tới.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Thế nào y cũng tới.
Hoa Mãn Lâu lại nói:
-Tiểu đệ nghĩ không ra con người như y tại sao lại làm nên vụ này ?
Lục Tiểu Phụng buồn rầu đáp:
-Nhưng y lại cứ làm.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Có khi vì kiêu ngạo quá chừng, chẳng những muốn hơn mọi người mà con muốn
hơn cả phụ thân mình nữa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Kẻ kiêu ngạo quá quả thực khó lòng tránh khỏi làm nên những việc ngu xuẩn.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Cũng vì y kiêu ngạo nên không nghĩ tới suy khước trách nhiệm của mình.
Lục Tiểu Phụng trầm mặc hồi lâu bỗng cất tiếng hỏi:
-Nếu huynh đài là tại hạ thì có tha y không ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Nhưng tiểu đệ không pảhi là công tử.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài nói:
-May mà huynh đài không phải là tại hạ, cũng may mà tại hạ không phải là huynh
đài …
Hoa Mãn Lâu không nói nữa vì lúc này gã đã nghe tiếng kẹt cửa.
Cánh cửa lớn và cổ kính ở chùa Thanh Phong vừa hé mở, một tên đạo đồng mặc áo
vàng tay cầm đèn lồng đi ra. một người theo sau gã không phải Hoắc Thiên Thanh
mà là đạo nhân mặc hoàng bào.
Đạo nhân này mặc áo bào tay rộng, tóc mai đã đốm bạc. Mặt lão gầy nhom mà
thanh nhã, lộ vẻ rất nghiêm trang. Chân lão tuy bước lẹ nhưng xem ra không có
dáng
người luyện võ.
Lão đảo mắt nhìn quanh bốn mặt rồi đi thẳng về phía Lục Tiểu Phụng, cất tiếng
hỏi
ngay:
-Thí chủ phải chăng là Lục Tiểu Phụng công tử ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu hỏi lại:
-Đạo trưởng là …
Đạo nhân ngắt lời:
-Bần đạo là Thanh Phong và cũng là trụ trì tại ngôi chùa nhỏ bé này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Phải chăng đạo trưởng là bạn hữu của Hoắc Thiên Thanh ?
Thanh Phong đạo nhân đáp:
-Hoắc thí chủ là kỳ hữu của bần đạo. Hàng tháng y vẫn tới đân bàn hoàn mấy bữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Hiện giờ y có ở đây không ?
Đột nhiên nét mặt Thanh Phong lộ vẻ rất lỳ quái, lão đáp:
-Bần đạo ra đây chính là để dẫn thí chủ vào coi y.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Y ở đâu ?
Thanh Phong thủng thẳng đáp:
-Y ở trong văn phòng của bần đạo chờ thí chủ đã lâu rồi.
Trong tiểu viện u nhã mà tịch mịch. Cửa sổ hé mở, gió thổi vào làm cho khói
hương tan ra bốn mặt.
Lục Tiểu Phụng xuyên qua tòa tiểu viện chờ Thanh Phong mở cửa rồi liền ngó thấy
Hoắc Thiên Thanh. Nhưng Hoắc Thiên Thanh vĩnh viễn không ngó thấy chàng nữa.
Hoắc Thiên Thanh nằm chết trên giường mây trong phòng Thanh Phong đạo nhân.
Trên chiếc kỷ thấp ở đầu giường đặt một cái chén bằng bích ngọc chạm rồng.
Trong chén còn một chút rượu.
Rượu độc.
Hoắc Thiên Thanh sắc mặt xám xịt. Khoé mắt và mũi miệng loáng thoáng còn vết
máu chưa sạch.
Lục Tiểu Phụng nhìn y, trái tim chìm hẳn xuống.
Thanh Phong đạo nhân vẻ mặt thảm đạm, cất tiếng buồn rầu:
-Lúc tới bần đạo đã tưởng y đến để đánh nốt cuộc tàn kỳ hôm qua con bỏ dở và chờ
xem y có nước nào hay gỡ được chăng ? Không ngờ, y lại bảo bữa nay chẳng còn
lòng
dạ nào để đánh cờ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Y chỉ muốn uống rượu thôi ư ?
Thanh Phong gật đầu đáp:
-Lúc đó bần đạo mới ngó thấy vẻ mặt y có điều khác lạ, tựa hồ tâm sự trùng
trùng.
Y lại không ngớt thở ngắn thở dài, miệng lảm nhảm tự nói để mình nghe.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Y nói những gì ?
Thanh Phong đáp:
-Dường như y nói cõi người trăm năm ngắn ngủn, chớp mắt đã qua. Y con nói
những gì trên đời đã có Hoắc Thiên Thanh sao còn sinh ra Lục Tiểu Phụng ?
Lục Tiểu Phụng gượng cười, chàng không nhịn được hỏi:
-Phải chăng rượu này do đạo trưởng chuẩn bị cho y ?
Thanh Phong đáp:
-Rượu thì ở đây có sẵn, nhưng chung do y đem tới. Bản tính y rất thanh khiết,
chưa
từng dùng tới vật dụng của người khác.
Lục Tiểu Phụng cầm chiếc chung đưa lên mũi ngửi rồi nói:
-Chất độc quả nhiên ở cái chung này.
Thanh Phong nói:
-Mấy lần y nâng chung rượu lên lại đặt xuống như những khi gặp phải nước cờ khó
khăn. Y cầm chung không vững, bần đạo đang kinh ngạc thì đột nhiên y ngửa mặt
lên
trời cười rộ ba tiếng rồi uống cạn chung rượu.
Đạo nhân nét mặt đầy lo âu, chắp hai tay lại buồn rầu nói:
-Thật bần đạo không ngờ y còn tuổi trẻ đã khám phá thế tình muốn trở về đạo sơn
cho sớm.
Tiếng lão nói mỗi lúc một nhỏ, cặp mắt tựa hồ sắp rơi lệ.
Lục Tiểu Phụng trầm lặng, dường như tâm sự nặng nề. Hồi lâu chàng mới thở dài
hỏi:
-Y không nhắc tới người nào khác nữa ư ?
Thanh Phong đáp:
-Không.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cũng không nói đến danh tự Chu Đình ư ?
Thanh Phong đáp:
-Không !
Lục Tiểu Phụng cảm thấy trái tìm càng nặng hơn.
Bên vần sàng còn bày một cuộc tàn kỳ. Thanh Phong đạo nhân lẩm bẩm đọc câu:
“Thế sự vô thường như bạch vân thương cẩu. Ai ngời cuộc tàn kỳ còn đây mà bạn
đã ra người thiên cổ ?”
Lục Tiểu Phụng ngó vào bàn cờ một lúc rồi hỏi:
-Phải chăng y giữ bên quân đen ?
Thanh Phong đáp:
-Bần đạo nhường y đi trước một bước.
Lục Tiểu Phụng trầm tư một lúc rồi cầm quân cờ đen lên từ từ đặt xuống nói:
-Tại hạ đánh thay y cuộc cờ này.
Thanh Phong bật tiếng cười thê lương đáp:
-Nếu y đi nước đó thì bên đen không thua nữa.

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lục Tiểu Phụng - Cổ Long   Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 9:57 am

Cổ Long
Lục Tiểu Phụng
Hồi 27
KẺ CHỦ MƯU LÀ HOẮC LÃO ĐẦU

Lục Tiểu Phụng nói:
-Ngoài nước đó không còn đường nào khác.
Thanh Phong đáp:
-Y cũng tự biết bàn cờ này y thua rồi, nhưng ngoài miệng y không chịu nhận thua
mà thôi.
Lục Tiểu Phụng đưa mắt đăm đăm nhìn ra phương trời, miệng lẩm bẩm:
-Nhưnghiện giờ y đã nhận thua. Cuộc cờ cũng giống như đời người, hể đi lầm một
nước là phải thua.
Thanh Phong đạo nhân đột nhiên phất tay áo xóa cuộc tàn kỳ chậm rãi nói:
-Đời người dú co ví như cuộc cờ, nhưng hà tất phải nhận chân sự thắng bại ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu không nhận chân hà tất phải bày ra cuộc cờ này ?
Thanh Phong đạo nhân nhìn chàng, chắp hai tay lại rồi từ từ nhắm mắt không nói

nữa.
Một cơn gió thổi mở cửa sổ ra. Sắc đêm tối mò đã bao phủ không gian.
oOo
Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trên giường ngưng thân nhìn chung rượu để trên
ngực. Chung rượu này đặt trên ngực chàng đã lâu, đến bây giờ chàng vẫn chưa
uống.
Dường như chàng chẳng còn lòng dạ nào để uống rượu.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Phải chăng công tử nghĩ tới bọn Chu Đình ?
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng không đáp.
Hoa Mãn Lâu lại nói:
-Con người lúc sắp chết, lòng dạ rất hiền từ. Hoắc Thiên Thanh đã quyết tâm muốn
chết, tưởng không làm nên tội nghiệt giết người. Không chừng hiện giờ bọn Chu
Đình
đã bình yên về nhà rồi.
Gã nói câu này chẳng những để an ủi Lục Tiểu Phụng mà còn để an ủi chính gã
nữa.
Lục Tiểu Phụng dường như không nghe thấy.
Hoa Mãn Lâu cười gượng nói:
-Bất luận trường hợp nào thì bàn cờ này cũng coi như công tử thắng rồi.
Lục Tiểu Phụng bỗng thở dài đáp:
-Nhưng nước cờ tối hậu không pảhi tại hạ đi.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Mà cũng chẳng đi theo như ý nghĩ công tử phải không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không phải.
Chàng gượng cười nói tiếp:
-Vì thế mà tại hạ tuy thắng vẫn khó chịu hơn là mình thua.
Hoa Mãn Lâu cũng thở dài hỏi:
-Tại sao y không chịu đánh cho xong cuộc tàn kỳ này ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì y tự biết mình thua rồi, cũng như hôm qua y không chịu đi đến nước cuối
cùng.
Chàng vừa dứt lời, đột nhiên nhảy bổ lên. Chung rượu ở trước ngực rớt xuống đất
đánh “choang” một tiếng vỡ tan.
Hoa Mãn Lâu đã biết trước nay chàng chẳng bao giờ chịu để chung rượu rơi vỡ.
Nhưng hiện giờ chàng đã hoàn toàn quên hết. Chàng đứng như kẻ mất hồn, toàn
thân giá lạnh, giá lạnh từ đầu xuống đến gót chân.
Hoa Mãn Lâu không hỏi chàng tại sao ? Vì gã biết tự ý chàng sẽ nói ra.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhắc lại:
-Hôm qua y chưa đánh xong cuộc cờ.
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Hôm qua y đánh cờ ở chùa Thanh Phong.
Hoa Mãn Lâu biến đổi sắc mặt.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu Thượng Quan Phi Yến chết về tay y thì sao hôm qua y lại ngồi đây đánh cờ ?
Thượng Quan Phi Yến ở ngoài xa hàng mấy trăm dặm, dù Hoắc Thiên Thanh co
mọc cánh cũng chẳng tài nào bay về kịp.
Thượng Quan Phi Yến lại chết đúng vào ngày hôm qua.
Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy chân tay giá lạnh, gã thở dài nói:
-Chẳng lẽ chúng ta đã đổ tội lầm cho y ?
Lục Tiểu Phụng nắm hai tay lại đáp:
-Ít ra là Thượng Quan Phi Yến quyết chẳng phải bị y hạ sát.
Hoa Mãn Lâu lẩm nhẩm gật đầu.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Ít ra chúng ta đã trách lầm y về điểm này.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Tại sao y kh6ong biện bạch ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Y ước hẹn tại hạ đến gặp tại chùa Thanh Phong có thể vì muốn đạo nhân làm
chứng là hôm qua y đánh cờ với lão ở trong chùa.
Hoa Mãn Lâu cũng nói:
-Vì y biết nếu chỉ biện bạch bằng miệng mà chẳng có đối chứng nhất định công tử
chẳng tin nào.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Đáng tiếc là y không có cơ hội để biện bạch.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Nếu đúng thế thì dĩ nhiên không phải là tự y muốn chết hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nhất định không phải.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Ai đã giết y ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Người giết y cũng là hung thủ đã hạ sát Thượng Quan Phi Yến.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Người đó mới chính là chủ mưu trong vụ này hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế !
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Chẳng lẽ Thanh Phong dạo nhân cũng bị kẻ khác mua chuộc nên mới nói dối cho
họ ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Kẻ xuất gia cũng chỉ là người.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Nếu thế thì nhất định Thanh Phong đạo nhân biết hắn là ai ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Vì thế mà bây giờ tại hạ hy vọng Thanh Phong còn sống.
Chàng nói câu này đầy vẻ thất vọng.
Khi hai người trở lại chùa Thanh Phong thì ngôi chùa đã biến thành biển lửa.
Chẳng một ai trốn ra được, một người cũng không có.
Ngọn lửa dữ dội đã vô tình. Con người phóng hỏa càng vô tình hơn. Người ấy là ai
?
Chùa Thanh Phong ở phía trước trái núi. Tòa tiểu lâu của Hoắc Hưu thì ở phía
sau.
Mặt trước núi biến thành biển lửa, nhưng mặt sau yên tỉnh như không.
Trên cửa vẫn còn chữ “Đẩy”.
Lục Tiểu Phụng đẩy cửa tiến vào.
Đây là lần thứ hai chàng đẩy khuôn cửa này, không chừng cũng là cuối cùng.
oOo
Ruột trái núi rỗng tuếch, chẳng có một thứ gì.
Binh khí cùng châu báu trước đếm không xiết nay đã hoàn toàn biến mất mới thật
là kỳ !
Khu giữa lòng trái núi có một thạch đài nhỏ. Trên thạch đài giải manh chiếu cũ.
Hoắc Hưu chân không, mình mặc áo xiêm bằng vải xanh đã bạc màu. Lão đang
ngồi xếp bằng trên chiếu cỏ hâm rượu.
Mùi rượu thơm ngát.
Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí theo bậc đá đi xuống, mỉm cười nói:
-Xem chừng tại hạ đến chuyến này cũng đúng lúc.
Hoắc Hưu cũng mỉm cười đáp:
-Nhưng lần này lão phu không lấy làm kỳ nữa vì biết mình có rượu ngon là công tử
lại tìm đến.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhưng tại hạ lại có chỗ hoài nghi.
Hoắc Hưu hỏi:
-Hoài nghi điều chi ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Hoài nghi lão gia cố ý dùng rượu ngon để dẫn dụ tại hạ đến.
Hoắc Hưu cười rộ nói:
-bất luận chuyện gì thì chuyện, rượu ngon vẫn là rượu ngon. Nếu công tử không sợ
dơ áo thì ngồi xuống đây uống một chung.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ sợ lắm.
Hoắc Hưu chau mày hỏi:
-Sợ ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ không sợ dơ áo …
Hoắc Hưu ngắt lời:
-Thế thì còn sợ gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ sợ giống như Hoắc Thiên Thanh, uống chung rượu vào rồi, chỉ còn chờ
người khác đến thu thập cuộc tàn kỳ.
Hoắc Hưu nhìn chàng. Mục quang lão biến thành sắc bén như lưỡi đao rút ra khỏi
vỏ.
Lão không nói gì nữa, từ từ rót rượu ra chung, lại từ từ uống vào.
Lục Tiểu Phụng cũng không nói nữa chng biết nói thế đủ rồi.
Chàng đối diện với con người thông minh, mà nói với người thông mình chỉ một
câu cũng đủ.
Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Hoắc Hưu đột nhiên nổi tràng cười hô
hố
nói:
-Xem chừng lão phu chẳng thể dối được công tử.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì thế mà lão gia không lừa dối tại hạ nữa.
Hoắc Hưu hỏi:
-Tại sao công tử lại muốn tìm đến lão phu ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Nguyên tại hạ không nghĩ đến, tại hạ 9dã lầm ngay từ lúc đầu.
Hoắc Hưu “ủa” lên một tiếng.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
-Tại hạ trước kia nhận xét lão gia cũng như Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc,
đều là người bị hại, mà chỉ có Hoắc Thiên Thanh là được lợi trong vụ này.
Hoắc Hưu hỏi:
-Bây giờ thì sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Bây giờ tại hạ mới nghĩ thông suốt kẻ chân chính được lợi trong vụ này chỉ có
một
người.
Hoắc Hưu hỏi:
-Người đó phải chăng là lão phu ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế. Người đó chính là lão gia.
Hoắc Hưu lại rót rượu ra chung.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Đại Kim Bằng Vương chết rồi, trên đời chẳng còn ai đến đòi lão gia về món nợ cũ
của Kim Bằng Vương Triều.
Hoắc Hưu từ từ gật đầu đáp:
-Trước y cũng không đòi lão phu, nhưng mấy năm gần đây y cùng quẩn quá mà lại
là người xái tiền như rác, chưa từng biết đến chuyện kiếm tiền là khó nhọc.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế mà lão gia phải giết y ?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
-Hạng người đó nên chết lắm.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhưng y chết chưa đủ, vì Độc Cô Nhất Hạc và Diêm Thiết San sẽ đến đòi chia mớ
tài sản đó.
Hoắc Hưu đáp:
-Mớ tài sản đó nguyên là của lão phu. Chỉ một mình lão phu trăm cay nghìn đắng
mới bảo vệ được và làm cho mỗi ngày một tăng thêm. Lão phu quyết không để kẻ
khác giây máu ăn phần.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế bọn cũng nên chết hay sao ?
Hoắc Hưu đáp:
-Không chết không được.
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi:
-Thực ra mớ của cải đó có chia cho ba chục người xài cũng không hết. Lão gia đã
bây nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn định bỏ vào quan tài đem đi ?
Hoắc Hưu trợn mắt nhìn chàng lạnh lùng hỏi lại:
-Tỷ như công tử có vợ mà lúc không thể dùng được, liệu có chịu nhường cho kẻ
khác dùng chung hay không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đó là hai chuyện khác nhau.
Hoắc Hưu nói:
-Dưới con mắt lão phu thì hai chuyện này hoàn toàn giống nhau. Tiển của cũng như
vợ con. Bất luận lão phu còn sống hay chết cũngchẳng để cho kẻ khác sờ vào.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà lão gia đã lợi dụng Hoắc Thiên Thanh và Thượng Quan Phi Yến đi giết
Đại Kim Bằng Vương, sau lại lợi dụng tại hạ trừ khử Độc Cô Nhất Hạc và Diêm
Thiết
San.
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu cũng không muốn kiếm công tử, nhưng đáng tiếc ngoài công tử thật tình
lão phu không nghĩ ra được người thứ hai nào làm nổi việc này.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Tại hạ đã được nghe câu này rồi.
Hoắc Hưu đáp:
-Nhưng đó là sự thực.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Đây là tại hạ cam tâm tình nguyện rồi mắc bẫy của al4o gia. Nhưng còn Hoắc
Thiên Thanh, con người như vậy sao cũng bị lão gia lợi dụng ?
Hoắc Hưu đáp:
-Không phải lão phu muốn y mắc bẫy.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thế thì Thượng Quan Phi Yến chăng ?
Hoắc Hưu cười hỏi lại:
-Chẳng lẽ công tử không nhận ra thị là một thiếu nữ khiến cho nam nhân dễ động
tâm ?
Hoa Mãn Lâu bất giác bật tiếng cười lạt.
Lục Tiểu Phụng cũng thở dài hỏi:
-Sao lão gia có thể đả động được cô ?
Hoắc Hưu thản nhiên đáp:
-lão phu tuy tuổi già nhưng cũng có thể làm cho nữ nhân động tâm, vì lão phu có
cái để bất cư nữ nhân nào cũng không cự tuyệt được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cái gì ?
Hoắc Hưu đáp:
-Châu báu !
Lão mỉm cười nói tiếp:
-Trên đời chẳng co nữ nhân nào không thích châu báu cũng như chẳng khi nào đàn
ông không thích gái đẹp.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Lão gia nhận lời lấy châu báu chia cho Thượng Quan Phi Yến để cô dẫn dụ Hoắc
Thiên Thanh hay sao ?
Hoắc Hưu cả cười đáp:
-Các vị đều tưởng thị là tình nhân của Hoắc Thiên Thanh, chứ có biết đâu thị yêu
lão già này rồi.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được thức tỉnh lão:
-Chẳng phải cô yêu lão gia mà yêu châu báu của lão gia.
Hoắc Hưu cười đáp:
-Thì cũng thế. Theo con mắt của lão phu, thị là người chết rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Lão gia đã định sau khi thành sự là giết cô để bịt miệng phải không ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu đã nói nhất quyết không để ai giây máu ăn phần vào chỗ tiền tài của
mình.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà lão gia cố ý tiết lộ vụ bí mật sáu ngón chân để tại hạ đi tìm giết
cô.
Hoắc Hưu đáp:
-Nhưng Hoắc Thiên Thanh lại bị bưng mắt, vì thế mới gấp rút gửi Phi cáp truyền
thư báo vụ bí mật này cho Thượng Quan Phi Yến hay.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chính y cũng không biết lão gia là người chủ mưu chân chính trong vụ này ư ?
Hoắc Hưu đáp:
-Dĩ nhiên y không biết, không thì chẳng khi nào y chịu bán mạng sống thay Thượng
Quan Phi Yến.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhưng lão gia cũng không nghĩ tới tại hạ buông tha Thượng Quan Phi Yến.
Hoắc Hưu đáp:
-Vì thế mà lão phu đành tự mình ra tay hành động.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Hoắc Thiên Thanh cũng chẳng phải là kẻ ngu xuẩn. Sau khi được tin Thượng
Quan Phi Yến chết, tất y phải nghĩ ra có người chủ mưu, nên y ước định cùng tại
hạ
đến chùa Thanh Phong rồi lại đến kiếm lão gia trước.
Hoắc Hưu nói:
-Thật ra y không ngu đốt, nhưng kẻ thông mình thường làm việc vụng về.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Thực ra y không nên một mình đến kiếm tiên sinh
Hoắc Hưu đáp:
-Vì thế lão phu mới bảo hắn chết là đáng kiếp.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh giết y rồi mới đưa đến chùa Thanh Phong ư ?
Hoắc Hưu đáp;
-Chùa Thanh Phong cũng là sản nghei65p của lão phu. Bất cứ lúc nào lão phu
muốn thu hồi cũng được.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà tiên sinh yêu cầu Thanh Phong đạo nhân nói dối giúp mình, đạo nhân
cũng không dám cự tuyệt.
Hoắc Hưu thản nhiên đáp:
-Con người đã xuất gia mà còn nói dối cũng là đáng chết.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Tiên sinh muốn làm cho tại hạ xác nhận Hoắc Thiên Thanh vì sợt tội mà chết để
tại hạ từ đây đình thủ chứ gì ?
Hoắc Hưu thở dài đáp:
-Thực tình lão phu không muốn công tử can thiệp vào vụ này. Đáng tiếc là đạo sĩ
kia lắm miệng thành ra làm hại công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Đạo sĩ làm hại tại hạ ư ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu nghe y nói đến cuộc cờ tàn hôm qua, liền biết là chẳng sớm thì muộn
công tử cũng nghĩ ra chỗ sơ hở này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế mà tiên sinh phóng hỏa đốt chùa Thanh Phong ?
Hoắc Hưu đáp:
-Khu đất đó lão phu còn có chỗ lợi dụng khác nữa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Dưới con mắt của tiên sinh thì những người này há chẳng hoàn toàn giống như khu
đất ? Họ bất quá là công cụ để tiên sinh lợi dụng mà thôi.
Hoắc Hưu đáp:
-Vì thế mà lão phu muốn để họ sống, họ mới sống được. Lão phu muốn cho họ chết
là họ phải chết.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi:
-Tiên sinh cũng nghĩ đến cả tại hạ sẽ bị tiên sinh lợi dụng chăng ?
Hoắc Hưu đáp:
-Cá nhân nào cũng có nhược điểm. Chỉ cần biết rõ nhược điểm ở chỗ nào thì bất cứ
ai cũng có thể lợi dụng được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nhược điể của tại hạ ở chỗ nào ?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
-Nhược điểm của công tử là thích can thiệp vào việc của người ta.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Vì thế mà tại hạ giúp tiên sinh trong việc đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết trừ khử
Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc cho tiên sinh …
Hoắc Hưu đáp:
-Những việc công tử làm đều hay cả. Có điều sau khi Hoắc Thiên Thanh chết rồi
mà công tử đình thủ thì từ đây sắp tới công tử muốn đến uống rượu của lão phu
lúc
nào cũng được. Cả những lúc khốn cùng, không chừng lão phu còn cho công tử mượn
hàng vạn lạng bạc.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Đáng tiếc là hiện giờ tại hạ chưa chịu đình thủ.
Hoắc Hưu cũng thở dài hỏi:
-Công tử có biết tại sao lão phu khuân hết mọi vật ở đây đi chỗ khác rồi không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ không rõ.
Hoắc Hưu nói:
-Vì lão phu chuẩn bị để nơi đây làm phần mộ cho các vị.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Phần mộ thế này chẳng lớn quá ư ?
Hoắc Hưu tức giận đáp:
-Lục Tiểu Phụng được chôn táng ơ Thanh Y đệ nhất lâu thì chết cũng không đáng
tiếc nữa.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Thượng Quan Phi Yến ít ra còn được một câu nói thực. Thanh Y đệ nhất lâu quả
nhiên ở đây.
Hoắc Hưu đáp:
-Đáng tiếc là người khác có nói Thanh Y đệ nhất lâu ở đây, công tử cũng chẳng
tin
nào.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh đúng là Tổng thủ lãnh một trăm lẻ tám Thanh Y Lâu phải không ?
Hoắc Hưu cười đáp:
-Tổng thủ lãnh dễ nghe thật. Lão phu thích nghe ba chữ đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chẳng lẽ thanh âm này dễ nghe hơn cả tiếng đếm bạc ?
Hoắc Hưu hững hờ đáp:
-Lão phu không đếm tiền, vì có đếm cũng không xuể.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói:
-Bây giờ tại hạ mới hiểu tại sao tiên sinh phát tài như vậy.
Hoắc Hưu đáp:
-Công tử hiểu rõ nhưng đáng tiếc là bọn kia của công tử lại không hiểu.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Tại hạ không muốn đem tiền bỏ vào quan tài.
Hoắc Hưu cười rộ nói:
-Hay lắm ! Hay lắm ! Nghe nói trong mình công tử thường đem theo tập ngân
phiếu rất dầy mà mỗi lần ít ra xài đến năm ngàn lạng.

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lục Tiểu Phụng - Cổ Long   Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 9:57 am

Cổ Long
Lục Tiểu Phụng
Hồi 28
CƠ QUAN THẤT NGHIỆM HOẮC HƯU TÀN ĐỜI

Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Tập ngân phiếu năm ngàn lạng e rằng bây giờ đã vào hầu bao của tiên sinh rồi.
Hoắc Hưu đáp:
-Công tử đã không muôn đem tiền bỏ vào quan tài, vậy lão phu chờ sau khi công tử
chết rồi sẽ lấy ra giùm công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh lấy cả tiền người chết ư ?
Hoắc Hưu đáp:
-Bất luận tiền gì lão phu cũng lấy. Đó là một yếu quyết để làm giầu.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Đáng tiếc là hiện giờ tại hạ hãy còn sống.
Hoắc Hưu đáp:
-Nhưng hiện giờ công tử đã vào trong mộ rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh nắm chắc giết được tại hạ chăng ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu không nắm chắc, nhưng cũng nhất quyết công tử chết ở nơi đây.
Lục Tiểu Phụng ồ lên một tiếng.
Hoắc Hưu lại nói:
-Bất luận là ai đã tiến vào trong mộ thì đừng hòng sống mà ra nữa.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão một lúc, mắt chiếu ra những tia thần quang sắc như dao.
Hoắc Hưu mỉm cười hỏi:
-Phải chăng công tử ngứa tay rồi ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Quả hơi ngứa thật.
Hoắc Hưu thản nhiên nói:
-Đáng tiếc là lão phu hiện chưa nẩy hứng thú để động thủ với công tử. Trước nay
lão phu không thích động thủ với kẻ sắp chết.
Lão khẽ ấn tay vào thạch đài. Sầm một tiếng vang lên. Một cái cũi sắt lớn từ
trên
rớt xuống bao trùm cả thạch đài.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi:
-Tiên sinh biến thành con rùa từ hồi nào ? Tại sao mình tự nhốt mình vào cũi ?
Hoắc Hưu hỏi lại:
-Công tử cảm thấy đáng tức cười phải không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Quả là đáng tức cười.
Hoắc Hưu nói:
-Khi lão phu đi rồi công tử sẽ không phải tức cười nữa. Con người biết mình sắp
chết đói thì bất luận việc gì cũng không đáng tức cười.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại hạ đã sắp chết đói chưa ?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
-Lão phu đi rồi thì nơi đây chỉ còn một thứ độc nhất ăn được tức là thịt trong
mình
ông bạn của công tử và đồ uống duy nhất là máu của họ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nhưng tiên sinh đi bằng cách nào ?
Hoắc Hưu đáp:
-Nơi đây có một đường ra duy nhất ở ngay chỗ ngồi của lão phu phía dưới thạch
đài. Lão phu có thể bảo đảm với công tử là lão phu đi rồi quyết không quên vít
chặt
nẻo đường này.
Lục Tiểu Phụng biến sắc gượng cười nói:
-Dường như tại hạ không theo nẻo đường đó để tiến vào.
Hoắc Hưu đáp:
-Nẻo đường công tử tiến vào thì chỉ ở bên ngoài mới mở được cánh cửa. Lão phu
cũng bảo đảm với công tử tuyệt chẳng có ai ở bên ngoài mở cửa giùm công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh còn bảo đảm điều gì nữa không ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu còn bảo đảm không đầy mười ngày là công tử phải chết khát. Nhưng lão
phu vốn là người cẩn thận phải chờ mười mấy ngày mới trở về.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh còn về đây làm chi ?
Hoắc Hưu cười đáp:
-Dĩ nhiên lão phu phải trở về để lấy tập ngân phiếu trong mình công tử.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên nổi lên tràng cười rộ.
Hoắc Hưu lạnh lùng nói:
-Nếu lão phu là công tử thì nhất định lúc này không thể cười được nữa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tiên sinh không phải tại hạ.
Hoắc Hưu nói:
-May ở chỗ lão phu không phải là công tử.
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Cũng vì tiên sinh không phải là tại hạ nên không biết trong túi áo của tại hạ
chỉ
còn một lỗ thủng lớn.
Hoắc Hưu thở dài nói:
-Xem chừng công tử đến lúc chết cũng chẳng chịu nhường cho lão một chút tiện
nghi nào.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tiên sinh rất thông minh.
Hoắc Hưu nói:
-May mà lão phu còn chiếm được chỗ tiện nghi.
Lục Tiểu Phụng “ủa” lên một tiếng.
Hoắc Hưu nói:
-Ít ra lão phu còn lột được những quần áo trên người các vị đem bán cho tiệm
quần
áo cũ, dù sao cũng đáng mấy chục đồng.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Mấy chục đồng cũng lấy ư ?
Hoắc Hưu đáp:
-Một đồng cũng là tiền chứ sao ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Hễ cứ tiền là lấy ?
Hoắc Hưu đáp:
-Tiền là hay lắm. Có một đồng còn hơn chẳng có đồng nào.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Hay lắm ! Tại hạ cho tiên sinh lấy !
Đột nhiên chàng vung tay một cái. Mười mấy đồng tiền xanh đem theo kình phong
bắn về phía Hoắc Hưu.
Hoắc Hưu không cử động cũng không né tránh, chờ những đồng tiền xuyên qua lan
can cũi sắt, lão vẫy tay mấy cái. Mười mấy đồng tiền toàn bộ lọt vào tay lão.
Thủ pháp của lão thật là tuyệt diệu khiến Lục Tiểu Phụng cũng động dung, buột
miệng khen:
-Hảo công phu !
Hoắc Hưu cẩn thận thu cất mười hai dồng tiền rồi mỉm cười nói:
-Lúc có tiền để thu lượm, thủ pháp của lão phu trở nên tuyệt diệu !
Lục Tiểu Phụng nói:
-Đáng tiếc công phu này của tiên sinh hãy còn kém tại hạ một chút.
Hoắc Hưu cười rộ hỏi:
-Phải chăng công tử muốn nói khích để lão ra ngoài động thủ với công tử ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ quả co ý ấy !
Hoắc Hưu nói:
-Lão phu khuyên công tử nên thủ tiêu ý kiến đó.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh dù chết cũng không chịu ra ngoài ư ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu có muốn ra thì hiện giờ cũng chưa ra được.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao vậy ?
Hoắc Hưu đáp:
-Cái cũi sắt này đúc bằng thép nguyên chất, nặng đến một ngàn chín trăm tám
mươi cân. Dù đao kiếm chặt sắt nhưc ắt bùn cũng chưa chắc đã chặt được. Huống
chi
những thứ đao kiếm kia chỉ là chuyện thần thoại trong truyền thuyết chứ thực ra
chưa
chắc đã tìm thấy được.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Cái cũi sắt nặng một ngàn chín trăm tám chục cân dĩ nhiên chẳng ai cất lên
được.
Hoắc Hưu nói:
-Nhất định không có.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Thế thì chẳng những tại hạ không ra được mà tiên sinh cũng hết đường.
Hoắc Hưu nói:
-Công tử cứ coi lão phu đi rồi ngồi mà đợi chết đói.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh dùng cái cũi sắt này để tự nhốt mình vì sợ tại hạ tìm đến động thủ
phải
không ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu là kẻ già nua đến ngủ chung giường với gái cũng chẳng hứng thú gì,
huống chi là đánh lộn ?
Lục Tiểu Phụng vỗ tay vào vai Hoa Mãn Lâu thở dài nói:
-Xem chừng chúng ta chỉ còn đường chờ chết.
Hoa Mãn Lâu vừa cười vừa lạnh lùng đáp:
-Đây chắc là nước cờ tối hậu của lão rồi.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Huynh đài chẳng thể thừa nhận nước cờ của lão cực kỳ lợi hại.
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Nhưng chúng ta còn một con cờ trong tay chưa hạ xuống.
Lục Tiểu Phụng “ủa” lên một tiếng.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Chẳng lẽ công tử quên Chu Đình rồi ư ?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp:
-Tại hạ không quên dâu.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
-Vì thế cho đến lúc này công tử còn cười được.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Cả huynh đài cũng không lộ vẻ bồn chồn chút nào.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Đáng lẽ lão không nên trói Chu Đình ở trong này.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng là không nên.
Hoắc Hưu dường như hơi biến sắc không nhịn được hỏi:
-Chu Đình ở đây thì đã sao ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
-Không sao cả. Có điều trên cõi đời này chẳng một nơi nào nhốt được y hết.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Y chẳng có chỗ sở trường nào cả, bất quá là một tên dồ đệ của Lỗ đại sư.
Hoắc Hưu chau mày hỏi:
-Lỗ đại sư nào ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Đương nhiên tiên sinh phải biết Lỗ đại sư là con cháu của Lỗ Ban tổ sư và chính

tay đệ nhất cao thủ về công cuộc chế tạo cơ quan khắp thiên hạ.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Sau khi Lỗ đại sư chết rồi thì tay đệ nhất cao thủ là Chu Đình hay Chu lão bản.
Hoắc Hưu hỏi:
-Chu Đình mà có mặt ở đây là nhất định các vị ra được ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế !
Hoắc Hưu nói:
-Thực sự hiện y ở đây.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ biết rồi.
Hoắc Hưu nói:
-Y ở phía sau chỗ chúng ta gặp nhau lần trước.
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Tại hạ biết rồi.
Hoắc Hưu hỏi:
-Trên đời đã không có chỗ nào giam giữ được y mà sao không thấy y ra ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Thế nào y cũng ra.
Hoắc Hưu cười nói:
-Bây giờ dù y có ra được thì cũng chậm mất rồi.
Lục Tiểu Phụng “ủa” lên một tiếng chứ không nói gì.
Hoắc Hưu nói:
-Mấu chốt cơ quan ở ngay phía dưới chỗ ngồi lão phu.
Lục Tiểu Phụng lại “ồ” một tiếng.
Hoắc Hưu nói:
-Lão phu ra rồi dĩ nhiên hủy cơ quan ngay tức khắc.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thế rồi sao nữa ?
Hoắc Hưu đáp:
-Kế đó chỗ nào có đường ra đều bị những tảng đá vít lại hết, mà là những tảng đá
nặng đến tám nghìn cân trở lên …
Lục Tiểu Phụng ngắt lời:
-Nếu vậy bọn tại hạ nhất định phải chết cả ở đây hay sao ?
Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
-Đừng nói các vị, ngay đến Lỗ Ban phục sinh mà ở đây cũng phải chết lần thứ hai.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Bây giờ tiên sinh sắp bỏ đi chăng ?
Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu còn định bồi tiếp công tử một lúc nữa dù lão phu biết rằng ngồi đợi
chết
là chuyện chẳng hứng thú gì.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nhưng bây giờ tiên sinh thay đổi chủ ý rồi phải không ?
Hoắc Hưu đáp:
-Đúng thế !
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Nếu vậy tại hạ chẳng những không lựu được tiên sinh ở lại, mà cũng kh6ong thể
đưa ch6n tiên sinh được rồi.
Hoắc Hưu nói:
-Nhưng nhất định công tử sẽ tưởng niệm đến lão phu. Lão phu biết …
Lão mỉm cười vừa đưa ngón tay ra vừa nói tiếp:
-Chỉ cần ấn vào chỗ này là từ đây sắp tới vĩnh viễn công tử không thấy lão phu
nữa.
Dứt lời lão ấn nút cơ quan.
Nhưng người lão vẫn ngồi trơ ra đó chứ chẳng biến đi đâu. Có điều nụ cười trên
mặt lão lại biến mất.
Tòa thạch đài vuông vắn vẫn là tòa thạch đài vuông vắn.
Người lão Hoắc Hưu vẫn ngồi chễm chệ trên thạch đài. Mặt lão tựa hồ bị người
đánh một thoi quyền vào sống mũi.
Lục Tiểu Phụng rất lấy làm kỳ ! Chàng hiểu rõ Hoắc Hưu chẳng bao giờ làm một
việc không ăn chắc vì lão đã nổi tiếng cáo già.
Theo lời Hoắc Hưu thì cái thạch đài mà lão ngồi chính là cửa ra của thạch thất,

nhiên phải lõm xuống và trên mặt đất hở ra chỗ trống. Dường như cái cửa ra kia
đột
nhiên không còn nữa.
Lục Tiểu Phụng chớp mắt hỏi:
-Sao tiên sinh lại không đi ?
Hoắc Hưu nắm chặt hai bàn tay lại ấp úng:
-Ngươi … ngươi …
Lão chưa nói nên lời đã ngất xỉu.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài. Đột nhiên chàng phát hiện ngoài mình ra còn
người khác cũng thở dài.
Người thở dài không phải Hoa Mãn Lâu mà là Thượng Quan Tuyết Nhi và lão bản
nương.
Hai người thở dài rồi tiến lại, nét mặt mỉm cười đầy xuân sắc.
Thượng Quan Tuyết Nhi nói:
-Lão bản nương nói đúng: Người này quả nhiên còn hai tay.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi:
-Sao các vị không ra ngay mà đến bây giờ mới lo mặt coi tại hạ còn đủ hai tay
không ?
Thượng Quan Tuyết Nhi mỉm cười đáp:
-Bọn tiện thiếp đã tưởng lần này công tử chẳng còn cách nào để đối phó với lão
cáo
già kia. Không ngờ công tử vẫn để lại nước cờ tối hậu.
Lão bản nương cười khằng khặc nói:
-Nước cờ tối hậu của công tử lại càng tuyệt diệu !
Thượng Quan Tuyết Nhi nói:
-Cái cũi này nguyên là để đối phó với công tử, lão có ngờ đâu chính lão lại tự
nhốt
mình vào trong.
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:
-Nước cờ này kêu bằng “Thỉnh quân nhập úng”.
Lão bản nương nhìn chàng bằng cặp sóng thu đưa đẩy hỏi:
-Sao công tử nghĩ ra đuợc nước cờ tuyệt diệu này ?
Lục Tiểu Phụng thủng thẳng đáp:
-Tại hạ vốn là bậc thiên tài !
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi:
-Phải chăng khi công tử chưa vào đây đã tính đúng lão sẽ theo con đường đó chuồn
đi mà vít chặt lại rồi ?
Lục Tiểu Phụng không đáp.
Lão bản nương cũng không nhịn được hỏi:
-Sao công tử không nói ? Sự thực công tử đã dùng biện pháp nào ?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu đáp:
-Tại hạ không thể nói được.
Thượng Quan Tuyết Nhi hỏi:
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Mỗi người đều phải để lại một chiêu chẳng bao giờ tiết lộ, nhất là đối với nữ
nhân
như các vị.
Chàng cười bí mật ra vẻ cáo già rồi đột nhiên hỏi:
-Nếu tuyệt chiêu của tại hạ mà bị các vị học được thì mai hậu tại hạ còn sống
làm
sao nổi ?
Hoa Mãn Lâu chờ đến lúc không còn ai, gã mới hỏi Lục Tiểu Phụng:
-Công tử đã dùng biện pháp gì ? Tại sao không nói cho bọn họ biết ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì tại hạ không biết.
Hoa Mãn Lâu ngạc nhiên hỏi:
-Công tử cũng không biết tại sao lối ra đó đột nhiên lại bị vít chặt ư ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp:
-Tại hạ không biết.
Hoa Mãn Lâu ngẩn người ra.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Có khi chỉ vì mấu chốt cơ quan đột nhiên hết linh nghiệm cũng có khi chỉ vì con
chuột ngẫu nhiên chui vào làm chết cơ quan …
Vẻ mặt trầm tư, chàng thở dài nói:
-Cứu cánh vì nguyên nhân gì ai cũng không biết thì chỉ có trời mới biết mà thôi.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Chỉ có trời đất biết thôi ư ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu hỏi lại:
-Huynh đài co biết những người làm việc tồi bại sao đến lúc tối hậu quan đầu,
công
việc sắp thành lại hỏng không ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tiểu đệ không biết.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì trời đã chuẩn bị dành cho chúng ta một kết quả tuyệt diệu, nên tự ra tay
giùm
chúng ta. Vì thế mà bất luận kế hoạch của họ xảo diệu đếân đâu cũng bằng vô
dụng.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Thế là nước cờ tối hậu không phải do công tử đưa ra mà là ý trời.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế !
Hoa Mãn Lâu đột nhiên phì cười.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Huynh đài cười gì ? Phải chăng không tin tại hạ ?
Hoa Mãn Lâu cười đáp:
-Chẳng lẽ công tử tưởng tiểu đệ tin được chăng ?
Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười nói:
-Tại sao lúc tại hạ nói thật thì người khác lại không tin ?
Cửa trên thềm đá đã mở ra mà người mở cửa là Chu Đình.
Đã có người làm được khuôn cửa bí hiểm là có người mở ra được. Việc đời phần
nhiều tương tự như thế.
Người làm mộc đã hết sức chế tạo những lá mộc để bất cư mũi giáo nào đâm cũng
không thủng, nhưng họ có biết đâu nhất định người ta sẽ làm được thứ giáo đâm
thủng
lá mộc.
Trên đời chẳng có việc gì tuyệt đối.
Lục Tiểu Phụng ngồi trên thềm đá ngó cái cũi chụp Hoắc Hưu, bỗng chàng cảm
thấy cái cũi này giống như nhà ngục. Bất luận là ai làm việc tội lỗi đều phải
chịu
trừng phạt.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Vụ này kết thúc như vậy chàng lấy làm rất vừa
ý.
Vụ này kết thúc ra làm sao ? …
Lão bản dùng khúc gỗ chế ra cái giá hình tam giác để trắc lượng chiều cao của
sơn
dộng.
Lão bản nương ngồi bên coi biết là hắn lại nẩy ra một chủ ý tân kỳ, nhưng mụ
không hỏi han gì.
Mụ biết rằng một người đàn ông đang suy nghĩ đại sự chẳng khi nào lại ưa đàn bà
ngồi bên chõ miệng vào.
Lão bản tức Chu Đình đột nhiên cất tiếng hỏi:
-Phải chăng người đó sắp đi rồi ?
Lão bản nương đáp:
-Ừ !
Chu Đình hỏi:
-Mụ không đưa chân hắn ư ?
Lão bản nương đáp:
-Lão đi thì ta cũng đi.

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lục Tiểu Phụng - Cổ Long   Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Icon_minitimeSat Jun 18, 2022 9:58 am

Cổ Long
Lục Tiểu Phụng
Hồi kết
MÌNH LÀM MÌNH CHỊU LẼ ĐƯƠNG NHIÊN

Chu Đình lạnh lùng nói :
-Dường như hắn không muốn cho ta đi.
Chu Đình không phủ nhận điều đó.
Lão bản nương đáp :
-Bản tâm lão cũng không muốn đi.
Lão bản nương nói :
-Nhưng y có việc cần đến lão mà phái người thông tri là lập tức lão đến ngay.
Chu Đình đáp :
-Cái đó chỉ vì ta biết rõ khi mình có việc cần hắn là hắn cũng tới liền.
Lão bản nương nói :
-Đến mà chẳng hô hoán lại chẳng nói năng gì.
Chu Đình đáp :
-Đến hay không là một chuyện, còn nói hay không lại là một chuyện khác.
Lão bản nương thở dài nói :
-Bạn hữu như các vị tưởng khắp thiên hạ khó tìm được cặp thứ hai nào giống thế.
Chu Đình đặt cái giá hình tam giác trong tay xuống ngưng thần nhìn mụ đột
nhiên nói :
-Ta đã quyết định ở lại đây.
Lão bản nương đáp :
-Ta biết rồi.
Chu Đình hỏi :
-Liệu mụ có đủ gan dạ nán lại ở chỗ này không ?
Lão bản nương đáp :
-Lão mà ở lại được thì ta cũng ở lại được.
Chu Đình nói :
-Mụ không muốn ta ở lại đây ta cũng không trách mụ.
Lão bản nương trợn mắt lên hỏi :
-Phải chăng lão muốn trục ta để con tiểu hồ ly tinh bồi tiếp lão ?
Chu Đình cười hỏi :
-Mụ biến thành người biết ăn giấm chua từ hồi nào ?
Lão bản nương đáp :
-Vừa mới đây.
Chu Đình hỏi :
-Vừa mới đây ư ?
Lão bản nương hỏi lại :
-Con tiểu hồ ly tinh kia vừa mới dòm trộm lão thì lão giải thích thế nào ?
Chu Đình mỉm cười đáp :
-Cái đó dĩ nhiên là điều bí mật.
Lão bản nương lại trợn mắt lên hỏi :
-Điều chi bí mật ?
Chu Đình thủng thẳng đáp :
-Sau này sẽ cho mụ hay còn bây giờ... bây giờ mụ có thể đi đưa chân hắn.
Lão bản nương đáp :
-Ta không đi.
Chu Đình hỏi :
-Tại sao vậy ?
Lão bản nương nghiến răng đáp :
-Từ nay trở đi ta bắt đầu không dời lão nửa bước. Bất luận nơi nào ta cũng không
đi vì...
Chu Đình hỏi :
-Vì sao ?
Lão bản nương nhìn hắn bằng cặp mắt xinh đẹp, chan chứa ái tình, cất giọng ôn
nhu đáp :
-Vì bây giờ tiện thiếp mứoi biết lang quân là một chàng trai phi thường. Tiện
thiếp sợ kẻ khác cướp mất.
Lục Tiểu Phụng ngồi đằng xa nhìn hai người bỗng thở dài nói :
-Xem chừng mối nguy cơ của bọn họ đã qua rồi.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Bọn họ có mối nguy cơ gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Hai năm nay lão bản nương đối với lão bản có điều thất vọng. Tại hạ hằng lo
đôi này giai ngầu biến thành ác ngẫu.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Phải chăng lão bản nương tưởng lão bản là hạng lười biếng vô dụng ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Nhưng bây giờ mụ biết trượng phu của mụ là bậc thiên tài đáng kể.
Hoa Mãn Lâu cũng thừa nhận :
-Nếu không có lão bản thì bọn ta hãm chết ở đây cũng chưa biết chừng.
Người đàn bà nào cũng hy vọng mình có thể vì chồng mà hãnh diện.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Tại hạ chẳng sợ gì nhưng nhịn đói dường như là một việc rất khó chịu.
Chàng liếc mắt nhìn Hoắc Hưu ngôi trong cũi.
Hoắc Hưu lại trợn mắt ngó lên nhìn Thượng Quan Tuyết Nhi ở bên ngoài cũi.
Tuyết Nhi tay cầm một khúc lạp xường và hai cái bánh tiến lại díu dít nói với
Hoắc Hưu nhưng chẳng hiểu thị nói gì.
Hoắc Hưu tức quá mặt đỏ bừng lên, cổ nổi gân xanh. Đột nhiên lão nhảy tung
lên, hết sức mình đập vào cũi. Dĩ nhiên cũi chẳng mở ra. Lão tự chế cái cũi này
không ai mở ra được.
Tuyết Nhi ở ngoài lạnh lùng nhìn lão tựa hồ muốn bỏ đi.
Hoắc Hưu giữ thị lại. Hai người lại nói mấy câu. Hoắc Hưu đột nhiên thở dài
vạch một cái dấu trên tờ giấy. Lão đưa tờ giấy cho Tuyết Nhi lấy khúc lạp xường
và hai cái bánh ngồi nhai ngấu nghiến.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Chẳng thà lão chịu chết chứ không chịu nói châu báu giấu ở nơi nào ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Lão không sợ chết.
Hoa Mãn Lâu nhăn nhó cười hỏi :
-Phải chăng lão thừa nhận ra cùng nghèo còn đáng sợ hơn là phải chết.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Nhưng bây giờ dường như lão phát giác còn một điều đáng sợ hơn cùng nghèo.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Đói phải không.
Lục Tiểu Phụng chưa kịp đáp thì Tuyết Nhi đã nhảy tới. Hai mắt sáng rực, thị
cười nói :
-Tiểu muội đã bán khúc lạp xường và hai cái bánh bao cho lão rồi. Các vị đoán
thử coi tiểu muội đã bán được bao nhiêu bạc ?
Không ai đoán nổi.
Tuyết Nhi cầm tờ giấy trong tay vung lên nói :
-Tiểu muội bán lấy năm vạn lạng bạc. Bất cứ lúc nào tiểu muội cầm tờ giấy này
ra tiệm đổi bạc cũng được.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cười nói :
-Cô này quả lòng dạ đen tối thật.
Hoa Mãn Lâu cười nói :
-Trong thiên hạ e rằng không còn thứ gì quý hơn khúc lạp xường.
Tuyết Nhi đáp :
-Vì thế lão hồ ly tức là muốn phát điên cũng phải bỏ tiền ra mua.
Hoa Mãn Lâu thở dài nói :
-Xem chừng cái đói là khó chịu nhất.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Chẳng lẽ cô còn định bóc lột hết của lão ?
Tuyết Nhi đáp :
-Tài sản đó nguyên là của nhà tiểu muội. Các vị đừng quên tiểu muội cũng họ
Thượng Quan.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
-Dù cô nương mỗi ngày có lấy của lão năm vạn lạng bạc thì trong vòng mấy
năm e cũng không hết được.
Tuyết Nhi nói :
-Nếu một vài năm không hết thì tiểu muội ở đây ba, bốn năm, kỳ cho đến khi
lão hết nhẵn mới thôi. Huống chi ở đây cũng có người bồi tiếp tiểu muội.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Lão bản quyết định lưu lại chốn này thật ư ?
Tuyết Nhi gật đầu. Khoé miệng đột nhiên nở nụ cười thần bí, thị nói :
-Y bảo với lão bản nương muốn ở lại đây vì cần ở chỗ này để chế tạo đồ vật
kinh người gì đó. Thực ra chỉ có tiểu muội là biết rõ y ở đây để làm gì.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Y ở lại để làm gì ?
Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái rồi mỉm cười thần bí đáp :
-Đó là một điều bí mật.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Bí mật thế nào ?
Tuyết Nhi đáp :
-Đã là chuyện bí mật thì còn với công tử thế nào được ?
Lục Tiểu Phụng ngó chắp chặp vào mặt thị hồi lâu rồi cười hì hì nói :
-Tại hạ không biết điều bí mật của cô mà chỉ lo thay cho cô.
Tuyết Nhi hỏi :
-Làm sao mà lo ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Cô cầm tờ giấy này đi lấy tiền, người ta truy vấn lai lịch tờ giấy này thì sao
?
Tuyết Nhi đáp :
-Nhất định không ao hỏi han chi hết.
Lục Tiểu Phụng "ủa " một tiếng ra chiều không tin.
Tuyết Nhi liền cười nói :
-Công tử đừng quên lão là con người thần quái. Cả những bộ hạ thân tín cũng
không ai biết hành tung của lão. Trước nay lão vẫn hành động theo cách này.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
-Vậy là lão tự bụng làm dạ chịu chẳng ai thương.
Tuyết Nhi cười nói :
-Chính là thế đó. Nếu không phải tự lão gây ra hậu quả này, tiểu muộ có muốn
làm tiền lão cũng không phải dễ dàng.
Mệnh vận của con người thế nào là chính tự người đó gây nên. Vì thế mà người
chính trực kết cục vẫn gặp những người tử tế.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa đứng dậy nói :
-Vậy cô nương thong thả ở lại mà làm tiền lão. Nếu thuận tiện cô làm cho tại hạ
mấy hũ rượu ngon càng tốt.
Tuyết Nhi chú ý nhìn chàng nói :
-Công tử định đi ngay bây giờ ư ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
-Tại hạ mà ở nơi đây trong ba ngày thì buồn chết mất.
Tuyết Nhi hỏi :
-Công tử không muốn hỏi đến chuyện bí mật kia nữa ư ?
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp :
-Không muốn hỏi nữa.
Tuyết Nhi lão liên cặp mắt, đột nhiên cười nói :
-Thực ra tiểu muội có tiết lộ cho công tử hay cũng chẳng hề gì vì chẳng sớm thì
muội rồi công tử cũng sẽ biết.
Lục Tiểu Phụng không phản đối.
Tuyết Nhi lại nói :
-Lão bản lưu lại đây vì tiểu muội yêu y mà y cũng yêu tiểu muội.
Lục Tiểu Phụng bật cười không nói gì.
Tuyết Nhi hững hờ nói :
-Tiểu muội biết công tử chẳng tin lời nhưng tiểu muội lấy y rtồi, công tử không
tin cũng pahỉ tin.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được hỏi Lục Tiểu Phụng
-Cô mà lấy y thì lão bản nương sẽ ra sao ?
Tuyết Nhi thản nhiên đáp :
-Lão bản không nhất định chỉ có một lão bản nương. Công tử có bốn hàng lông
mày thì sao lão bản chẳng thế có hai lão bản nương ?
Bóng tịch dươg chiếu xuống sờn non. Lục Tiểu Phụng thảnh thơi cất bước.
Hồi lâu chàng chẳng nói năng gì, đột nhiên cất tiếng :
-Con tiểu hồ ly đó nhất định lại nói dối.
Hoa Mãn Lâu gật đầu " ồ " một tiếng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Lão bản không phải là kẻ điên khùng thì dsao lại lấy con tiểu quỷ này làm tiểu
lão bản nương ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Dĩ nhiên không thể thế được.
Lục Tiểu Phụng lại im tiếng đi một quãng nữa, bỗng chàng nói :
-Nhưng lão bản là tên ma bùn, thỉnh thoảng lại phát khùng.
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Tiểu bản nương thông thường đều là tiểu hồ ly tinh.
Lục Tiểu Phụng nói :
-Vậy hay hơn hết là huynh đài trở lại khuyên giải tên ma bùn đó chớ làm chuyện
bùn này.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Sao công tử không tự mình đi lấy ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Huynh đài đã biết tại hạ không muốn nói với hắn.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
-Nếu là câu chuyện không đâu, lão bản há chẳng cho chúng ta là hai kẻ điên
khùng ?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Thỉng thoảng có điên khùng một lần thì đã sao ?
Hoa Mãn Lâu thở dài nói :
-Xem chừng bất luận là ai kết bạn với công tử chẳng sớm thì muộn cũng giây
phải thói điên khùng.
Gã phải đi vì chẳng thế nào không đi được.
Lục Tiểu Phụng chẳng khác gì chàng ngốc, ngồi bên đường chờ đợi. May quãng
đường sơn lộ này rất quạnh qũe, ngoài mụ già hái những thứ dã thảo, không còn
một người nào đi qua.
Chàng chờ không lâu đá thấy Hoa Mãn Lâu trở về.
Lục Tiểu Phụng hỏi ngay :
-Thế nào ?
Hoa Mãn Lâu dặng mặt lên đáp :
-Công tử là kẻ điên khùng. Tiểu đệ cũng thế.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Không có chuyện đó ư ?
Hoa Mãn Lâu đáp :
-Bọn họ quả có chuyện bí mậy. Lão bản đã thu Tuyết Nhi làm con nuôi.
Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra.
Hoa Mãn Lâu lại thở dài, nhăn nhó cười nói :
-Công tử đã biiết con tiểu quỷ đó nói dối, sao còn mắc bẫy hoài ?
Lục Tiểu Phụng cũng thở dài nhăn nhó cười đáp :
-Vì tại hạ chẳng những là một tên ma bùn mà còn là một thằng ngốc.
Chàng ngẩng đầu lên bỗng thấy Tuyết Nhi vừa chạy vừa nhảy tới nơi. Thị thở
hồng hộc hỏi :
-Vừa rồi hai vị có thấy người nào đi qua đây không ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
-Chỉ có một mụ già hái dã thảo.
Tuyết Nhi nhảy lên nói :
-Mụ già đó nhất định là thư thư của tiểu muội rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
-Thư thư của cô ư ? Thượng Quan Phi Yến hay sao ?
Tuyết Nhi gật đầu, thị sáng mắt lên nói :
-Bây giờ tiểu muội mới phát giác giác ra y không chết. Y rất giỏi nghề trá tử để
lừa chúng ta. Vừa rồi các vị đi khỏi, tiểu muội đi xuống dưới...
Lục Tiểu Phụng không chờ thị nói hết lời, đột nhiên xoay người đi ngay. Chàng
lại kéo cả Hoa Mãn Lâu đi theo, miệng chàng nói :
-Lần này bất luận cô nói giù tại hạ cũng sẽ không mắc lừa cô đâu vì tại hạ
không muốn nghe nữa.
Xem chừng chàng đã hạ quyết tâm cất bước thật mau.

Hết
Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Sponsored content





Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Lục Tiểu Phụng - Cổ Long   Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Page 2 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nhanbkvn 2024 :: THƯ VIỆN SÁCH TRUYỆN :: Truyện Kiếm Hiệp-
Chuyển đến