Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhanbkvn 2024

Chia Sẽ Không Giới Hạn
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  Latest imagesLatest images  PublicationsPublications  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:15 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 26

Nếu trên thế giới này có người đàn bà nào dễ tính nhất thì người dó phải là Mỹ Thuyên. Thật vậy. Nàng lúc nào cũng vô tư, vui vẻ, dễ tha thứ cho bất cứ ai đã làm phiền lòng mình. Nhờ bản tính hồn nhiên đó mà nàng chấp nhận tha thứ cho sự kiện "không thể tha thứ" cho chồng. Những ngày tháng đầu, Mộng Hiên thường ở bên cạnh vợ vỗ về, an ủi, nhưng dần dần sự hiện diện của chàng thưa thớt hẳn. Sự trở về nhà của chàng từ ba hoặc bốn lần trong một tuần giảm xuống chỉ còn một vài lần. Bây giờ thì Mỹ Thuyên bắt đầu cảm thấy sự phức tạp của cảnh chồng một vợ đôi. Quan niệm trước kia của nàng hoàn toàn sai lầm. Nàng đã rập khuôn theo người xưa cho rằng "đàn bà con gái" thuộc loại trở mõ lửa ra, thưở nhỏ ở với cha mẹ, lớn lên ra đi lấy chồng, chồng chết theo con. Cái quan niệm lỗi thời "xuất giá tùng phu, phu tử tùng tử", xem chồng như một mái lá để ẩn núp, để được che chở không còn tồn tại được nữa. Nghĩ thì vậy, song nàng không đủ bản năng để làm một cuộc cách mạng. Vì vậy mà nàng thường sinh ra ưu tư sầu muộn.
Đào Tư Hiền, một con mọt của xã hội, chỉ thích hưởng thụ mà không muốn phải đổ mồ hôi. Vì vậy mà gã thường dòm ngó đến tài sản kếch xù của Mộng Hiên. Thật tạo hóa sinh con người ra mà phú cho nhiền bản tính khá oái oăm. Có nhiều người thật dễ dãi với bản thân mình, tha thứ cho sự kém sút của mình, nhưng chẳng bao giờ thứ tha hoặc chẳng ganh tị với sự thành công của kẻ khác. Gã là một trong đám sâu mọt này. Đời sống của gã càng lúc càng khó khăn nên lúc nào cũng mang ý nghĩ "làm sao đào cho được" cái kho vàng khá to lớn đó của Mộng Hiên - người anh em bắt ngựa với mình.
Mặc dù, hàng tháng Mộng Hiên có chi cho ít nhiều, song với gã còn quá ít ỏi. Lòng tham của gã "anh rể vợ" này quả là không đáy. Gã được một lại muốn mười, vì vậy mà chẳng khác nào như con mèo rình chuột, nếu có dịp sẽ vồ đi mà ngấu nghiến. Lúc đầu được tin Mộng Hiên có vợ bé, gã tưởng đâu rằng phen này được dịp hốt trục lợi, nhưng không ngờ hắn ta chẳng ngại thủ đoạn mình, đã đem tất cả sự thật thú nhận với vợ. Điều này đã làm cho Tư Hiền lồng lộn như một con thú dữ mất mồi. Thế là, cái mộng tước đoạt tài sản của gã không thực hiện được.
Chẳng những gã chỉ tức giận thôi mà còn đâm ra thù hận nữa.
Nhưng, đời nào gã chịu khoanh taỵ Đêm hôm ấy, Tư Hiền đoán biết là Mộng Hiên chẳng có nhà bèn đưa "bầu đoàn thê tư" gồm năm miệng ăn đến chơi nhà cô em vợ, Đúng như gã dự đoán. Mộng Hiên đã đến vườn Thanh chỉ còn có Mỹ Thuyên đang la hét ầm ĩ với lũ trẻ. Nhìn thấy gia đình chị mình đến thăm. Mỹ Thuyên vội đón mời vào.
Bà Nhã, đánh tiếng trước bắt đầu khai hỏa:
- Hắn lại... đi rồi à?
Hai hàng nước mắt Mỹ Thuyên tuôn trào. Nàng nghẹn ngào đáp:
- Vâng! Lúc này anh ấy it khi ở nhà.
- Thế mà cô vẫn để yên sao? - Tư Hiền gằn giọng hỏi.
- Chứ biết làm sao?
Tư Hiền không đáp lại. Gã châm thuốc hút, đưa mắt nhìn theo làn khói bốc lên từ nồi thuốc của chiếc "píp” gã đăm đăm nhìn cô em vợ mơn mởn đào tơ trông có vẻ hấp dẫn hơn vợ mình mà sao không giữ nổi được chồng?
Mỹ Thuyên nói tiếp:
- Không để anh ấy như vậy cũng không được.
Bà Nhã nói như hét lên:
- Mỹ Thuyên ơi! Mày phải làm thế nào chứ như thế này mãi e có ngày nó bỏ hẳn mày đấy. Liệu hồn!
Tư Hiền cười khẩy! đôi mắt lươn ti hí của gã như nhắm hẳn lại:
- Sự thật thì ngay giờ phút này coi như hắn đã bỏ đứt đi rồi. Nếu có về năm mươi phút nửa giờ là để thăm con nó. Chứ có phải nhớ nhung gì vợ mình đâu? Tôi nói cho mình biết... độ một năm nữa, khi đã có con cái rồi... thì chẳng bao giờ hắn mang xác về nữa cho mà xem!
- Đó! Có nghe chưa? Bà Nhã hùa với chồng - Ngày xửa ngày xưa ông bà chẳng bảo "Vợ chẳng bằng thiếp, thiếp không bằng gái làng chơi, mà gái làng chơi thì không bằng... đi ăn vụng" Ngữ đàn ông thì đều như vậy cả.
- Này tôi nói cho bà biết, đừng có vơ đũa cả nắm. Tư Hiền này chẳng bao giờ có đâu!
Gã vừa nói vừa cười nịnh vợ. Bà Nhã cũng vờ nguýt chồng:
- Thôi cha nội ơi! Cha nội mà có điều kiện cùmg dám lắm.
- Thế bây giờ em phải làm thế nào?
- Phải ra oai mới được.
- Ra oai? Ra oai là sao? - Mỹ Thuyên ngây thơ hỏi.
- Trời ơi! cái con nhỏ này! Có hai con rồi mà còn ngốc quá! Làm oai là đến tổ ấm của chúng mà đập phá một trận tơi bờ. Đâu có phải cái thời buổi "trai năm thê bảy thiếp" mà e dè lo sợ?
- Thôi! Làm vậy kỳ lắm! Em chẳng thích sinh sự Ồn ào đâu!
- Thật ra, cho dù có đập pha, chửi bới cũng chẳng đến đâu cả. Theo tôi, mình đi đường lối khác chắc ăn hơn.
- Đường lối gì? - Mỹ Thuyên hỏi lại:
- Kinh tế.
Mỹ Thuyên giương tròn mắt.
- Sao gọi là kinh tế hả anh?
- Cô cứ nghĩ như thế này! Chưa chắc người đàn bà kia dễ gì mà chịu lấy Mộng Hiên vô điều kiện? Mộng Hiên hiện bây giờ đương ở thời kỳ "dại gái" hắn say mê nàng ấy như điếu đổ. Tất nhiên là phải tung tiền ra mua nhà, tậu cửa, tài sản chắc chắn là phải hao hụt rồi. Xưa nay, những kẻ "dại gá" đều bị tán gia bại sản. Khi mà còn hai tay trắng thì... nó hết yêu ngay, tống ra khỏi cửa. Liệu lúc đó cô có còn tiền không? Liệu cô có tránh khỏi bị đói khổ không? Hai đứa con cô liệu có tránh cảnh rách rưới không? Vậy ngay bây giờ cô phải giành lấy quyền nắm tiền mới được.
Mỹ Thuyên như tối tăm cả mày mặt:
- Nhưng từ hồi giờ em đâu có để ý đến tiền bạc? Em phải ăn nói làm sao?
- Cô phải hỏi hắn. Cô là vợ có hôn thú đàng hoàng, có quyền giành lấy quyền quản tri, tài chánh gia đình. Chẳng những vậy cô cũng có đủ quyền đưa người đàn bà ấy ra tòa về tội phá hoại gia cang người tạ Chắc chắn là phần thắng sẽ về cộ Sao? Nếu cô muốn tôi sẽ thuê luật sư cãi hộ cô mà ly dị thế nào cũng được mấy triệu...
- Ly dị? Không! Không! Tôi không muốn ly dị đâu!
- nếu không thì cô phải thương lương. Cô bắt buộc hắn phải giao cho cô một triệu, bằng không sẽ đưa nội vụ ra tòa.
- Nếu anh ấy không chịu thì sao?
- Chỉ cần dọa đưa ra pháp luật kiện hắn về tội "vô trách nhiệm" tức thời tòa sẽ bắt buộc hắn phải trợ cấp cô ngay.
- Nhưng, sự thật anh ấy đâu có như vậy?
Tư Hiền đập tay vào đùi mình:
- Cô ngu quá. Có tiền trong tay cô, đâu có dễ gì mà hắn dám bỏ rơi cô.
- Tôi lấy tiền để làm gì chứ?
Vốn đôi mắt hắn đã ti hí lại cang ti hí hơn khi biết cô em vợ như cá đã cắn câu:
- Tôi giải thích cho mà nghe. Tôi sẽ lập tức đi nhờ luật sư thảo ra một bản cáo trạng. Cô mang bản ấy đòi hắn phải chi cho cô một triệu. Chắc hắn hoảng lên, sợ mang tai tiếng hại cho sự nghiệp làm ăn của mình, hơn nữa sợ cho người đàn bà kia xấu hổ, thế nào hắn cũng phải chấp nhận ngay.
- Đúng vậy - Vợ gã xen vào. Nghe nói muốn thưa gửi thì nội trong năm đầu thôi phải không anh?
- Ừ! Vậy chứ sao? muốn làm thì phải nhanh lên.
- Em chẳng biết làm sao nữa! - Mỹ Thuyên vừa khóc vừa nói.
- Được rồi! tụi này giúp cho cô phải cứng rắn một chút. Có tiền trong tay lấy chồng khác mấy hồi. - Gã vừa nói vừa đăm đăm nhìn thân hình nẩy nở của cô em vợ.
Mỹ Thuyên bật khóc thành tiếng:
- Không! Em không lấy chồng đâu!
- Tôi đâu muốn vậy? nhưng chẳng qua đó chỉ là một lối thoát.
- Em chỉ nhờ anh chị thôi.
Tư Hiền khẽ đưa mắt nhìn vợ chẳng ai hiểu gã hơn vợ gã.
ánh nắng chiều xuyên qua song cửa sổ len lỏi vào ngay mặt bàn phấn có một màu vàng óng ánh. Mặt ttrời xuống thấp dần trông hệt như một quả cầu lửa in dưới mặt hồ Bích đầm. Trong vườn từng cơn gió nhẹ thoảng thuỏng mùi thơm của hoa.
Bội Thanh thờ thẫn ngồi nhìn cảnh vật chung quanh mình. Nàng đang trông đợi Mộng Hiên. Đêm qua chàng không lại. Chiều nay thì chắc chắn là có chàng rồi. Buổi sáng nàng có gọi điện thoại tại sở và được chàng cho biết như vậy. Mùi thịt heo nướng với ngũ vị từ trong bếp bay ra thơm ngát. Mộng Hiên thích nhất là cánh gà quay hoặc chân vịt đem nướng.
Trong lúc vẩn vơ suy nghĩ thì có tiếng còi xe vang lên. Nàng vội chay ra mở cổng. Mộng Hiên thò đầu ra mỉm cười:
- Em biết anh thế nào cũng đến ngay giờ.
Nhưng nàng bỗng trố mắt nhìn vào vên trong xe. Hai đứa bé đang giương mắt nhìn... Mộng Hiên vội giới thiệu:
- Anh xin giới thiệu đây là bé Phụng, còn đây là bé Trúc. Hai đứa con anh. Còn đây là dì Thanh. Dì của các con đấy. Hãy vòng tay ra mắt dì đi nào!
Bé Phụng nhìn bé Trúc. Cả hai đều chúm chím cười:
- Thưa dì!
- Thưa dì... ạ!
Lòng Bội Thanh rộn lên một mỗ buồn vui lẫn lộn Nàng nhận thấy chúng đẹp - vẻ đẹp nhu mì chứ không sắc sảo. Nàng thấy bao giờ "nhu mì" cũng đẹp hơn nhiều. Nàng vội ôm cả hai vào vòng tay mình.
- Các cháu ngoan quá.
Đưa chúng vào nhà xong, nàng mang đủ thứ kẹo bánh ra đãi các tiểu khách.
- Cháu đẹp quá! Đẹp như một con bướm vậy. Đáng trách thay! Lẽ ra ba các cháu phải mang các cháu đến sớm hơn...
- Sao dì không đến nhà hở - Bé Phụng ngây thơ hỏi.
Bội Thanh cảm thấy tâm tư mình như bay bổng đâu đâu. Nàng bị cuốn hút bởi hình ảnh của mấy đứa bé. Nó ngây thơ quá. Nó đẹp đẽ quá. Nó còn đẹp hơn mảnh trăng sơ trên mặt hồ thụ Nàng hoàn toàn hòa hợp vào một thế giới trong đó có hoàng tử Nhái, có nàng công chúa ngủ trong rừng và những trái táo vàng óng ánh.
Mộng Hiên lặtn yên ngồi nhìn Bội Thanh loay hoay săn sóc hai con mình bằng tất cả sự nhiệt tình của nàng trông thấy rõ. Ước gì mà nàng có được hai đứa con chính nàng sinh ra như vậy thì chắc nàng vui biết ngần nào!
Bội Thanh mải lo gắp thức ăn cho mấy đứa bé quên cả phần mình. Bà vú thì chạy lăng xăng lui tới. Bỗng, bé Phụng lên tiếng hỏi:
- Dì Bội Thanh! Dì có em bé không?
Mộng Hiên thấy rõ ràng nàng hơi khựng lại. Nhưng rồi, Bội Thanh cũng cười nói:
- Chưa có! Cháu làm con dì được không?
- Không được đâu! Không có con chắc mẹ buồn lắm!
- Vậy con phải ngoan đừng làm mẹ buồn.
- Con không bao giờ làm mẹ buồn đâu dì à! Chỉ có "bà bé" của ba làm mẹ khóc thôi. Bà ấy xấu lắm.
Câu nói của bé Phụng khiến Bội Thanh sững sờ làm rơi chiếc thìa trên tay xuống khiến chén súp đổ ra tung tóe.
Nụ cười trên môi mọi người dều tắt hẳn. Vú Ngô cũng chết lặng đứng cạnh bé Trúc tay vịn chặt lấy thành ghế.
Mộng Hiên hoảng hốt gọi:
- Bội Thanh!
-...
-Bội Thanh! Bội Thanh!
Vẫn như một tượng đá, Bội Thanh không trả lời.
- Đừng nên buồn. Đó chỉ là lời nói của trẻ con em ạ!
- Chính vì sự ngây thơ của nó nên bao giờ cũng là sự thật!
- Đừng! Đừng nên nghĩ vậy. Em đừng nên nghĩ gì cả!
Tội lỗi ở đây đều do con người đặt ra, vẽ ra, làm sao khỏi lầm lẫn!
- Anh có chắc điều chúng ta làm có đúng không? Chúng ta có gây buồn phiền cho kẻ khác không? Có phá hoại gia cang người ta không?
- Bội Thanh! Em không nên tự là khổ như vậy. "nhân vô thập toàn" Trên đời này đã có ai hoàn toàn đâu? Em nên nhớ rằng, em đã đau khổ tận cùng, rồi em có quyền hưởng thụ lại.
- Không! Làm sao em có quyền đó.
- Có chứ! Mọi người đều có em à!
- Nó đã qua mà chúng ta đã đánh mất.
- Thượng đế sẽ ban cho chúng ta có cơ hội lần thứ hai!
- Thượng đế! ít khi ngài rộng rãi như vậy.
- Đây là lỗi anh! Lẽ ra anh không nên mang chúng lại.
- Không! Anh phải mang chúng đến đó là ý của em. Em yêu chúng lắm.
Rồi nàng cố lấy lại vẻ bình thường:
- Thôi! Chúng ta ra với sắp trẻ đi anh.
Bé Phụng với ánh mắt sợ sệt khi nhìn thấy hai người trở lại bàn ăn. Nó e dè hỏi:
- Dì Thanh! Dì làm sao vậy? Dì giận ai thế?
- Không! Lúc này dì bị xây xẩm. Bây giờ khỏe rồi. Vú Ngô! Vú cho bé Trúc súp nữa đi.
Không khí vui vẻ bắt đầu trở lại mọi người. Sau bữa cơm, nàng kể chuyện ông Tề thiên Đại Thánh cho hai đứa nghe. Nàng vừa kể vừa pha trò làm bé Phụng và Ttrúc cười như đời ươi nắc nẻ.
Trong lúc đó, ông Trình Bộ Vân đến, nghe tiếng trẻ reo cười, ông tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Nhà có trẻ?
- Hai con của cháu.
Sau khi đặt tách cà phê mời khách, nàng trở lại kể tiếp câu chuyện ông Tề Thiên Đại Thánh cầm thiết bảng đại náo của nhà trời... Tuy miệng kể chuyện mà hai tai nàng vẫn cố lắng nghe tiếng Mộng Hiên cùng ông Trình đàm đạo:
- Tôi cho cậu biết một chuyện quan tron.g.
- Chuyện quan trọng?
- Vâng! Ngày qua tôi bắt gặp Tư Hiền và Phạm Bá Nam tại quán Thiên Sứ.
Thoáng nhìn thấy Bội Thanh như lưu ý, cả hai vội vàng lảng sang chuyện khác...
- Ừ! Dì kể đến đâu rồi nhỉ! à... à... Đến lúc ông Tề Thiên hái trộm trái đào tiên!
o0o
Đêm đã khuya. Mộng Hiên đưa ông Trình và hai con về Đài Bắc. Trước khi đi, chàng quay lại nói với Bội Thanh:
- Đừng ngủ vội, đợi anh về!
Bé Phụng cũng nhô đầu ra kéo tay Bội Thanh:
- Dì ơi! Dì cúi xuống cho con "mi" một cái.
Nó hôn một cái thật kêu đoạn vòng tay lễ phép từ giã:
- Thưa dì con về!
Bội Thanh vô cùng cảm động nắm chặt tay bé Phụng:
- Ừ! cháu về!... Hôm nào rảnh rỗi theo ba lại chơi thăm dì nha!
Xe bắt đầu chuyển bánh. Nàng đưa mắt nhìn theo đợi đến khi khuất hẳn mới lững thững trở vào nhà. Những hạt sương đêm thấm lạnh. Nàng co ro và cũng cảm thấy lạnh thấu tận tâm can mình. Mãi đến bây giờ nàng vẫn còn như nghe văng vẳng bên tai:
- Chỉ có bà bé làm cho mẹ khóc thôi.
Tiếp đến là câu nói của ông Trình Bộ Vân thầm thì với Mộng Hiên mà nàng nghe được bỗng trỏ thành một đám mây mù bao phủ giữa vòm trời giữa tiết đông thiên. Nàng có cảm giác ngày vui rồi sẽ qua nhanh!

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:16 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 27

Bội Thanh như một con chim non ríu rít hót liền mồm. Đối với nàng đây là một ngày trọng đại nhất.
- Em xem cuộc hành trình của chúng ta hôm nay như đi hưởng tuần trăng mật. Có phải không hả anh?
Mộng Hiên đang loay hoay với bản lộ trình, nghe hỏi chàng mỉm cười:
- Đúng vậy! Nhưng phải nói là vừa ngày cưới vừa ngày nhớ cho anh một tí khi đến nơi nhe em!
- Tí? - Bội Thanh trố mắt hỏi - Tí gì?
Mộng Hiên cười xòa. Bội Thanh vờ lẽ, chạy ngay lại béo vào má chàng:
- Kỹ quá đi hề!
Nắm tay Bội thanh chàng âu yếu:
- Chứ sao? Em phải cho đấy nha!
Rồi chỉ vào bản đồ mà chàng vừa vạch lộ trình cho Bội Thanh:
- Đây nè! Từ Đài Bắc đến Đài Trung dẫn thẳng đến Nhật Nguyệt Đàm, gia Nghĩa. Ta gửi xe lại nơi đây đáp tàu lửa đi A Lý Sơn. Tại nơi đây du ngoạn hai ngày. Xong rồi chúng ta đi Cao Hùng viếng hồ Đại Bối, thăm công viên Khẩn Dinh, viếng mũi Nga Loan cuối cùng quay về Đài Bắc. Em xem được không?
- Anh không ngang qua đảo sao?
- Lần sau! Nó thuộc lộ trình khác em à!
Mộng Hiên đã sắm sửa sẵn từ các món ăn không sót một tí gì dành cho cuộc hành trình có tính chất du ngoạn. Từ các gói lớn "khô bò", đậu phụng đến nho khô, ô mai, kẹo, bánh, nước ngọt nước suối... v.v...
- Anh sắm nhiều như thế?
- Đồ đám cưới...
Hai người cười xòa. Vào nhà mang ra một thùng nhỏ. Mộng Hiên trố mắt hỏi:
- Cái gì thế?
- Bình thủy nước nóng, bình cà phệ Muốn pha trà có trà. Muốn pha cà phê có cà phê.
- Em anh chu đáo quá. Nhưng vẫn còn thiếu.
- Thiều? Thiếu gì?
- Nụ cười của em.
- Yên chí lớn. Em không quên đâu.
o0o
Họ lên đường vào mờ sáng hôm sau. Nhìn ra mặt hồ Bích Đầm thấy còn vẩn đục và trên các rặng cây còn nặng trĩu mù sương. Tiếng chim trên cành mới bắt đầu lúi lo chào mừng ánh binh minh ló dạng...
Hôm nay, Bội Thanh mặc chiếc áo màu hoa cà phơn phớt nhạt, và chiếc quần màu tím hoa sim. Trông nàng như một nàng tiên. Đôi mắt rực sáng như hai viên ngọc, chiếc môi hồng lúc nào cũng mọng đỏ dưới chiếu mũi dọc dừa, tạo cho khuôn mặt trái soan của nàng có những đường nét đẹp thần kỳ. Mộng Hiên sừng sờ nhìn quên cả lên xe.
Bội Thanh hỏi:
- Anh làm gì nhìn em dữ thế? Bộ mới quen sao?
- Không! Quen lâu rồi! Có thể quen từ bao kiếp trước. Nhưng, hôm nay sao em đẹp quá!
Bội Thanh mỉm cười yên lặng, Xe bắt đầu lăn bánh trên con lộ phẳng rộng. Ra khỏi Đài Bắc xuyên qua xa lộ Tung Hoành. Bội Thanh nhìn ra hai ven đường. Nàng chăm chú nhìn hai hàng Mộc Ma Hoàng xum xuê cả lá trĩu oằn xuống. Sương tan dần. Phía trước mặt là một khoảng trời rộng mênh mông. ánh năng ban mai xuyên qua những lớp mây trắng trải mình lên vạn vật. Nàng mở kính xe cho gió lùa vào. Chiếc khăn trên đầu nàng phấp phới bay trông hệt như cánh bướm.
Nép đầu vào vai Mộng Hiên nhìn hàng Mộc Ma Hoàng lao mình chạy ngược lại đằng sau. Cánh đồng mạ xanh rì thẳng tắp đang cưu mang các "chú bù nhìn" cầm cờ giấy phất phơ theo gió hay các cò con... tìm mồi ăn bữa sáng. Xe lại băng qua các con lộ có cả rừng trúc xanh lè cả lá, bên trong ẩn hiện những mái nhà tranh xinh xắn...
- Anh ơi! Anh có nhìn thấy cảnh đẹp không?
- Có chứ! Nhưng có cảnh nào đẹp hơn cảnh ở xe mình.
- Cảnh mình có gì là đẹp?
- Có! Có! Có một nàng công chuá! Nàng có hai hố mắt đẹp như mù thu mới sang.
- Anh lại làm thơ rồi. - Bội Thanh ngặt nghẽo cười đáp lại. -Sao anh không nói nàng công chúa ấy ngồi bên một hoàng tử?
- Có chứ! Hoàng tử ấy đang quỳ dưới chân nàng...
Bội Thanh lại bật cười lớn:
- Láo! Láo rồi! Hoàng tử đang cầm... "vô lăng" kéo con ngựa sắt có bốn bánh bay lại về hướng mình. Đẹp quá. Đúng là một bức tranh tuyệt kỹ... Chưa hết anh à! Còn cỏ cánh rừng trúc xanh mịt đang chạy dài thẳng tấp ven theo chân núi. Em tưởng tượng nơi đó có chàng Tiêu Lang dang cất cao tiếng sáo véo von ca tụng cảnh thiên nhiên của trời đất...
Từ lâu nay, Bội Thanh chưa biết đi đâu ngoài Đài Bắc vì vậy, hôm nay được trông thấy nhiều cảnh đẹp khiến tiềm năng của sức sống nàng được dịp tuôn tràn...
-Anh ơi! Bây giờ em mới thấy cái vĩ đại của đất trời. Cái mênh mông của vũ trụ.
Mắt nàng rực sáng hơn lên và má nàng lại càng thêm đỏ thắm...
- Em ơi! Trông em như một nàng tiên!
- Còn anh tợ một đấng thiên thần.
Sau khi ăn tai nhà hàng Tứ Xuyên, ho đưa nhau về hướng Nhật Nguyệt Đàm.
Đến chiều nghỉ lại ở khách sạn Hàm Bích. Tắm rửa xong ngồi uống trà ngắm cảnh. Nắng chiều chiếu lên mặt hồ dưới chân hòn đảo. Quanh Hồ lăn tăn như trăng nghìn con rắn lửa.
- Đẹp quả anh nhỉ. Anh có nhìn thấy không?
- ngày mai mình hẵn ra đó dạo chơi em nhé!
Bội Thanh nhìn về rặng núi trước mặt đủ màu sắc, thăm thẳm ngút ngàn. Nàng cảm thấy tâm hồn mình thật bình an!
Nhưng rồi, ngay sau đó Mộng Hiên đưa Bội Thanh xuống núi men theo bờ hồ, qua khu công viện. Khu vườn rộng lớn này do hội giáo chức dựng lên. Vườn lắm hoa tươi đẹp. Hồ thật vắng. Có lẽ đã qua mùa du ngoạn nên thưa thới khách.
Họ lại đưa nhau ra ngồi nơi nhà thủy tạ nhìn thẳng ra ngoài hồ. Mặt trời xuống thấp nhuộm đỏ cả hồ nước bạc.
- Kìa anh thấy không?
Mộng Hiên ngạc nhiên hỏi lại:
- Cái gì?
- Một người phụ nữ đội khăn vuông buồn lơi mái chèo đang đứng trên mũi thuyền sơn đầy màu sắc.
- Đó là thuyền của người dân miền sơn cước.
Xa xa có một ánh mây vàng óng ánh tương phản với nền trời âm u hệt như một màn lục thêu kim tuyến giăng mắt trên giải núi xa mờ...
- Em thích ở mãi nơi đây!
- Còn biết bao nhiêu cảnh đẹp nữa! Chưa nên chọn vội.
Mặt trời lặn hẳn. Bóng hoàng hôn phủ trên ngọn long bá một màu xám xịt. Mộng Hiên lại dìu Bội Thanh trở lại lầu Hàm Bích. Nàng buông tay Mộng Hiên đuổi theo đàn đom đóm lập lòe chớp sáng theo tiếng nhạc trầm buồn của vạn vật.
Đêm về hẳn. Dưới ánh trăng vàng vọt, Bội Thanh gối đầu lên vai Mộng Hiên.
- Em thấy thế nào?
- Tuyệt!
Rồi nàng thao thao bất tuyệt:
- Kể từ ngày được sống bên anh, em đã có những kỷ niệm tuyệt vời. Anh đã cho em những chuỗi ngày thật đầy đủ. Anh là một "vì tiên" trên trời giáng xuống, cải biến sự đau khổ tận cùng của em thành những niềm vui vô tận. Anh đã cho em sự ngọt bùi trong lúc em đang ngậm ngùi đau khổ! Thật vậy, anh ạ! Em đã trải qua những giờ phút sầu đau tủi hận, nhờ vậy em mới ý thức rõ ràng thế nào là hạnh phúc. Có phải không anh? Kể ra, đời em thật đầy đủ rồi, đến ngày nào đó, em buông tay nhắm mặt em có thể tự hào rằng " Tôi đã sống " và "Tôi đã hưởng được tất cả cái gì của cuộc sống".
Nhìn lên nền trời cao, ánh sao giăng lấp lánh trông hệt như những hạt kim cương. Trên đầu ngọn tre chị Hằng ngồi vắt vẻo. ánh sáng vàng vọt lên qua màn cửa sổ trải lên mái tóc đen huyền của nàng. Vạn vật như đứng dừng hẳn lại.
Nàng ngã vào lòng Mộng Hiên say sưa trong giấc ngủ an lành.
Sáng hôm sau, Mộng Hiên thuê chiếc đò nhỏ đưa Bội Thanh rong chơi dọc theo bờ hồ. Sương đêm chưa tan hẳn trông như một vức màn voan nhẹ phủ. Họ chèo khắp khu nhật Nguyệt Đàm. Đa phần du khách thích Nhật Đàm Hồ và chiêm ngưỡng luôn cảnh miếu Huyền Vũ, nhưng Mộng Hiên cũng như Bội Thanh lại thích cảnh Nguyệt Đàm... bởi trông nó có vẻ gì thơ mộng.
Bội Thanh hướng về những ngọn núi xanh rì xa xa tạo thành khung cảnh hoang dã... Dường như nó thích hợp với tầm hồn nàng hơn. Cả hai yên lặng tựa lưng nhau thưởng thức cảnh đẹp của đất trời, lắng nghe tiếng thông reo dìu dặt như tiếng diều réo rắt giữa lưng trời.
Họ lại tiếp tục cuộc hành trình để đi đến A Lý Sơn. Hùng vĩ làm sao! Đó là một vùng cao nguyên với rừng núi chập chùng. Lại một ngày rựng sáng. Họ đưa nhau lên tận đỉnh núi đứng nhìn những lọn sóng mây chập chùng từ đâu xa đổ lại. Bên kia rặng núi, mặt trời mọc lên một màu đỏ rực như son... Cảnh vật cứ biến dần theo từng giờ từng khắc...
Họ đưa nhau đi bách bộ trong khu rừng tùng già để lắng nghe tiếng gió vi vu rào rạc...
Hơi lạnh của khí trời thấm vào da thịt. Bội Thanh nép mình vào Mộng Hiên. Một màn sương đục phủ xuống không thể nhìn xuyên qua được. Ôi! Sao mà cảnh đẹp như mơ, mờ mờ ảo ảo hệt như những chuyện lạc vào cảnh thần tiên...
Bội Thanh như một đứa trẻ thơ, nàng tựa vào gốc cây tùng và kêu lên khi nhìn thấy đám sương mờ đục màu vàng sữa đang lửng lơ trên đầu rặng tùng tiến về hướng mình bay lại.
- Anh Mộng Hiên! Nàng Mây lại đến... để em hứng đầy áo mang về nha anh!
Mộng Hiên quay lại, chàng nhìn thấy đám sương mù đang lù lù bay đến. Nó vướng lên mái tóc huyền đen của nàng. Nó phủ cả trên chiếc áo hoa cà phơn phớt nhạt trông nàng lần này mới đúng là một tiên nữ chốn bồng lai.
- Ôi! Cảnh thiên nhiên đẹp đến thế này mà sao con người lại bẩn thỉu như vậy? Tại sao lòng người không chứa đựng linh khí của đất trời mà lúc nào cũng mắc giăng cạm bẫy? Anh ơi! Có phải kẻ ngu xuẩn nhất trên thế gian này là loài người phải không anh?
- Chẳng những ngu xuẩn mà con hiếu ác nữa!
Bội Thanh chép miệng:
- Không! Con người không ác độc mà ngu xuẩn. Bởi vì ngu xuẩn nên họ hẹp hòi. Bởi hẹp hòi nên chăng bao giờ thấy được vẻ quảng đại của trời đất, Có lẽ vì vậy mà họ không biết yêu nhau mà chỉ biết có hận thù. Em thừa biết mình đang bị bầy lang sói xúm lại xé xác. Có lẽ đám lang sói này đang sung sướng khi được nghe những tiếng rên rỉ đau thương mà chúng nghĩ mình là kẻ có toàn quyền sinh sát!
- Thôi! Em đừng nói nữa!
- Vì sao?
- Anh biết em lại muốn nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt thoáng buồn của Mộng Hiên, Bội Thanh giả lả:
- Kia kìa anh! Mây lại tiếp tục đổ về phía chúng mình... chúng ta ở hẳn lại đây đi... và để cho mây chôn chúng ta vào giữa lòng nó.
Mộng Hiên cười đưa Bội Thanh xuống núi. Hai người đến công viên Khẩn Dinh. Họ có cảm giác như mình đang lặn ngụp dưới lòng sâu biển cả. Nhìn những tảng đá nằm cheo leo ven theo vờ bị sóng biển đánh mòn, Mộng Hiên đưa tay chỉ:
- Những tảng đá xem như toàn là san hô, em thấy không? Chúng ta có thể lý đoán hàng bao nhiêu triệu năm qua Đài Loan này vẫn còn trầm sâu dưới lòng biển, nơi mà trước đây cá tôm làm tổ ấm thì ngày nay con người chiếm ngự làm của riêng mình. Rõ ràng, vũ trụ luôn luôn biến đổi...
Họ đưa nhau vào hang đá. Họ chiêm ngưỡng những hàng thạch nhũ trắng phau. Họ cảm thấy không khí ngột ngạt, nặng nề. Họ đi qua những con đường nhỏ ngoằn ngoèo hệt trôn ốc. Khó khăn lắm họ mới chen qua được. Họ trở ra vùng ánh sáng đầy dẫy cả cành lá xum xuê hoa dại. Họ ngắn nhìn những sợi dây leo, chằng chịt đung đưa, bám sát bên vách đá! ôi! Bức tường đá sừng sững dưới ánh mặt trời. Nàng có cảm giác nó có vẻ đẹp man dại của thời tiền sử. Bội Thanh thờ thẫn như người đang mơ trở về:
- Thiệt em chẳng khác nào như chú chim câu mới thoát khỏi lồng vậy. Đài Loan đẹp đến thế này mà nay em mới biết.
Mộng Hiên kéo sát Bội Thanh vào lòng mình. Bốn mắt nhìn nhau giữa cảnh hùng vĩ của đất trời.
Họ lại lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Dọc theo bờ biển, một bãi cát trắng xóa thẳng tăm tắp kéo dài gần như vô tận. Mũi Nga Loan tuy không đẹp nhưng đầy thơ mộng.
Khi bóng hoàng hôn buông xuống họ ngừng xe ở vệ đường ngắm cảnh mặt trời lặn. Tuyệt vời! Như một hòn lửa tròn như quả cầu đỏ choét rọi trên mặt biển. Những sợi ráng chiều lơ lửng trên không. Họ Ôm nhau ngồi trên mặt đá buông chân đùa giỡn sóng. Họ nhìn nhau say đắm. Tiếng sóng biển cả rì rầm vang vọng đến...
- Chim xanh kìa! Đẹp quá hả anh?
- Đẹp! Đẹp lắm. Nó có một sự tích mà anh hằng ao ước.
Rồi chàng kể một thôi dài:
- Rằng: ngày xưa, xưa lắm, có một nhà vua ở xứ Hy Lạp rất yêu quý vợ. Lúc nào ông vua này cũng kề cận một bên ít khi muốn rời xạ Một hôm, vì có công vụ đặc biệt bắt buộc phải vi hành bằng đường hàng hải. Vị hoàng đế này cũng không quên an ủi vợ, người sẽ trở về ngay sau khi hoàn thành công việc của mình. Nhưng, thuyền ra giữa biển khơi gặp bão táp bị chìm. Trước khi chết nhà vua này gọi tên hoàng hậu ba lần, rồi mới chịu yên lòng nhắm mắt. Ở trong cung cấm, hoàng hậu đợi mãi mà nhà vua vẫn vắng bặt tăm hơi... Và, từ đó, hằng đêm bà cầu xin cho nhà vua được sớm về cùng mình đoàn tụ. Lòng thành của bà thấu đến thượng đế, ngài bèn sai thái tử xuống trần kể rõ đầu đuôi. Được hay tin bà khóc than thảm thiết. Rồi một hôm bà quyết định đi trầm mình để được gặp chồng nơi chín suối. Khi sắp sửa gieo mình xuống lòng nước thì... bất thần xác nhà vừa từ ngoài khơi tấp thẳng vào bờ. Bà hoàng hậu này ôm chầm khóc lóc. Nước mắt của bà khiến thi thể nhà vua hóa thành con chim xanh mơn mởn và hình hài bà cũng hóa thành con chim mái màu xanh!
- Rồi sao nữa anh?
- Hai con chim xanh xinh xinh ấy kể từ đó luôn luôn "liền cánh" chẳng khác nào rừng cây kia tiếp "liền cành".
Bội Thanh chăm chú nghe tỏ vẻ vô cùng thích thú.
- Vậy thì chú chim xanh này là quân vương hay hoàng hậu?
Nàng vừa dứt lời thì chú chim xanh đậu trên tảng đá bỗng vỗ cánh bay đi. Mộng Hiên thì thầm:
- Nó đi đâu em có biết không?
- Nó bay đi tìm người yêu của nó.
- Em mong sao chúng mình sẽ trở thành như đôi chim ấy!
Bội Thanh vừa nói vừa dõi mắt theo cánh chim bay về một phương trời xa thẳm.
- Phải! Nó đi tìm người yêu của nó.
Cúi nhìn những lượn sóng dạt vào bờ rồi lại kéo ra xa, cứ thế như một điệp khúc trầm hùng bất di bất dịch.
- Anh ơi! Khi ta chết rồi, liệu có được như chú chim xanh bé bỏng kia không? Hay chỉ là một mảnh vò sò... màu tím hoa sim?
Mộng Hiên cười, chàng đưa tay ôm ngang lưng Bội Thanh xiết mạnh vào người.
- Nếu em là chiếc vỏ sò, anh sẽ là chú "ốc mượn hồn" ẩn náu bên trong. Anh nghĩ rằng nó sẽ còn ấm hơn đôi chim liền cánh nữa.!
Bội Thanh ngả đầu vào vai Mộng Hiên âu yếm:
- Anh ơi! Em thích sống trong khung cảnh này mãi mãi...

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:16 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 28

Về đến nhà Bội Thanh đã cảm thấy tay chân rời rã. Vừa đặt lưng xuống giường nàng đã thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Vú Ngô ra hiệu cho Mộng Hiên ra phía sau nhà. Biết có chuyện gì quan trọng chàng vội chạy ra ngay:
- Cái gì thế vú - Mộng Hiên khẽ hỏi.
- Hôm cậu vừa đi thì ông Trình điện thoại lại tìm. Ông ấy có nhắn lại khi nào cậu về phải gọi lại gấp...
Nói đến đây bà vú dớn dác nhìn vào bên trong nhà, khi biết chắc Bội Thanh vẫn còn đang say ngủ, bà nói bằng giọng đầy xúc động:
- Tối qua, có bà đến đây tự giới thiệu là vợ câu:
Mộng Hiên có vẻ sửng sốt:
- Bà ấy đi có một mình?
- Thưa không. cùng đi, có một bà khác nữa. Bà ấy ghê gớm lắm vừa bước vào cửa đã la hét ầm nhà ầm cửa. Bà ta đòi tìm tiểu thư ra... để xé xác... Cậu ơi! May mà tiểu thư lúc ấy không có nhà, nếu không thì chẳng biết câu chuyện này ra sao nữa?
Bà vú vừa nói vừa chép miệng:
- Trời ơi! Tôi sợ quá... Kể từ đêm đó, cứ mỗi lẫn nghe tiếng động hồn vía tôi đã bay lên trời.
Mộng Hiên như người từ trời xanh rơi xuống vực thẳm. chàng biết ngay chuyện này xảy ra có tay Tư Hiền dàn cảnh. Người đàn bà mà vú Ngô bảo hung tợn đó không ai ngoài bà Nhã, chị vợ chàng. Còn ôngTrình nhắn gọi chàng, lại cũng ắt có chuyện chẳng lành... Đầu óc Mộng Hiên cực kỳ căng thẳn g, chẳng lẽ tổ ấm tại khu vườn Thanh này sau cơn bão táp mới dựng nên, giờ đành thúc thủ để nhìn bị đổ nát hay sao?
Mộng Hiên vào ngay phòng khách đóng chặt cửa lại. Chàng gọi dây nói đến ông Trình. Đúng như chàng tiên đoán, bên kia đầu dây ông Trình nói với giọng đầy xúc động:
- Mộng Hiên ơi! Tình hình quả nguy cấp. Anh có còn mê ngủ nữa không?
- Chuyện gì thế thưa bác?
- Thằng Tư Hiền đưa vợ anh đến gặp tôi. Hắn bảo vợ anh muốn đưa Bội Thanh ra tòa về tộp phá hoại gia cang.
- Bằng chứng đâu.
- Có. Họ có rất nhiều. Hắn trưng hình ảnh anh cùng chụp chung với Bội Thanh. Hơn nữa, còn có dính liền với Bá Nam nữa. Tình hình không đơn giản đâu. Anh cần gặp ngay vợ anh mới được. Theo tôi, không thể để chuyện này xảy ra như vậy được.
Mộng Hiên tức điên lên:
- Tức quá bác ơi! Tất cả đều do Từ Hiền. chắc là sau đó hắn có đưa điều kiện?
- Đúng vậy. Chính miệng Tư Hiền nói, nêu không muốn rắc rối thì phải chi cho họ một triệu.
- Một triệu? Quả là tên ăn cướp. Nhưng chả lẽ đưa cho nó?
- Không! Đưa cho vợ anh.
- Nàng lấy tiền đó để làm gì? ôi! Bác ơi! Đó là lối lừa đảo, cướp cạn của Tư Hiền.
Nói chuyện xong với ông Trình, Mộng Hiên xuống bếp bảo bà vú:
- Tôi có chuyện phải ra ngoài gấp. Vú không nên tiết lộ chuyện này cho Bội Thanh bị xúc động nguy hiểm lắm. Lúc tôi quay về hay bất cứ lúc nào nghe tiếng chuông ba dài một ngắn mới chính tôi, còn kỳ dư đừng mở.
- Thưa vâng. Tôi biết.
Chàng khoác thêm chiếc áo ngắn bên ngoài ra xe. Lúc bấy giờ vừa đúng mười một giờ. Đường về đêm vắng. chàng mở cả tốc lực cho xe chạy. Tinh thần căng thẳng. Thân xác rã rời. Mộng Hiên cảm thấy hạnh phúc của mình sao mong manh quá.
Đến nửa đêm thì Bội Thanh thức giấc. Qườ tay không thấy Mộng Hiên đâu, nàng vội ngồi nhỏm dậy mở ngọn đèn ngủ đầu giường. Nếp chăn và gối bên cạnh vẫn thẳng. Bộ Mộng Hiên chẳng ngủ sao? Chàng đi đâu? Bận việc gì mà đêm hôm khuya khoắc bỏ đỉ Khoác chiếc áo lụa, nàng ra cửa nhìn phía ga ra. Xe không còn nữa. Chàng đã đi. Đi đâu? Bội Thanh lại tự hỏi:
- Mộng Hiên.
- Mộng Hiên ơi! Anh đi đâu rồi!
- Gì thế hở tiểu thư?
- Anh Mộng Hiên đâu rồi?
- Cậu đã đi Đài Bắc...
- Đi Đài Bắc? Ngày mai đi không được sao?
Bội Thanh nghẹn ngào quay về phòng. Nàng chống tay lên cằm nhìn ra ngoài vườn. Bóng cây ngả mình trên bài cỏ chập chờn lay động.
Trời càng về khuya càng yên lặng. ánh trăng vằng vặc tỏa khắp bầu trời, trông hệt như một bức tranh tuyệt kỹ.
Chàng về Đài Bắc sống với vợ con. Phải rồi. Chàng không thể đợi đến ngày mai. Vì nơi ấy hạnh phúc hơn, ấm cúng hơn, êm đềm hơn... Như thế chứng tỏ chàng đã bắt đầu chán ta rồi! Sao nhanh quá vậy?
- Không! Ta không có quyền ghen ngược! Ta đã nhẫn tâm phá hoại gia cang kẻ khác. Đó là một trọng tội...
Nàng úp mặt vào giữa lòng hai bàn taỵ. Một vài ngôi sao rụng giữa vòm trời. Bóng trăng mờ dần sau màn mây mỏng nhẹ đục màu váng sữa.
Rồi ngày qua ngày... liên tiếp trong ba đêm ròng rã, nàng sống trong cảnh chăn đơn gối chiếc. Bội Thanh gần như hoàn toàn tuyệt vọng.
- Vú ơi!
- Tôi đây tiểu thư! Có chuyện gì cần không?
- Chắc là chàng không bao giờ trở lại nữa. có phải thế không?
- Không! Cậu ấy có nói với tôi,vài ba hôm thôi! Thế nào đêm nay cũng tới.
Bội Thanh vốn bản năng yếu ớt. Lúc nào nàng cũng thấy mình bị tuyệt vọng. Những sự kiện hiện hữu tợ những đám mây đen phủ chụp cả hồn nàng. Suốt mấy ngày liền, nàng thờ thẫn ra vào, đứng ngồi không yên. Có lúc nàng ngồi thừ người ra hàng giờ nhìn những đám mây trắng lơ lửng giữa vòm trời. Cũng có lúc nàng đi bách bộ trong vườn hay cả những khi ngồi dùng cơm luôn luôn quay cuồng với ý nghĩ ta đã làm gì phật lòng chàng chăng? Hoặc giả, chàng đã hối hận muốn kết thúc cuộc tình tội lỗi này!
- Thôi! Thế là chàng sẽ không còn bao giờ đến.
Nghĩ đến đây lòng nàng bỗng quặn thắt lại. Nàng có cảm tưởng như có cả một tảng đá lớn đè trĩu cả tâm can mình.
- Mộng Hiên ơi! Thế là sau "tuần trăng mật" chàng đã ra đi.
Nàng nhắm mặt lại. Trong phút giây xúc động, Bội Thanh có cảm giác mình hiện đang còn sống bên cạnh Bá Nam với bao nhiêu nỗi niềm dằn vặt... mà tiếp đến là những ngày đầy thơ mộng vừa qua, buồn vui lẫn lộn. Nội ta có lần bảo Lý Bạch đúng:
Xử thế nhược đại mộng
Hồ vì lao kỳ sinh?
Đời chỉ là một mộng lớn,
Chuyện gì mà phải nhọc mình?
Bất thần Mộng Hiên trở lại. Bội Thanh reo lên. Trông nàng hệt như một đứa trẻ thơ... Ôm tay chàng nghẹn ngào:
- Em cứ ngỡ rằng không còn bao giờ anh đến nữa.
Ba ngay qua, là một chuỗi dài thời gian đem lại cho Mộng Hiên bao nhiêu nỗi suy tư cùng cực. Chàng vỗ về Mỹ Thuyên. Nàng chẳng nói gì lúc nào cũng khóc. Nàng đã quá ủy mị để mặc cho Tư Hiền thao túng. Gã như một con sâu hút máu, một con đỉa dưới đám bùn nhơ, nó đã bám vào chân ai không bao giờ rút được, ngoại trừ bụng nó đã no tròn những máu.
Cuối cùng chàng phải ngả giá với hắn: để yên cho cuộc tình chàng với Bội Thanh với giá hai trăm ngàn. Chàng thừa biết, đâu có phải chỉ có một lần? Rồi nó sẽ nhiều lần như thế nữa. Mỹ Thuyên thì dại dột quá, không còn cách nào hơn ngoại biện pháp "nhất thời" trên. Mộng Hiên trở về vườn Thanh với một thân xác rời rã và một tinh thần tuyệt vọng.
Uống xong tách cà phê, chàng lấy lại được sự thoải mái. Bỗng chàng nghe tiếng chân Bội Thanh rời xa dần nơi mình, trực giác cho chàng biết lại sắp có chuyện gì? Chàng đứng dậy đi vào theo sau.
- Bội Thanh! Em làm sao đấy?
- Em cũng không biết. Em có cảm giác rằng mình quá vô duyên. Anh, anh đã chán ghét em rồi! Đúng vậy không anh?
ôm Bội Thanh vào lòng, chàng đặt môi hôn lên mái tóc:
- Bội Thanh! Bộ em giận anh sao? Anh nghĩ rằng chưa có điều gì làm em buồn lòng cả.
Bội Thanh ngẩng mặt nhìn Mộng Hiên khẽ hỏi:
- Anh và chị ấy gây nhau phải không? Có lẽ chị ấy không muốn em được gần gũi bên anh nữa. Có đúng vậy không hả anh?
Khẽ tát yêu, chàng cười nói:
- Em chỉ khéo đa nghi thôi. Chẳng có gì cả. Thôi! Bây giờ chúng mình đưa nhau đến Nhật Nguyệt Đàm bơi thuyền nha! Được hông? Cười lên một tí cho đời bớt sầu!
Rồi chàng cúi xuống nói bên bờ tai nàng:
- Tối nay chúng mình đi nhảy nhé! Lâu rồi, chúng ta không đến Hương Tân. Thuở xưa em thích nơi ấy lắm kia mà!
Thế rồi! Trời lại sáng. Họ sánh vai nhau ra xe. gió mát, trăng thanh, họ có cảm tưởng vũ trụ đêm nay chỉ còn có hai người.
Nhạc ở nhà hàng Hương Tân làm mê hoặc được lòng người. Hai người chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ để chiêm ngưỡng khung cảnh xoay tròn của mùa xuân trên sàn nhảy.
- Chúng ta ra nhảy em nhé!
Bội Thanh tựa đầu vào vai Mộng Hiên bước theo điệu nhạc. Những sợi râu nơi hàng ria chưa cạo của chàng chạm mặt mũi Bội Thanh tạo cho nàng một cảm giác đê mê chạy rần trong từng thớ thịt.
Trước mắt của hai người giờ phút này, họ như đang lạc lối nơi cõi thiên đàng.
- Mộng Hiên!
Một giọng quên thuộc từ đầu bàn kia vọng đến làm Mộng Hiên hơi khựng lại.
- Gì thế anh? Ai gọi vậy?
- Không! Một người quen thuộc. Em lưu ý làm gì? Trả lời xong câu hỏi của Bội Thanh thì điệu nhạc cũng vừa dứt.
Chàng dìu Bội Thanh trở về chỗ cũ, vẻ mặt trầm lặng.
Một người đàn ông ăn mặt thật "kẻng" từ đầu bàn kia đi lại về hướng hai người. Bội Thanh bất giác kêu lên:
- Kìa! ông ta đến tìm anh!
- Anh biết.
Mặt Mộng Hiên đỏ rực. Lại Tư Hiền - Cái tên đầu trâu mặt ngựa sâu mọt của xã hội xuất hiện.
- à! Mộng Hiên! không ngờ mình gặp nhau nơi này... Ạ A! Còn cô này? giới thiệu đi!
Mộng Hiên giận tái cả mặt Chàng muốn tống cho gã một quả, nhưng rồi chàng cố nhịn, miễn cưỡng giới thiệu:
- Đây! Bội Thanh!
- à! Thế ra đây là Bội Thanh! Hân hạnh! Hân hạnh... Nghe danh cô và hâm mộ từ lâu, nay mới được vinh dự gặp.
Gã quay mặt về phía bàn bên kia đưa tay chỉ:
- Vợ tôi kia kìa. Xin lỗi để tôi gọi nhà tôi đến bái hầu...
Rồi, Tư Hiền như bất chấp giữa nơi đông đảo, gã cất cao giọng gọi:
- Em à! Lại đây. Có cô Bội Thanh đây...
Tuy Bội Thanh chưa rõ sự liên hệ giữa gã với Mộng Hiên ra sao nhưng linh tính đã báo trước cho nàng biết là mình sắp phải đương đầu với phong ba bão táp. Với vẻ đểu cáng gã giới thiệu nàng với người đàn bà vừa đến:
- Đây là cô... , gã giả vờ quên, suy nghĩ giây lát - à! Cô Bội Thanh của chú Hiên đấy.
Người đàn bà này đã tấn công ngay sau lời giới thiệu của chồng:
- Chào... nàng hầu yêu quý của ông em rể hiếm có của tôi. Ôi dào! ông em rể tôi đào hoa quá nhỉ?
Mặt Bội Thanh tái lại. Nàng cứng cả mồm không nói được lời nào. Chính vì cái nấc nghẹn của nàng khiến vợ Tư Hiền hiểu lầm mình đã bị khinh khi nên hét lớn lên:
- Hừ! Con nhỏ này có vẻ ngạo nghễ! Đồ hèn hạ! Đê tiện. Mày tưởng mày đẹp lắm sao? mang thân đi làm thiếp thiên hạ mà phách lối! Mở mắt ra mà xem "bà Nhã" cụ cố của mày có cho mày được bài học không?
- Thôi mà em! - Tư Hiền vờ can gián - Cô ấy lỡ lầm chứ nào có muốn... đi làm lẽ làm mọn gì đâu?
- Ông nữa à! Thì... chung vào với cậu em bắt ngựa quý ấy đi. Đừng có vờ vĩnh thủy chung!
- Em ăn nói gì kỳ cục vậy? Của cậu ấy chứ có phải... của anh đâu?
- Ấy! Nếu không có cậu Mộng Hiên ra tay thì... Chắc là đến phiên ông "cuỗm" rồi. Tôi nói cho mà biết, cái thư đĩ thõa lẳng lơ đó đừng rớ vào mà tan hoang sự nghiệp.
Nói đến đây vợ Tư Hiền quay lại Bội Thanh:
- Bây giờ tôi gọi bà bằng tước vị gì đây? Bà Mộng Hiên thì không được rồi. Đã có em gái tôi. Bà Bá Nam lại không ổn nữa, ông ấy đã bị bà cắm cho hai cái sừng to tướng rồi... Thôi thì tạm gọi bà là loại đi cướp chồng thiên hạ!
Mộng Hiên không còn chịu đựng được nữa, chàng cắt ngang:
- Đủ chưa? Hả! Chị không được phép nói như vậy. Câm mồm lại ngay.
Chàng kéo tay Bội Thanh:
- Chúng ra nhảy bản này nhé!
- Hừ, cái đồ ngoại tình dâm đãng! - Giọng vợ Tư Hiền từ đầu bàn bên kia vọng đến - Liệu hồn! Xuống âm phủ cũng bị cưa hai nấu dầu!
Đi được mấy bước, Bội Thanh run run nói:
- Anh đưa em về!
- Không! Không thể làm thế! Cứ nhảy. Ta cần phải cho bọn chúng biết là ta không xem họ ra cái gì cả!
- Đừng! Đừng anh!- Bội Thanh bằng giọng năn nỉ - Em van xin anh, thà là mình chịu thua cuộc, chứ em không thể nào sống tại nơi đây thêm giây phút nào nữa.
Cơn giận tràn dâng, Mộng Hiên hét lớn lên làm mọi người đang nhảy bỗng dừng cả lại.
- Đã bảo không là không! Chúng ta không thể chịu thua cuộc Chúng ta quyết không bao giờ chạy trốn. Em phải cười thật lớn lên rồi phỉ nhổ vào mặt chúng.
Bội Thanh đứng hẳn lại nhìn thẳng vào mặt Mộng Hiên:
- Anh bắt em làm người đàn bà lẳng lơ dâm đãng phải không? Anh bắt em phải biết cách đóng kịch thật tài tình và vứt bỏ lòng tự ái để cho thiên hạ dẫm lên để đem lại cho anh sự thỏa mãn phải không?
Mộng Hiên mím chặt môi lại. Các thớ thịt trên mặt chàng hằn lên:
- Bội Thanh, em nói thế có nghĩa là anh đưa em vào chỗ chết. Em có biết là anh đã yêu em đến bao nhiêu không? Tại sao em lại nói những lời nặng nề với anh như vậy? Hả? Em hãy trả lời đi, em hãy nói đi! Tội này có đáng sa vào hỏa ngục không?
- Anh ơi! Em đã sa hỏa ngục từ lâu rồi, nhưng dù sao em cũng cám ơn anh... đã cho em đến đây chịu nhục. Cho em chôn chân ở đây để trở thành sắt thép. Với anh, thì anh còn được người ta ban bố cho những danh từ tốt đẹp là hào hoa phong nhã, là hạnh phúc vô vàn, là năm thê bảy thiếp...
Mộng Hiên buông tay ra, lấy khăn tay chậm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Em không chịu hiểu còn cố tình gán ghép cho anh về tội hạ nhục. Em nghĩ rằng anh có hành động đê tiện ấy hay sao?
Chàng vừa nói vừa kéo Bội Thanh lại vào lòng mình. Nàng vùng vằng hét lớn:
- Có buông ra không? Anh cố tình làm cho mọi người chú ý. Anh có biết rằng tôi đã bị nhục nhã nhiều rồi không?
Mộng Hiên cầm tay Bội Thanh lôi nhanh ra khỏi sàn nhảy:
- Được ta về!
Tất cả mọi sự việc xảy ra giữa Mộng Hiên và Bội Thanh đều lọt vào mắt của vợ chồng Tư Hiền. Họ có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa hả dạ.
Xe họ lao vun vút trên đường phố. Bội Thanh cất tiếng hỏi:
- Anh đưa về chứ!
- Về. Vườn Thanh.
Cơn giận của Mộng Hiên càng lúc càng găng. Chàng cảm thấy nỗi tức chận nghẹt ở cổ họng mình. Vào đến cổng, chàng không xuống xe như mọi khi đưa Bội Thanh vào, mà chỉ để mặt nàng tự lo liệu:
Nghe tiếng xe rồ mạnh, Bội Thanh quay lại hỏi:
- Anh đi đâu đấy?
- Đài Bắc.
Nói xong, Mộng Hiên đóng thật mạnh cánh cửa rồi lao xe ra khỏi cổng.
- Đừng! đừng anh ơi! Anh đừng đi đâu cả. Hãy ở lại với em. Tại sao lại xảy ra như thế ấy? Em có muốn nói như vậy đâu?
Nghe tiếng khóc than bên ngoài, vú Ngô vội chạy ra thét lớn:
- Tiểu thư! Tiểu thư làm sao vậy? Cậu đâu rồi? Cậu ơi...
Mộng Hiên lái xe đi loanh quanh trong vùng một lúc, gió đêm đã mang lại cho chàng luồng sinh khí trong lành. Nhờ vậy mà cơn giận bắt đầu nguôi ngoai. Chàng ngừng xe lại. Bóng trăng khuya vằng vặc trải xuống vạn vật một màu đục ngầu như váng sữa.
Ta đang làm gì đây? Mộng Hiên ơi! Mày đang tiếp tay cùng thiên hạ để dày vò nàng phải không? Mày có tội nặng là mang nàng đến nơi mà đáng lẽ không bao giờ bén mảng đến. Chính mày bắt nàng hứng chịu sự nhục nhã. Ôi! Chính Mộng Hiên này đã làm cho nàng đau khổ! Em ơi! Hãy tha thứ cho anh...
Mộng Hiên vội chạy quay xe trở lại về hướng vườn Thanh. Chàng lặng người đi khi chạy vào phòng, nhìn thấy bà vú đang ngồi khóc, bên cạnh Bội Thanh trông như một xác chết nằm sòng soài trên nền gạch dưới chân giường.
- Tiểu thư! Tiểu thư! Tưởng đâu ngày nay không còn buồn khổ nữa, nhưng có ngờ đâu cũng lại thế này!
Chẳng lẽ nàng chết rồi sao? ôi! Nếu quả thật vậy thì chính chàng là thủ phạm. Chàng vừa lẩm bẩm vừa cúi xuống ôm xốc Bội Thanh đặt lên giường gào lên trong tiếng nấc...
- Bội Thanh... Bội Thanh! Anh đã làm gì xúc phạm đến em? Nếu có, anh cũng chẳng biết tại làm sao nữa?
Mộng Hiên định gọi điện thoại mời bác sĩ thì Bội Thanh tỉnh dậy. Nàng cố mở mắt ra, trước mặt nàng như cả một bức màn sương mờ nhạt. Nàng khẽ hé đôi vành môi để lộ hàng răng đều đặn như hạt lựu. Màn sương trước mặt nàng từ từ tan dần...
- Bội Thanh! Anh có lỗi với em!
Hai dòng lệ tuôn trào, Bội Thanh bá lấy cổ Mộng Hiên. Vòng tay nàng chẳng khác nào như chiếc vòng định mệnh.
- Đừng! Em van xin anh! Đừng bỏ em! Đừng hắt hủi em!
Mộng Hiên ghì chặt lấy Bội Thanh hơn lên khuôn mặt đầy lệ:
- Không! anh nhất định không xa rời em! Thượng đế đã an bài định mệnh của chúng mình phải vình viễn yêu nhau!
Bốn mắt lại âu yếu nhìn nhau... Họ lại dìu nhau vào giấc mộng êm đềm!...

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:16 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 29

Sau biến cố tại nhà hàng Hương Tân, Bội Thanh thu mình lại nơi vườn Thanh bé nhỏ. Nàng không muốn đi đâu nữa. Với nàng, bây giờ chỉ có vườn Thanh mới là thế giới đầy thơ mộng. Chỉ có nơi đây nàng mới tìm được sự an ổn của tâm hồn.
Tuy nhiên, nàng có linh cảm cuộc đời mình sắp đi vào hồi kết thúc - Kết thúc như một vởi kịch đã đến lúc hạ màn. Sự hiện diện của Mộng Hiên thưa dần. Vẻ mặt chàng càng ngày càng trầm lặmg hơn, u sầu hơn.
- Có lẽ...
Nhưng Bội Thanh không muốn khơi sâu thêm ý nghĩ của mình nữa. Nàng chỉ muốn sống an phận để được nhìn ánh nắng chiều hôm chan đầy trên cánh ấu. Hoặc để nhìn những buổi chiều mưa phùn lất phất trên vườn hoa trong bóng tối thật buồn. Bội Thanh đã từng xem khu vườn này hệt như cảnh trong lời "Nguyệt Luyến Hoa" của âu Dương Tu mà nội nàng hay đọc:
"Đình viên thâm thâm kỷ khởi
Dương liễu đối yên
Liêm mộ vô trùng số...
Ngọc lạc điều yên du trị xứ
Lầu cao bất kiến Chương đài lộ"
- Còn gì dẹp bằng phải không anh?
"âm u vườn rộng mù sương
Màn đêm rủ xuống bóng dương liễu buồn!
Trên yên lạc ngọc vang lừng
Lầu cao em đứng trông chừng bóng anh!"
Nhưng, bóng anh giờ đang ở nơi nào? Với anh dù không có lạc ngọc, không có yên điêu, nhưng anh cũng đã có sẵn một bến bờ nhất định. Anh có một mái ấm gia đình. Nơi đó có tiếng cười của con trẻ, có vòng tay ấm áp của vợ hiền. Ôi! Anh ơi! Anh còn có một bức tranh tuyệt kỹ. Còn em? Bội Thanh nhắm nghiền mắt lại gục đầu lên thành cửa sổ.
Bóng đêm dần buông xuống. Bội Thanh đứng yên mắt vọng nhìn ra con đường ngoằn ngoèo quen thuộc. Mưa bụi vẫn còn lất phất bay qua ngọn đèn đường vàng vọt. Yên lặng bao trùm tứ hướng. Yên lặng như một nấm mồ nằm cheo leo giữa cánh đồng hoang dại.
- Anh ơi! Em đang kêu gọi anh! tim em cũng réo gọi tên anh! Mộng Hiên ơi! Sao anh còn mãi nơi nào? Anh đang cười với người vợ ngoan hiền, với đàn con thơ dại. Em thì đang ngắc ngoải trông chờ! Em gọi anh với từng tế bào trong cơ thể em! Tại sao anh lại hững hờ như vậy? Anh từng bảo có thần giao cách cảm, thế mà anh vẫn chẳng biết em đang đợi chờ anh từng giây từng phút! Anh không đến thật với em sao? Em giận anh lắm đấy... Bây giờ mấy giờ rồi anh nhỉ?
Thôi! Không cần anh nữa! Anh có đến em cũng để mặc anh! Đố anh dỗ dành em được! Em đã giận anh rồi! Mộng Hiên! Anh đâu rồi? Đến với em đi! Nha anh! Đến với em ngay trong phút giây này...
Mây giăng đen nghịt cả vòm trờ. Trên mặt hồ Bích Đầm hơi sương mời đục... Thỉnh thoảng vài cánh dơi lay động trên cành...
- Anh Mộng Hiên! Mộng Hiên!
o0o
Mỹ Thuyên úp mặt vào giữa lòng chồng nức nở:
- Anh ơi! em đã làm tròn bổn phận của người vợ. Em dã sinh cho anh được một trai, một gái. Em không bài bạc, em cũng không ngồi lê đôi mách. Em đâu có điều gì lầm lỗi mà anh nỡ bỏ bê em! Anh muốn có thêm con cái? Em sẵn sàng chiều anh. Thế anh còn muốn gì nơi em nữa? Hay là... nói đến đây Mỹ Thuyên lại khóc lớn lên - Anh không còn yêu em nữa phải không?
Mộng Hiên quặn thắt cả lòng:
- Tội nghiệp cho vợ tôi! - Chàng lẩm bẩm trong miệng - Mỹ Thuyên là một người đàn bà thật đơn giản. Nàng không chút toan tính... lúc nào cũng dễ mủi lòng và sẵn sàng tha thứ...
Mỹ Thuyên càng ngày tiều tụy. Đôi má phúng phính hồng hào của nàng nay đã tóp hẳn xuống. Nàng xanh xao thấy rõ.
Chàng đối với vợ tuy không có mối tình nồng nhiệt song lại nặng nghĩa nhân. Chàng vẫn thâm tình khắng khít...
- Mỹ Thuyên! anh vẫn yêu em! Anh xin thề cùng đất trời chứng kiến cõi lòng anh...
Tất nhiên, Mỹ Thuyên làm sao tin được? Linh cảm của người đàn bà cho nàng biết, chàng tuy đang ở cạnh bên mình mà lòng dạ đang bay bổng tận đâu đâu... Chẳng những vậy, sự đầu độc của chị Nhã, của Tư Hiền đã nhiễm sâu vào cái trí óc đơn giản của nàng rồi! Vì vậy, nàng vẫn bị ám ảnh là mình sắp bị bỏ rơi...
- Các con ơi! Các con sắp phải bơ vơ rồi! Các con sắp mất ba rồi.
Từ ngày có hình ảnh Bội Thanh chen vào cuộc sống ấm êm của gia đình chàng, chẳng những Mỹ Thuyên khóc lóc u sầu mà mấy đứa bé con chàng cũng lịm tắt cả tiếng cười đùa nữa. gia đình chàng chìm đắm hẳn trong bầu không khí nặng nề! Quả thật nước mắt của người lớn đã làm mất đi sự ngây thơ hồn nhiên của lũ trẻ. Chúng nó không còn tỏ vẻ vui mừng khi nhìn thấy chàng trở về khi tan sở nữa. Chàng nhận thấy dường như trong ánh mắt của chúng có vẻ thù hận lại mình. Nhìn bé Phụng, Mộng Hiên thỏ thẻ:
- Phụng ơi! Mai ba đưa con đi sở thú. Chịu chứ?
Bé Phụng mở mắt to ra nhìn chàng, đôi mắt chẳng có tí nào hiện ra vui vẻ.
- Còn má? Má có đi không?
Mộng Hiên quay lại nhìn vợ. Nàng chớp nhanh đôi mắt. Hai hàng lệ tuôn trào. Tim chàng thắt lại. Chàng cảm thấy, Mỹ Thuyên trước kia lúc nào cũng cười vui, nhí nhảnh, còn bây giờ thì lúc nào cũng chan hòa nước mắt... Nàng đâu có lỗi lầm gì mà ta nỡ để cho nàng đau khổ!
- Được rồi! Má cũng đi nữa...
Mộng Hiên nói với vợ:
- Mai em đưa hai đứa vào sở thú, chiều tan sở anh về rước đi ăn tiệm. Được chứ em?
Mỹ Thuyên im lặng. Hai hàng lệ nàng lại tuôn trào! Nhưng đây là những giọt nước mắt sung sướng... mà bao lâu nay bị đánh mất.
o0o
Lại thêm một ngày lặng lẽ trôi quạ Một ngày thật buồn tẻ và thật dài lê thệ Mộng Hiên vẫn biền biệt. Con thạch sùng vẫn chắc lưỡi, nghe não nuột làm sao! Mộng Hiên vẫn không về. Vườn Thanh vẫn vắng lặng.
- Tại sao chàng lại lãnh đạm với ta như thế? Hôm qua rồi lại hôm nay... Chàng vẫn vắng bặt tăm hơi nỡ để ta phải gọi qua điện thoại! Ấy thế mà... Chàng vẫn thờ ơ lạnh lùng ruồng rẫy... Phải chi chúng mình đừng yêu nhau. Phải chi em không yêu anh với tất cả tim mình, thì có đâu em khắc khoải thế này. Có lẽ em quá đau buồn vì tiêm nhiễm chữ nghĩa của thánh hiền... Có lẽ em muốn làm kẻ sĩ để được trọng vẹn thủy chung... "sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung". Có thể là vậy anh ơi! Người kẻ sĩ sẵn sàng chết cho tri kỷ, còn người đàn bà điểm trang chỉ vì kẻ đã làm vui lòng mình.
Nàng trang điểm chỉ vì Mộng Hiên. Nhưng mấy ngày nay nàng không cần nữa, chàng đâu có còn màng đến mình, săn sóc, ngó ngàng đến mình mà điểm trang, trang điểm!
Trong lúc ưu tư chồng chất, thì có tiếng chuông điện thoại reo lên! Bội Thanh vội cầm ống nghe, bằng giọng thật vui vẻ hỏi:
- Anh đấy hả? Có phải cưng đó không /
- Anh cưng hả? Cưng ngày xưa đây nè! Cô không nhận ra Bá Nam của mình hồi nào sao?
Rồi một giọng cười thật đểu cáng vọng lên, hắn tiếp tục:
- Thế nào cô có khỏe không? Ngày nào cô nằm trong vòng tay tôi rồi... cô phản lại tôi! Ha! Ha! Tôi tưởng cô đã chọn được "ông chồng" cao sang hơn Bá Nam này đâu có ngờ... lại đem thân đi làm lẽ mọn thiên hạ! Hắn bao cô phải không? Bao đêm hay bao tháng? Hắn không đưa cô đi đây đi đó nữa sao? Này! Tôi mách cho biết có rảnh hãy đến nhà hàng Phục Hưng viên ngay bây giờ mà xem cảnh điền viên vui vẻ của gia đình ho... Đứng đầu xa nhìn cũng được. Người mà cô tưởng yêu đương da diết với cô đang... cùng vợ con hắn vui đùa giữa mâm ăn đầy cao lương mỹ vị. Còn cổ Cô đơn! Hận sầu. Tủi nhục! Cô cô đơn lắm phải không? Tôi sẽ gọi điện thoại luôn cho cô nhé! Dù thế nào cũng tình cũ nghĩa xưa. Tôi cám ơn Tư Hiền hết sức! ông ta đã cho tôi số điện thoại của cô.
Bội Thanh hoa cả mắt, nàng cũng chẳng hiểu tại làm sao vẫn cầm ống, nghe hắn nhiếc mắng xối xả mà không quẳng nó đi để khỏi bực mình!
Bên kia đầu dây, Bá Nam cúp điện thoại lúc nào nàng cũng không biết... Rồi hình ảnh của bà Nhã, của Tư Hiền, của Bá Nam cứ lần lượt hiện dần ra trước mắt. Nàng ghê tởm hàng ria kẽm lưa thưa, mỏng dính trên vành môi của Tư Hiền luôn luôn cử động... trông nó vừa đểu giả, vừa nham hiểm làm sao! Nàng cảm thấy lời nói của bà Nhã, vợ của Tư Hiền như từng nhát đâm suốt tận tim mình:
- Cô tưởng mình cao lắm sao? Chẳng qua cô chỉ là "món đồ" giải trí của người tạ Ôi! Cái phận cóc chết mà đòi đi cướp chồng thiên hạ.
Bội Thanh ôm mặt khóc lên rưng rức:
- Anh Mộng Hiên ơi! Có phải thế không?
Nàng đảo mắt nhìn quanh phòng và bất chợt ngừng lại nơi chiếc máy điện thoại máng nơi giường gần bàn phấn. Không còn chần chờ đi nữa. Nàng đã sốt ruột lắm rồi. Ta phải gọi. Phải gặp chàng.
Giọng người đàn bà bên kia đầu day vọng lại:
- Ai đó?
- Có ông Mộng Hiên ở nhà không?
- Có! Đợi chút.
Và bà này lại oang oang gọi vào bên trong:
- Có ông em rể tôi ở trong ấy không? Này! Ra ngay! Có cô nào đó gọi cậu.
Trong khi chờ đợi, nàng nghe có những tiếng ồn ào của người lớn lẫn trẻ em. giọng của người đàn bà vừa rồi chắc chắn chẳng ai khác ngoài vợ Tư Hiền. Họ lại đến đó để làm gì? Nàng hơi khựng lại khi nghe thêm lời châm biếm từ bên kia đầu dây văng vẳng bên tai:
- Hứ! Vậy là quá quắt lắm! Dám gọi điện thoại đến đây rủ rê ăn ở nữa!
Rõ ràng có tiếng dằn mạnh ống nghe và giọng Mộng Hiên hỏi:
- Ai đó?
- Em đây.
- Bệnh hả? Nếu không đợi mai. Lần sau không được gọi như thế này nữa.
Tiếng cúp mạnh điện thoại làm Bội Thanh xây xẩm cả mặt mày.
- Vâng! Tự mình làm nhục cho mình! - Bội Thanh tự trách - Mình không có quyền gọi điện thoại đến... mình không được làm xáo trộn cuộc sống ấm êm hạnh phúc của người.
Máu cuồn cuộn chạy dồn lên đầu. Bội Thanh cảm thấy tinh thần căng thẳng đến cực độ. Nàng đứng dậy gọi vào bên trong:
- Vú ơi! Vú...
- Tiểu thư gọi?
- Tôi muốn đi ra ngoài...
- Ngay giờ? Tay cô lạnh quá. Bệnh rồi.! Đi đâu?
- Mặc tôi. Tôi đi luôn không bao giờ trở lại.
- Cái gì? Trời ơi! không thể được!
Nhưng rồi, Bội Thanh vẫn lảo đảo bước ra cửa. Vừa đi vừa đi vừa dặn dò vú Ngô.
- Vú nói với anh Mộng Hiên tôi đi luôn không trở về nữa. Tôi không phải là kẻ phá hoại hạnh phúc của anh ấy đâu.
- Thôi! Vú xin. Tiểu thư đừng nên...
Bội Thanh lên xe đi khuất từ lúc nào mà bà Ngô vẫn còn sững sờ đứng đó như kẻ chết rồi.
Lúc Bội Thanh gọi điện thoại chính là lúc tinh thần của Mộng Hiên vô cùng căng thẳng. Tư Hiền lại đến làm tiền. Gã đòi mượn một trăm ngàn nữa... để rồi không bao giờ hoàn trả lại.
Đợi bọn họ kéo nhau về, Mỹ Thuyên yên giấc, chàng mới sang phòng giấy gọi điện thoại cho Bội Thanh.
- Ai đó?
- Thưa cậu... tôi!
- Vú hả! Bội Thanh đâu?
Tiếng bà vú run rẩy:
- Không xong rồi cậu ơi!
Nói đến đây bà nghẹn ngào không còn tiếp lời được nữa. Mộng Hiên giục:
- Hả! Không xong sao?
Vú Ngô khóc lên nức nở... Chàng cũng vẫn không nghe tiếng trả lời.
- Cái gì hả vú? Vú ơi! Vú sao rồi? Tại sao không trả lời?
Đến đây, chàng chỉ nghe tiếng của chiếc máy điện thoại rơi xuống sàn nhà. Bà vú lại ngã. Còn Bội Thanh đâu? Có lẽ có chuyện nguy biến rồi!
Mộng Hiên đặt ống nghe xuống, mặc vội áo quần. Có tiếng động. Mỹ Thuyên giật mình tỉnh giấc.
- Anh đi dâu bây giờ?
- Có việc gấp anh phải đi.
- Nửa đêm nửa hôm mà anh cùng đi sao?
Mộng Hiên như không nghe vội vã lên xe mở máy lao vút như mũi tên về hướng vườn Thanh... giữa đêm khuya vắng.
Trên vòm trời một vài ngôi sao đổi ngôi rụng xuống... hệt như ngọn lửa tàn rụi!
Bé Phụng ở phòng bên giật mình chạy ra sà đến ôm chân me:
- Ba đâu rồi hả má?
Mỹ Thuyên ôm con vào lòng òa khóc:
- Ba con đi rồi! Ba đi đến với một người đàn bà khác... không còn kể gì đến mẹ con mình nữa!
Mắt nó bỗng đỏ hoe lên. Môi nó mím lại. Hai dòng lệ nóng bỏng tuôn trào trên đôi má. Má khóc tức tưởi không thành tiếng. Chẳng biết nó khóc đến bao lâu, nhưng sau đó... thiếp đi trong vòng tay mẹ nó. Ngoài trời vài con đom đóm lập lòe... rồi mất hút sau hàng cây đen rậm rạp...

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:19 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 30

Người bán vé quả quyết không hề thấy có người đàn bà nào theo như hình dáng chàng hỏi cả. Mộng Hiên lại quay qua người cảnh sát đang đứng gần đó hỏi:
- Thưa ông! ông có thấy người thiếu phụ nào từ đầu hôm đến giờ tạt ngang qua đây không?
Người cảnh sát suy nghĩ giây lát đoạn hỏi lại:
- Có phải người đàn bà vận áo dài màu tím không?
- Đúng vậy! ông vui lòng cho tôi biết đã nhìn thấy nàng nơi nào?
- tôi có lưu ý, vì bà ta là một người lạ mặt... Bà ấy không lấy vé xe mà chỉ ngồi một lúc rồi bỏ ra đi...
- Bà ấy đi về hướng nào?
ông ta chỉ khẽ nhún vai đưa hai ngón tay ra phía trước tỏ vẻ không biết thêm gì sau đó.
Mộng Hiên lại lái xe khắp mọi ngõ ngách để tìm kiếm. Nhưng vô ích. Nàng đã mất hút vào một nơi nào rồi. Bỗng một ý nghĩ thoáng qua óc chàng. Tại sao ta không gọi đến ông Trình? Ừ nhỉ! Biết đâu nàng chẳng lại đến dấy? Thế là chàng thực hành ngay ý định.
- Ai đó? - Giọng ông Trình bên kia đầu dây vọng lại - Hả? Mộng Hiên? Thế nào? Đâu có thấy? Bội Thanh bỏ đi à?
- Nơi đây đâu có ai quen thuộc với nàng?
- Thế thì anh nên đi tìm gấp trong đêm nay.
Tiếng điện thoại reo của Mộng Hiên ban nãy cũng làm cho bà Trình giật mình thức giấc. Khoác thêm chiếc áo bên ngoài bà bước ra phòng khách.
- Lúc nãy ai gọi thế hả mình?
- Mộng Hiên! Hắn cho biết Bội Thanh đã bỏ nhà ra đi rồi!
- Hả! - Bà Trình hỏi lại với vẻ hoảng hốt - Cô bé Bội Thanh dễ thương đấy chứ sao? Trời ơi! Yếu đuối như vậy làm sao ra ngoài sống nổi? Thôi! Chắc là Mộng Hiên làm điều gì cho nàng buồn!
- Không! Tôi nghĩ không có như bà nghĩ. Hắn ta yêu nàng lắm... Có lẽ hoàn cảnh bên ngoài làm cho cả hai ngột ngạt mới ra cớ sự!
Bà Trình lắc đầu tỏ vẻ chán nản:
- Thời đại bây giờ khó có cảnh chồng một vợ đôi được. Nếu Mộng Hiên yêu nàng thật sự thì tại sao không chọn một?
- Khó lắm! Làm vậy hắn cũng không thể vì lương tâm và cả trái tim của hắn không chó phép. Hơn nữa, xử như thế quá hẹp hòi đối với Mỹ Thuyên. Dù sao nàng cũng đã có con cái...
- Đã biết vậy tai sao còn quyến rũ họ?
- Bà kết tội một cách hồ đồ quá! Hắn gặp Bội Thanh rồi yêu Bội Thanh không phải giản đơn như bà nghĩ. Hắn có thể mới biết mùi vị ái tình, mặc dù hắn đã có vợ. Tình yêu khó nói lắm. Nó là một con mạ Như chúng mình chẳng hạn, ngày xưa gặp nhau rồi mới thương nhau. Chúng ta nào có thể chống đối được tình yêu đâu? Mộng Hiên gặp nói Bội Thanh ở môt điểm nào đó. Thế là họ quấn quít nhau... như keo sơn không thể nào tháo gỡ được. Rồi Bội Thanh muốn giải thoái khỏi nanh vuốt của tên chồng thô bạo., bằng không nàng chỉ còn có cái chết. Bội Thanh thật tội nghiệp, từ nhỏ đến lớn khi ra lấy chồng nàng chưa hề biết yêu là gì? Chẳng may nàng sa vào tay Bá Nam để rồi cuối cùng rơi vào hoàn cảnh ngang trái này.
- Ông Trinh hạ thấp giọng:
- Ông trời quá trớ trêu! Người hiền hay gặp nạn.
- Nhưng họ là những người tốt... mọi việc rồi sẽ qua đi trong an lành.
Ngoài cổng bỗng có tiếng chuông vọng vào.
- Chắc là Mộng Hiên!
Nhưng cánh cổng vừa xịch mở, ông Trình trố mắt ngạc nhiên. Người trước mặt không phải là Mộng Hiên mà là Bội Thanh.
- Thưa bác! - Giọng run run, gương mặt xanh mét, vẻ mệt mỏi hiện ra rõ ràng trên thể xác nàng - Con bị lả rồi, không còn biết phải đi về đâu nữa...
- Thì cứ về đây! Đừng ngại gì cả.
ông Trình quay vào gọi vợ:
- Mình ơi! Bội Thanh! Ra nhanh lên.
Bà Trình vội vã chạy ra... dìu ngay Bội Thanh vào nhà:
- Tội tình gì mà tự hành xác như vậy! Cứ về đây, ở đây với chúng tôi. Mọi việc chúng tôi đều biết.
ông Trình mang ly rượu mạnh đổ vào miêng cho nàng.
- Chị cứ về đây với chúng tôi. Hãy xem nơi đây là gia đình của chị và hãy xem chúng tôi như người thân nhất trong nhà.
o0o
Vừa sáng tinh sương ông Trình đã báo ngay cho Mộng Hiên biết:
- Bội Thanh đang ở nhà tôi. Anh lại gấp...
- Thật thế sao bác! cháu mừng quá muốn phát điên lên. Bác ơi! cháu đang rơi vào nỗi tuyệt vọng thì... nàng lại về... Có thật không bác?
Bên kia đầu dây, ông Trình mỉm cười:
- Đến sẽ biết!
- Nàng có hề hấn gì không thưa bác?
- Hơi yếu! Nhưng đã được bác sĩ chích thuốc rồi. Đang say ngủ.
Đặt ống nghe xuống chàng vội chạy ngay ra xe. Bà vú lếch thếch chạy theo sau, vừa thở hổn hển vừa hỏi:
- Có tin tiểu thư hả cậu?
- Vâng! Đang ở nhà ông bà Trình Bộ Vân!
Bà vú chắp hai tay vào ngực ngửa mặt nhìn trời, hai dòng lệ tuôn rơi lả chả:
- Nam Mô A Di Đã Phật! Trời xanh có mắt! Xin hộ phù cho tiểu thư con...

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:19 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 31

Bội Thanh cố thoát khỏi bản tính luôn ưu tư sầu muộn của mình... Mọi việc nàng đều gạt bỏ ra ngoài tay, không van xin, cầu cạnh những chuyện mà nàng biết rằng ngoài tầm tay với.
Có lần nàng bảo với Mộng Hiên:
- Anh ạ! Em quyết định sẽ trở nên người nội trợ giỏi.
Thế là nàng học đủ mọi việc của người đàn bà đúng theo ý nghĩa của câu "tứ đức tam tùng". Nàng học may vá, thêu thùa, học nấu ăn và kể cả việc pha trà... nữa.
"Tác phẩm" đầu tay của nàng không phải là một ly cà phê đặc thơm ngon, không phải là một bình trà "Trảm Mã" hương bay thơm ngát mà là hai thỏi bánh cứng và chai như hai viên gạch cháy đen gần như cục than hầm.
- Ngon không anh? Của em làm đấy!
- Ngon chứ! Ngon lắm.
Thật ra nàng nhìn tác phẩm của mình và lối ăn vừa nhắm mắt... cố nuốt ực cho qua khỏi cổ của chàng, cũng đủ thấy nó cay đắng như thế nào rồi!
Bội Thanh đứng ở phía sau thành ghế ôm choàng cổ Mộng Hiên vừa cười vừa nói:
- Anh... nịnh đầm! Xấu lắm!
Mộng Hiên xoay người lại kéo Bội Thanh vào lòng hôn nhẹ lên má nàng:
- Thật mà! Anh chưa hề ăn miếng bánh nướng nào mà "ngọt xớt " như vậy cả.
- Chắc là vì em bỏ đường nhiều quá.
- Đâu phải đường!
- Chứ cái gì?
- "Mật"! Honey ơi!
Tuy vậy chỉ sau một thời gian, Bội Thanh trở thành người nội trợ toàn hảo. Đêm nào nàng cũng làm một món quà mới cho Mộng Hiên. cuộc sống trở lại an lành như lời vú Ngô đêm ngày cầu nguyện.
Mộng Hiên lại bắt đầu viết lách. Bội Thanh hoặc ngồi bên khuyến khích, hoặc mang đồ ra thêu thùa... Còn vú Ngô thì sau khi dọn dẹp, bà bắc ghế phía bên ngoài nhìn cảnh "xum vầy" của hai người, mỉm cười toại nguyện.
- Nếu mà ông chủ còn tại thế ắt là vui vẻ lắm...
Cả Mộng Hiên lẫn Bội Thanh đều có duy trì cuộc sống thơ mộng này. Họ cố gắng tận hưởng mối tình còn. lại của mình sau bao ngày tháng bị sóng gió dập vùi.
Nhưng, éo le thay! Hình như định mệnh đã ràng buộc Bội Thanh với cảnh ba đào chìm nổi. Bá Nam vẫn không buông tha cho nàng, mặc dù đã chia tay mỗi người một ngả. Ban ngày, Mộng Hiên đến sở thì hắn lại gọi đến quấy rầy. Mục đích của Bá Nam là muốn phá tan hạnh phúc giữa nàng và Mộng Hiên. Những ngày đầu nàng con lắng nghe thử xem Bá Nam muốn nói gì, nhưng dần dần chán ngấy trước những lời thô lỗ, hỗn xược và mất hẳn tư cách... của hắn, nàng cúp ngay xuống mỗi lần nghe giọng hắn bên kia đầu dây vọng đến.
Hoàn cảnh đã tạo cho nàng có sức phản kháng mà từ tấm bé cho đến khi ăn ở với Bá Nam nàng chưa bao giờ có được. Tuy vậy, trong thâm tâm của Bội Thanh lúc nào cũng phập phồng lo sợ. Biết đâu, có một ngày nào đó hắn sẽ tìm đến đây để lăng nhục mình? Nàng hiểu rất rõ tâm bụng của Bá Nam, chẳng có chuyện gì tàn nhẫn mà hắn không làm được!
Bội Thanh giấu kín chuyện Bá Nam thường xuyên gọi đến chửi bới, phá phách, hạ nhục mình với Mộng Hiên. Nàng không muốn để cho chàng đau khổ nữa.
- Mộng Hiên đã vì ta mà lao đao lắm rồi!
Nhưng chẳng có gì bí mật ở cõi đời này. Có giấu kín đến đâu rồi cũng có một ngày bị bại lộ. Một hôm, khi Mộng Hiên còn đang ở vườn Thanh thì Bá Nam gọi đến. Bội Thanh cầm ống nghe, áp vào tai. Nàng đã vội buông xuống. Cử chỉ lạ lùng này khiến Mộng Hiên lưu ý:
- Ai gọi thế em?
- Người ta nhầm số...
Mộng Hiên đưa mắt nghi ngờ dò xét, hỏi gặng lại:
- Em chưa hỏi mà sao đã biết?
- Nghe giọng lạ là biết ngay!- Nàng cô lấp liếm trả lời.
- Anh thì nghĩ trái lại.
- Anh có biệt tài về "đa nghi" lắm!
- Không! Anh có biệt tài về dự đoán. Nói cho anh biết...
Bội Thanh không đáp. Đôi mắt nàng đang sáng rỡ bỗng trở nên u buồn.
- Giữa đôi ta, tưởng không nên giấu giếm nhau đều gì!
- Vâng! - Giọng Bội Thanh buồn bã đáp - Bá Nam!
Mộng Hiên chau mày lập lại:
- Bá Nam? Hắn gọi đến làm gì?
Bội Thanh nghẹn ngào. Nàng ôm mặt vào giữa lòng hai bàn tay khóc lên rưng rức.
- Anh đừng bắt em kể lại có được không? Chắc anh cũng suy diễn ra được hắn đã nói những gì nếu không là những lời chửi bới, nhục mạ em!
Mộng Hiên đứng vụt dậy, đôi mắt chàng tóe lửa:
- Đã bao nhiêu lần rồi?
Bội Thanh cắn chặt môi lại. Nàng câm lặng thẫn thờ nhìn ra song cửa sổ. Mộng Hiên chợt hiểu. Chắc chắn không phải chỉ có hôm nay mà còn rất nhiều lần như vậy.
- Anh sẽ trừng trị nó.
Nói xong Mộng Hiên vụt đứng dậy, nhưng Bội Thanh giữ lại:
- Đừng anh! Để ý hắn làm gì? Thà để vậy còn hơn là chận lại điều này thì hắn tìm điều khác, biết đâu càng nguy hiểm hơn!
Lời nói của Bội Thanh là một sự thật. Mộng Hiên chợt tỉnh. Cơn giận lắng xuống. Chàng cảm thấy càng thương cho hoàn cảnh của nàng. Lúc nào cuộc đời nàng cũng đầy sóng gió phũ phàng!
- Bội Thanh! Chúng ta phải danh chánh ngôn thuận!
- Thế có nghĩa là sao?
- Có nghĩa là anh muốn làm lễ thành hôn với em!
- Đừng có khùng!
- Không! Thật vậy! Anh muốn em có một địa vị và thân thế hợp pháp.
Bội Thanh có vẻ bối rối:
- Vâng! Vâng! Em hiểu. Nhưng mà...
Nói đến đây cổ nàng bỗng tắc nghẹn. Mắt nàng mờ hẳn đi. Mộng Hiên tựa đầu lên vai người yêu:
- Nhưng mà... làm sao hở em?
- Làm sao? Theo em nghĩ, thì anh phải yêu những người đã yêu anh. Anh phải bảo vệ thật chu đáo kể cả vợ anh, con con...
- Nhưng với em, anh chưa bảo vệ được. Em đã bao phen bị hạ nhục vởi vì anh bất lực.
- Không! Anh lầm rồi! Anh đã cho em rất nhiều... Còn nói về sự em bị hạ nhục! Không cần nghĩ đến khi chúng ta không nói đó là nhục thì nó đâu có nghĩa gì?
Nói đến đây nàng ngồi nhỏm dậy, kéo tay Mộng Hiên:
- Thôi đừng nói ba cái chuyện ấy nữa! Chúng mình đi dạo hồ Bích Đầm đi anh!
Ra đến bờ hồ, Mộng Hiên cùng Bội Thanh ngồi trên một tảng đá lớn. ánh nắng vàng thu đổ xuống mặt hồ... lung linh như những hạt kim cương buổi sáng.
- Đẹp quá em nhỉ! Em có thích cảnh này không?
- Thích lắm chứ anh! Em nhớ có lần, lúc em còn ở với nội thường đua em ra bãi biển để nhìn cảnh trời bắt đầu rạng sáng... Đẹp làm sao! Một thứ ánh sáng dịu hiền tỏa xuống tràn ngập cả lòng đại dương lung linh như những con rắn bạc nhấp nhô theo từng lượn sóng.
Mộng Hiên mỉm cười vòng tay qua vai Bội Thanh ca tụng.
- Em tôi đã trở thành nhà văn rồi. Em giúp cho anh có được đề tài... để viết.
- Anh có lắm đề tài. Anh phải viết cái đề tài "Vỏ Ốc Tía" Cái đã.
- Anh muốn viết lắm chứ, nhưng mà còn phải...
Tuy Mộng Hiên trả lời lấp lửng, nhưng chàng đã quyết tâm... Có điều chàng chần chờ là chẳng biết viết cái gì đây?
Bội Thanh đã dự đoán được chàng đang nghĩ gì.
- Có chứ? Anh viết "Vỏ Ốc Tía" thì phải viết "Sóng Biển Đông" và cuối cùng của nó... anh cho kết luận là mang hình hài của nó đem vùi chôn... nơi ngọn đồi có ánh "nắng Thôn Đoài"
- Em tôi có lý! Cảm ơn em! Cảm ơn em thập bội... Rồi hai người lại đưa nhau lên đồi. ánh nắng chói chang trải dài cùng khắp. Vạn vật ngập tràn cả màu vàng. Từ ngọn cây sồi, cây dừa cao vút đến những hàng dâm bụt trổ đầy cả hoa vàng...
- Đẹp quá anh ơi! Em muốn yên nằm đây vĩnh viễn. Vườn Thanh này là nơi nào hở anh?
- Nó là một thôn của mặt trời đổ xuống.
- Thì ánh nắng mới tuyệt vời!
- Đúng vậy! Nắng nào đẹp cho bằng nắng Thôn Đoài!
- Anh ơi! Thế thì em sống ở đây, em chết cũng ỡ đây! Anh hãy tìm cho đôi ta một lòng huyệt mộ.
Mộng Hiên đưa tay chận ngang miệng nàng:
- Em chỉ nói gở! Anh cấm em từ nay không được phép nói như vậy nữa!
o0o
Ba ngày sau, vào một đêm, Bội Thanh bắt gặp trong túi quần Mộng Hiên một tập giấy đánh máy bằng loại giấy thư mỏng. Đó là một bản cáo trạng, nhân vật bị tố cáo chính là nàng.
- Phá hoại gia cang!
Bội Thanh như không còn tự chủ được nữa. Đôi chân nàng ngã quỵ xuống. Nàng phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới hiểu kỹ. Mỹ Thuyên tố cáo nàng về tội phá hoại hạnh phúc gia đình.
Bây giờ nàng mới biết kể từ ngày về chung sống với Mộng Hiên là phạm pháp. Thì ra, nàng không phải chỉ thuần túy bì xã hội ghét bỏ khinh khi mà còn bị luật pháp không buông tha cho nữa.
- Ta là kẻ phạm tội? Thật vậy sao?
Nàng nằm vật xuống giường. Hình ảnh của một phiên tòa hiện ra trước mắt. Nơi đó có một quan tòa, có công tố viện, có vợ chồng Tư Hiền. Ôi! Gương mặt hiểm ác, chanh chua của mụ sẽ phóng đến nàng những tia mắt hệt như gươm!
Nàng tưởng tưởng đến những lời luận tội, đến câu kết án cuối cùng;
- Cô giật chồng của người tạ Cô là kẻ gây ra tội ác!
- Không! Không! Một trăm ngàn lần không! Không phải thế đâu! Có ai cứu tôi với! Có ai hiểu được lòng tôi?
Rồi, mắt nàng mờ dần. Bóng tối đột nhiên phủ chụp xuống.
- Mặt trời đâu rồi! - Bội Thanh nói lảm nhảm – ôi! Tất cả rồi sẽ trở về với hư vô!
Gian phòng chìm trong im lặng. Mọi cửa sổ đều đóng chặt. Không một bóng người mà chỉ cỏ mỗi mình tấm cáo trạng.
Mãi một lúc lâu, nàng mới dần dần bình tĩnh lại. Bội Thanh đọc lại lần nữa. Rõ ràng, Mỹ Thuyên nhờ luật sư tố cáo nàng. Mỹ Thuyên có quyền làm như vậy. Nàng quả là kẻ có tội... đã khiến cho vợ con người phải dảo điên đau khổ. Nhưng có điều làm Bội Thanh suy nghĩ, đó là điều tại làm sao nó lại nằm trong túi quần chàng? Phải chăng, chàng đã thuyết phục được nàng để khỏi phải mang chuyện này ra trước vành móng ngựa? Còn Mỹ Thuyên hiền lành như vậy, yếu đuối như vậy, chẵng lẽ nàng tự lo liệu được chuyện này hay sao? Không! Chắc chắn là có kẻ mách nước rồi, lo lắng hộ rồi. Những kẻ đó không ai khác hơn ngoài vợ chồng Tư Hiền. Thế là, nàng đã tìm ra manh mối. Mộng Hiên sỡ dĩ có mảnh giấy này trong túi mình, tất nhiên chàng phải đánh đổi một giá nào đó không phải là nhỏ. Nếu không thì... nó chẳng dễ dàng nằm gọng gàn trong túi quần chàng được!
Xếp lại tập giấy, Bội Thanh cố lấy lại dáng dấp bình tĩnh, bước ra phòng đọc sách. Mộng Hiên đang ngồi khơi dòng cảm hứng để bắt đầu viết lách. Nhìn thấy Bội Thanh chàng đã hỏi:
- Từ nãy giờ em ở đâu? Điểm tâm à?
- Không! - Nàng vừa đáp vừa ngồi xuống bên cạch chống tay lên cằm nhìn Mộng Hiên chẳng nói thêm lời nào.
- Thế em làm sao mà mặt mày ủ dột vậy?
- Không phải vậy. Em nhớ lại câu anh nói nên ra đây nhờ anh giải thích.
- Câu nói? Nói gì?
- Có lần anh bảo em, chúng ta chẳng có chuyện gì là bí mật cần giữ kín, thế mà.
Mộng Hiên ngắt lời:
- Nhưng... là cái gì?
- Vẻ suy tư của anh.
Mộng Hiên nhả khói thuốc liên miên và nhìn Bội Thanh qua làn khói lam mỏng.
- Anh chẳng có gì "bí mật" cả. Chẳng qua là anh muốn thanh toán hãng thương mãi của anh. Với anh hiện giờ việc kinh doanh không còn hứng thú nữa. Anh muốn được rảnh rang để viết lách. Anh muốn chúng ta có thì giờ ngao du đây đó. Chúng ta sẽ rời Đài Bắc đến Đài Nam hay Đài Trung để tránh phải đương đầu lắm chuyện phiền nhiễu, oái oăm...
Bội Thanh lắc đầu:
- Nhưng điều này quan trọng hơn. Nó hoàn toàn khác biệt đối với nhân sinh quan anh thuở trước. Anh muốn trốn tránh sao?
- Trốn tránh?
Mộng Hiên lại châm thuốc hút. Một nỗi buồn lan dần trong tâm hồn chàng. Hãng chàng đang hoạt động đâu phải hoàn toàn của mình? Đành rằng số cổ phần chàng chiếm nhiều nhất... Nhưng những người chung vốn cũng không phải là ít! Từ ngày xẩy ra chuyện này, chàng đã phải chi cho Tư Hiền với những khoản tiền trên cả trăm ngàn để được yên thân. Người quản lý hiền lành có phần hùn đã phải lên tiếng phản đối:
- Đồng tiền của hãng đã xuống quá thấp. Chúng ta đã bỏ qua nhiều dự án lớn lao. Ông giám đốc chi nhiều quá.
Thật vậy. Chàng cứ chi cho Tư Hiền hết khoản này qua khoản khác. Nhất là gần đây công ty kiến trúc của hắn đã thành lập xong. Chắc chắn là hắn không buông tha cho chàng rồi! Còn Mỹ Thuyên thì đứng về một bên với ông anh rể quý hóa này. Tình trạng này nếu kéo dài, điều chắc chắn là công ty chàng sẽ khai phá sản. Mộng Hiên khẽ rùng mình. Muốn gầy dựng lại sự nghiệp thì khó khăn, nhưng muốn làm cho nói sụp đổ thì chỉ cần một chiều.
Hình ảnh Tư Hiền đang liên kết với Bá Nam hiện ra trước mặt Chúng nó đang cố bóp chàng thành những hạt cát vụn. Chàng hình dung công ty chàng sụp đổ. Mọi người đang cộng tác với chàng phải tay ra đi. Rồi, hình ảnh Mỹ Thuyên đang khóc. Nước mắt nàng như dòng suối chảy mãi không ngừng.
- Mộng Hiên ơi! Trách nhiệm gia đình mày bỏ đi đâu?
- Mộng Hiên ơi! Mày bảo mày yêu nhiệt tình Bội Thanh mà mày không bảo đảm nổi để nàng phải mãi mãi ẩn ức đau buồn!
Tất cả những hình ảnh đó đang quay cuồng trước mắt chàng, trong tâm tư chàng...
- Ta trốn lánh? - Phải! Ta muốn bỏ trốn đây.
Rồi, chàng đưa tay mình nắm chặt tay Bội Thanh.
- Đúng vậy. Anh đang nghĩ đến việc đó. anh định đưa em đi... đi môt nơi thật xa để em thoát khỏi những mưu toan của bọn chúng muốn phá hoại mối tình đẹp đẽ của hai ta.
- Thế còn chị và mấy bé?
- Có lẽ anh cũng phải đưa đi cùng lúc. Anh nhận thấy nếu em và Mỹ Thuyên gặp nhau... sẽ hòa hợp được.
Bội Thanh lắc đầu:
- Không! Anh còn dối em! Em thừa biết chị ấy hận em...
- Không! em đừng nghĩ vậy, tội nghiệp cho Mỹ Thuyên. Nàng không bao giờ hận ai cả!
- Quả thật vậy! Thế thì cái này là gì?
Bội Thanh đưa bản cáo trạng ra. Mộng Hiên vừa thoáng thấy đã hốt hoảng.
- Bội Thanh! Cái này từ đâu em có?
Bội Thanh cố nhắm mắt để giữ cho đôi dòng lệ khỏi chảy ra. Mộng Hiên xiết chặt lấy Bội Thanh và cảm thấy lòng mình tan tác.
- Tại sao anh lại giấu em? Tại sao anh không kể rõ là chị Mỹ Thuyên không bao giờ thích em? Anh che giấu làm chi chuyện ấy?
Mộng Hiên cố phân giải để minh oan cho vợ:
- Không! Không phải do nàng. Tất cả chẳng qua là do âm mưu của Tư Hiền cả. Em đừng lưu tâm nữa. Anh đã giải quyết xong xuôi. Như em đã thấy, anh đã lấy lại hai lá đơn khởi tố. Mắt của Bội Thanh đang ưu buồn bỗng rực lên như ngọn lửa đỏ. Nàng hỏi:
- Em muốn biết từ trước đến giờ anh đã chi cho Tư Hiền bao nhiêu?
Mộng Hiên giật mình. Chàng không ngờ nàng lại biết đến chuyện này. Bội Thanh đau đớn. Nàng nghẹn ngào trách:
- Anh lại dối em! Anh đã che giấu tất cả sự thật. Chỉ vì em yêu anh mà đem lại cho anh bao nhiều điều phiền muộn.
- Anh cũng chẳng khác em! yêu em chỉ mang đến em niềm đau khổ vô vàn!

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:19 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương 32

Buổi sáng hôm sau, trước khi đi, Mộng Hiên dặn dò Bội Thanh:
- Em ở nhà đừng buồn rầu gì nha! Chiều nay anh về trễ!
- Anh bận ở sở.
- Không! Anh phải đưa Tiểu Phụng đi xem hát.
- Còn bé Trúc?
- Trúc theo mẹ đến Tư Hiền. Hôm nay bên nhà ấy có sinh nhật của đứa nào. Tiểu Phụng không chịu theo đi. Nó đòi anh thôi!
Bội Thanh tươi cười:
- Anh là người cha không công bình! Em biết anh thích Tiểu Phụng hơn.
- Không phải! anh yêu cả Trúc nữa.
- Nhưng, con gái thì ưu đãi hơn. Phải không?
- Con gái thích sống cạnh cha hơn. Còn con trai thì bao giờ cũng thích mẹ.
- Ai bảo anh vậy?
- Thật mà!
Bội Thanh hình dung khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt to tròn của bé Phụng dễ thương làm sao ấy! Nàng nhớ hôm nó từ biệt, từ trong xe nhô đầu ra, kéo nàng xuông hôn một cái thật kêu. Chính nụ hôn này làm nàng nhớ mãi.
Bất giác Bội Thanh đề nghị:
- Thế thì anh mang Tiểu Phụng đến đây với em đi.
Mộng Hiên do dự:
- Em muốn...
- Đừng từ nan, anh! Chúng ta cùng yêu trẻ. Tại sao anh lại cấm em được cận kề con cái anh?
Một ý nghĩ thoáng quạ Nếu Tiểu Phụng yêu mến nàng và nàng cũng yêu mến Tiểu Phụng thì là một cơ hội để... Chàng mang Bội Thanh đến gặp gỡ Mỹ Thuyên... Ta sẽ tìm cách dàn xếp cảnh được sống chung dưới một mái nhà.
- Ờ! Cũng được. Tối nay anh sẽ đưa nó theo.
- Nó thích gì anh? Bánh bông lan? Kẹo chocolate?
- Thôi! Đừng bày vẽ. Nó chỉ là đứa bé thơ ngây, cần tình thương mà tình thương thì em đã có rồi.
Mộng Hiên cười tiếp theo:
- Anh thấy em đang muốn trở thành bà mẹ rồi.
- Chỉ sợ nó từ chối!
- Không bao giờ! Anh bảo đảm...
Sau khi Mộng Hiên ra đi, nàng cùng vú Ngô lăng xăng lo việc bánh trái.
- Cứ làm luôn mấy thứ vừa bánh vừa kẹo. Nó thích cái gì thì có cái đó.
Thấy nàng bày làm nhiều thứ, bà Ngô cười:
- Cô làm nhiều quá! Chỉ có mình nó thôi mà...
Nhưng nàng chỉ cười không đáp lại!
Mặt trời vừa xế bóng. Khí hậu trở thành oi bức. Mây đen vẫn vũ trên vòm trời. Bỗng tiếng giông ùn ùn vang dội. Sấm nổ liên hồi! Mưa đổ xuống như cầm chĩnh. Kéo dài từ chiều cho đến đêm. Bội Thanh buồn bã nhìn ra ngoài trời.
- Mưa to gió lớn thế này làm thế nào Mộng Hiên đưa bé Phụng đi được?
Nhưng sau đó một giờ, trong lúc ngoài trời vẫn còn vang dội tiếng mưa thì tiếng kèn xe ngoài công vọng vào. Bội Thanh vội lấy áo mưa chạy ra. Cánh cổng mở. Mộng Hiên nhìn Bội Thanh cười:
- Em có thấy gì trên mặt kiếng không?
Bội Thanh thật tình:
- Đâu có gì?
- Có chứ? Những hàng lê... trời ròng ròng chạy xuống...
- Em thấy đó là những dòng thác nhỏ.
Tiểu Phụng từ trong xe nhô đầu ra, nhưng mưa quá nó lại rụt cổ vào. Bội Thanh mở cửa cười gọi:
- Bé Phụng ơi! Lại đây, dì bế vào...
Khi vào đến bên trong nhà, nó mới nhìn Bội Thanh chăm chú. Nó không biết người dì này khác với dì Tư Hiền của nói thế nào!
Nắm tay Bội Thanh, nó hỏi một cách ngây thơ:
- Di Bội Thanh ơi! Dì là chị hay em với dì Tư Hiền?
Bội Thanh cười ngặt nghẽo không đáp lại:
- Dì Thanh ơi! Lúc nãy xe ba đến giữa đường... mưa to ghê gớm. Chút xíu nữa xe ba chạm với chiếc cam nhông to tướng gần bằng cái nhà bếp này.
Bội Thanh vội quay sang Mộng Hiên:
- Thật thế hả anh?
- Ừ! Nhưng nhờ ơn phước hiền lành của em nên tai nạn qua khỏi.
Bé Phụng nghe có mùi thơm của bánh, lên tiếng hỏi:
- Cái gì mà thơm ghê đi?
- Bánh, Kẹo! Đủ mọi thứ cho con. Con có thích không?
Mộng Hiên chen vào:
- Được rồi! Bội Thanh! Em đi thay áo đi.
Nàng đi thay áo rồi mang thức ăn ra bày từng món trên mặt bàn. Đúng là một bàn tiệc trà đủ thứ, đủ loại.
- Trời ơi! Em tưởng bé Phụng ăn nhiều như thế sao?
Nói xong, chàng xoa đầu con khẽ bảo:
- Đấy! Dì Bội Thanh thương yêu con như thế đấy.
Bé Phụng nhoẻn miệng cười. Nụ cười của nó khiến mọi mệt mỏi của Bội Thanh tan biến cả. Nàng hết đưa đĩa này cho bé Phụng thì lại đưa đĩa bánh hoặc kẹo khác đến.
Mộng Hiên vô cùng cảm động. Bội Thanh quả thật chân tình.
- Em hãy để nó tự nhiên!
- Được mà! Em cần phải chiều nó.
Bé Phụng nhìn sang Mộng Hiên:
- Ba à! Dì Bội Thanh dễ thương hơn dì Nhã. Con thương dì Bội Thanh như thương má vậy!
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn hơn. Khu vừờn Thanh được dựng lên lưng chừng sườn núi. Nhìn xuống hồ Bich Đầm chỉ thấy một màu đen phủ kín. Cảnh vật như mờ hẳn. Bên ngoài tiếng gió rú lên từng cơn, nghe như ma hờn quỷ khốc. Tiểu Phụng quỳ trên chiếc ghế bọc nệm nhìn ra ngoài trời.
- Ba ơi! Mưa lớn thế này làm sao mình về được?
- Thì ở lại ngủ... với dì Bội Thanh.
- Con ngại má lo quá.
- Ba điện thoại về xin phép.
- Còn bả Ba không về ngủ với má à? Thôi, không được đâu! Ba về con cũng về!
- Ba cũng ở lại.
- Ngủ với ai?
Mộng Hiên và Bội Thanh cùng cười lớn.
- Ngủ một mình! cô đơn!
Nó cũng quay mặt cười. Thì ra, đầu óc ngây thơ của nó nghĩ rằng ba nó cũng thích dì Thanh như nó thích.
- Ba ơi! Tại sao ba không thích dì Nhã?
- Bởi vì dì Nhã lắm mồm.
- Còn dì Bội Thanh?
- Dì Thanh hiền hòa, vui vẻ.
Bé Phụng mỉm cười đảo mắt nhìn quanh phòng khách. Bỗng nó sững sờ dán chặt mắt mình vào bức ảnh mà ba nó chụp chung cùng người đàn bà đang ngồi cạnh nó. Tay ba nó choàng qua vai dì Bội Thanh như đã choàng qua vai má nó. Tuy không đọc được mấy hàng chữ bên dưới nhưng nó đã hiểu được ý nghĩa của bức hình.
Ngẩng đầu lên nhìn Bội Thanh bằng đôi mắt kinh ngạc. Linh tính cho Mộng Hiên biết ắt sẽ có chuyện bất thường.
- Tiểu Phụng! Hãy sang bên kia ngồi đi con. Dì Bội Thanh sẽ cho con ăn món cà ri ngon lắm!
Vô ích. Nụ cười trên môi nó đã tắt hẳn. Nó đâu còn thiết gì đến chuyện ăn uống. Người đàn bà trước mặt nó... chính là người mà dì Nhã nói với má nó rồi... Đó là con vợ bé! Nó cảm thấy mình bị lường gạt mang đến đây ăn bánh uống nước và hôn kẻ đã làm cho mẹ nó khóc hết nước mắt.
Nghĩ đến đây, nó đưa tay lên phủi đôi má phúng phính rồi òa lên khóc.
- Tôi biết bà rồi!
Bội Thanh lo lắng. Nàng đến gần bé Phụng vỗ về:
- Đừng! Đừng để ý đến cái đó... Dì là ai cũng được, miễn là thương con, con thương dì.
Quả đúng rồi! Đây là người đàn bà mà dì Nhã, chú Tư Hiền đều bảo là giật chồng của má nó. Đúng là người làm cho mẹ nó ngày đêm kêu than khóc lóc. Chính người đàn bà này làm cho ba nó đi ngày đi đêm không về với nó.
Đôi mắt nó đỏ au lên nhìn đăm đăm vào mặt Bội Thanh. Đích thị bà này là hồ ly tinh, là quỷ dạ xoa. phá hoại gia cang của nó. Nó bỗng đưa hai móng tay móc vào họng mình làm ọe tung tóe các thức ăn vừa ăn xong ra bên ngoài.
- Tôi không ăn bánh của bà đâu! Bà là con hồ ly tinh giật chồng người. Bà là con quỷ dạ xoa chín từng địa ngục phá nát gia cang...
Vừa nói nó vừa hẩt mạnh cả mâm bánh xuống đất. Bội Thanh vừa tủi hổ, vừa ngạc nhiền cúi xuống nhặt từng chiếc bánh văng bữa bãi trên mặt thảm.
Mộng Hiên thét lên nhảy chồm lại:
- Tiểu Phụng! Điên rồi sao?
Tiếng la hét của chàng làm có thêm kích động. Bỗng dưng mọi lời lẽ của dì Nhã nói gì về Bội Thanh nó đều nhớ lại. Nó cũng hét lên lập lại.
- Bà là loại cướp chồng người. Chồng bà không yêu thương bà nữa, đuổi xô hất hủi bà. Bà bỏ lấy chồng người khác. Bà chạy theo ba tôi vì ba tôi có tiền...
Nghe đến đây, Bội Thanh choáng váng. Nàng không thể nào tin đây là sự thật Bội Thanh đưa cánh tay yếu ớt của mình ra như van xin nó:
- Đừng! Đừng mắng nữa! Dì xin con!
Bội Thanh lảo đảo như muốn ngã xuống, nhưng vú Ngô đã đỡ ngay lại được.
- Phụng! Tao cấm mày!
Mộng Hiên nhảy xổ lại nắm chặt lấy vai bé Phụng lắc mạnh:
- Mày điên rồi sao? Sao dám thế? Đến vòng tay xin lỗi dì ngay.
Nó vùng thoát khỏi tay chàng, òa lên khóc.
- Không! Tới chết cũng không!
Thế là, những lời nặng nề của dì Nhã lại vẳng vọng đến.
- Bà hư thối, ươn hèn! Bà là đồ đĩ thượng lưu, đi cướp chồng người!
Mộng Hiên giận điếng cả người. Chàng thẳng tay tát vào mặt bé Phụng. Nó xoay tròn rồi ngã xuống.
- Mày hỗn xược. Mày không còn là con tao nữa. Con tao không bao giờ có lời lẽ hạ cấp, bẩn thỉu này.
Từ bé đến lớn, bé Phụng không hề bị cha đánh. Nó không khóc, không van xin. Nó chỉ đưa mắt nhìn. Trong đầu óc nó hiện lên các câu hỏi. Tại sao ba nó đánh nó? Tại sao ba nó quyền rủa nó, không thừa nhận nó? à! Nó biết rồi! Chỉ tại người đàn bà này. Bội Thanh! Tôi thù bà.
- Ba! - Nó gọi lớn - Con giận bạ Con giận cả hai người.
Nói xong nó bất thần đẩy mạnh cửa bỏ chạy ra ngoài. Mộng Hiên hoảng hốt đuổi theo.
- Tiểu Phụng! Con đi đâu? Đứng lại.
- Tôi về nhà! Tôi về với mẹ tôi!
Trời càng về đêm càng nặng hạt. Bé Phụng chạy dưới cơn mưa tầm tã. Quả tim nó đã chảy máu, nát tan. giờ đây nó chỉ cần hơn ấm của mẹ nó. Nó chỉ cần làm sao ngã ngay vào lòng mẹ mình. Nó muốn khóc thật lớn... thật nhiều. Nó băng qua khu vườn đầy bụi rậm. Nó đẩy mạnh cổng, băng qua bên kia đường. Mộng Hiên chạy theo gọi thất thanh.
- Tiểu Phụng! Con trở lại! Con ơi!
Mưa lại đổ xuống thêm. Sấm chớp liên hồi. Vườn Thanh xây cheo leo giữa lưng đồi. Một bên, đường lắm đá cuội lại thêm có dốc. Bên kia, là một cái hố sâu thăm thẳm. Mộng Hiên vẫn không đuổi kịp. Chàng chỉ thấy một chiếc bóng mờ nhạt đang chạy theo triền của dốc núi.
- Tiểu Phụng!
Tiếng chàng vừa dứt thì... cũng vừa lúc bé Phụng trượt chân lăn tròn như trái vụ. Mộng Hiên choáng váng. Cõi lòng chàng chết hẳn. Bé Phụng nằm yên bất động. Chàng vừa chạy đến đã cúi ngay xuống bế lên. Tiếng chàng như đông đặc lại trong cổ họng.:
- Phụng ơi!... Con đừng đi!. Hãy ở lại với ba.
Mộng Hiên lảo đảo mang bé Phụng đặt nằm trong xe. Ngoài con ra, chàng không còn thiết đến những người chung quanh nữa.
- Anh! anh ơi! Nó có làm sao không?
Không có tiếng đáp lại.
- Anh cho em theo với... Em phải theo nó đến bệnh viện.
- Tránh đi nơi khác!
- Cho em theo với anh...
- Không! - Mộng Hiên quát lớn rồi đẩy mạnh Bội Thanh sang bên, chàng nhảy lên xe lao vút dưới con mưa tầm tã...
Ngoài trời gió giật từng cơn. tấm màn cửa đập vào song kêu lên phần phật. Bội Thanh nằm co ro trên giường không tài nào chợp mắt. Khí lạnh tràn ngập cả phòng ngủ. Nàng có cảm tưởng đang trải qua một đêm dài vô tận. Nàng muốn khóc lên cho vơi bớt nỗi đau khổ đang dằn vặt tâm can mình.
Hình ảnh bé Phụng cứ chập chờn trước mắt. Đôi má phúng phính lúm đồng tiền với đôi mắt hạt huyền đen láy ẩn hiển dưới rèm mi cong vòng phủ xuống, trông nó dễ thương làm sao! Càng nghĩ đến bé Phụng, lòng Bội Thanh càng đau như cắt. Nàng cố quên đi mọi việc vừa xẩy ra lúc đầu hôm nhưng không thể nào xua đuổi được những lời hằn học và thái độ thù nghịch của nó.
- Không! Tôi không ăn bánh của bà! Bà là hồ ly tinh cướp giật chồng người.
Tim nàng nhói lên. Bịt chặt tai lại như tuồng không muốn để những âm thịnh đó dằn vặt thêm mình nữa. Nhưng nàng vẫn nghe nó thánh thót xỉa xói mình:
- Bà hư thối! Ươn hèn! Bà là con đĩ thượng lưu. Bà phá hoại gia cang người...
- Phải! Phải! Đừng nguyền rủa ta thêm nữa! Ta đã làm nên tội. Ta là người xui xẻo đem lại sự đau thương sầu thảm cho gia đình con. Nhưng mà bé Phụng ơi! Con đừng chết! Dì chỉ xin con bấy nhiêu. Con hãy ở lại với ba con, an ủi ba con. Dì xin trả lại cho con tất cả tình thương mà ba con đã mang lại cho dì...
Rồi hình ảnh bé Phụng bị Mộng Hiên đánh ngã xuống nền nhà chập chờn trước mắt.
- Anh Mộng Hiên ơi! Anh đừng đánh nó. Đừng đánh nó anh ơi! Em van xin anh. Chính em mới là kẻ gây nên tội lỗi. Anh hãy đánh em đi thay vì đánh nó. Nó đâu có tội tình gì? anh ơi! Nếu bé Phụng vạn nhất mệnh hệ thế nào chăc em phải ân hận suốt đời!
Bội Thanh cố xua đuổi tất cả những ý tưởng trên để lấy lại sự bình thản cho tâm hồn, nhưng nó vẫn đến, vẫn dày xéo tâm can nàng.
- Ta dã làm cho chàng gặp bao nhiêu điều rắc rối. Ta hèn hạ độc ác, ích kỷ, xấu xạ Cuộc tình giữa chúng ta đã đem lại cho nhau những gì? Sung sướng chăng? Hạnh phúc chăng? Không! Nó chỉ là những đau thương sầu thảm.
Bội Thanh lại nghĩ đến những cảnh bão bùng sắp đến. cơ nghiệp chàng, hạnh phúc gia đình chàng sắp phải sụp đổ chỉ vì quá yêu nàng mà ra nông nỗi. Nàng ôm đầu cúi gầm xuống. Cơn đau nhức bất thần dồn nén lên. Nàng có cảm tưởng nó sắp vỡ tung ra từng mảnh nhỏ.
- Anh ơi! Chúng ta đang đứng trên bờ vực thẳm. Hãy ngừng ngay lại. Chúng ta không có quyền tiếp tục phiêu lưu nữa. chúng ta không có quyền khơi sâu thêm nữa. Dừng lại nhe anh! Đừng để cảnh trái ngang này thêm ngang trái nữa. Anh hãy cứu vãn hạnh phúc gia đình. Anh hãy vỗ về đùm bọc con anh. Ôi! Ma lực của tình yêu nó làm cho con người mù quáng.
Vật vã với bao nhiêu ý nghĩ trong đầu, mồ hôi toát ra cả người. Nàng lại nghĩ đến bé Phụng. Nó ra sao rồi? Xin ơn trên phù hộ cho nó. Xin trời phạt con chứ đừng phạt nó. Nó chỉ chỉ là một đứa bé thơ ngây vô tội.
- Đừng đi nhe, bé Phụng! Hãy để phần chết cho dì.
Sau những phút giây bị kích động mạnh cũng có những khoảng thời gian để hình ảnh Mộng Hiên chế ngự được lòng nàng:
- Tại sao chàng không điện thoại cho mình? Mộng Hiên quên ta rồi chăng? Nếu vạn nhất bé Phụng có điều gì ắt chàng sẽ oán hận ta, ghét bỏ ta! Quy tội lỗi về ta! Ừ! Thì là tạ Mà thật vậy. Ta đã làm nên tội. Ta đã phá gia cang chàng.
Chẳng có ai nghe lời than thở của nàng giữa đêm khuya vắng, ngoại trừ con thạch sùng trên trần nhà vô tình chắc lưỡi. Bội Thanh mở to mắt ra nhìn quanh quất, nhưng tứ bề đều đen tối. Bóng dêm đã dành trọn vẹn. Nàng muốn hét to lên để đánh tan cảnh tịch mịch rợn người này. Hình ảnh bé Phụng lại ám ảnh nàng.
- Tôi giận cả hai người... Tôi về với mẹ tôi...
- Ừ! Tiểu Phụng ơi! con có quyền giận, nhưng chỉ xin con giận mỗi mình dì. Chớ giận ba con vì tất cả đều do dì làm nên tội!
Một nụ cười thoáng nở trên đôi vành môi khô héo. Nàng bước xuống giường. Tiếng động khẽ vang lên. Vú Ngô năm bên ngoài vội chạy vào.
- Tiểu thư! Làm gì thế?
- Làm gì?
Chính nàng cũng chẳng biết là mình đang làm gì nữa? Đầu óc nàng giờ phút này hoàn toàn trống rỗng. Nàng nắm tay vú Ngô nói như rên rỉ:
- Vú ơi! Vú có thấy gì không? Thượng đế đã trừng phạt những kẻ đã làm nên tội.
- Nhưng tiểu thư có làm gì nên tội đâu? Nếu có đau khổ âu cũng chỉ là định mệnh an bài. Tiểu thư đừng quá ưu tư mà sinh bệnh hoạn.
Bội Thanh chán chường gieo mình xuống ghế. Đầu nàng đau như búa bổ.
- Vú ơi! chắc tôi không còn sống được nữa. Tôi đã bước đến chốn đường cùng rồi.
- Đừng dại mồm dại miệng tiểu thư!
- Thật mà vú. chẳng biết bé Phụng giờ như thế nào?
- Chắc chẳng hề hấn gì đâu! Tiểu thư an lòng.
Vú Ngô đưa tay sờ trán của Bội Thanh kêu lên:
- Đầu tiểu như nóng quá. Bệnh rồi. Uống viên thuốc đi. Đừng ưu tư nữa. Mọi việc rồi cũng sẽ qua đi.
Bội Thanh úp mặt vào lòng vú Ngô nấc lên nhưng không có lấy một giọt nước mắt:
- Tôi vẫn khóc được, mặc dù nguồn suối lệ đã khô cạn hoàn toàn. Tôi khóc vì tình cảm tôi chưa khô héo hẳn. Đã là con người ai cũng muốn xa lánh đi nỗi dau khổ, tuy nhiên muốn được thế nếu khi nào người ta đánh mất đi con người thật của mình hoặc giả không còn ưu tư sầu muộn gì nữa.
Ngoài trời ánh bình mình ló dạng. Mưa vẫn còn đổ xuống. Nàng tựa người vào thành ghế đợi chờ tiếng máy diện thoai reo. Nhưng vô ích. Nàng hoàn toàn mất công chờ đợi. Bội Thanh lẩm bẩm:
- Nếu bé Phụng bình an vô sự thì chàng đã điện thoại ngay cho ta rồi. Có lẽ... bé Phụng chết. Bé Phụng chết rồi sao?
Nghĩ đến đây Bội Thanh đứng ngay dậy. Nàng đi đi lại lại trong phòng. Đầu óc nàng cực kỳ căng thẳng. Nhưng làm sao bây giờ?
Trời đã bắt đầu sáng hẳn. Tiếng nhạc thật êm tai từ chiếc đồng hồ mạ vàng phát ra. Bảy giờ rồi. Mưa hoàn toàn tạnh hẳn. Vài con ong vò vẽ lượn vành trên các đóa hoa trà trắng xóa. Tại sao chàng vẫn bặt tăm hơi? Không còn chần chờ được. Bội Thanh thắt gọn mái tóc bằng mảnh vải hoa màu tím. Xong xuôi nàng đến trước cửa bếp gọi vào:
- Vú ơi! Tôi đi đến bệnh viện xem bé Phụng có hề hấn gì không?
- Xong đồ dùng điểm tâm rồi. Tiểu thư hãy ăn cái đã. Đi bụng đói gió máy thì khốn.
- Thôi! cám ơn vú. Tôi gọi xe rồi.
Mặc vú Ngô ngăn cản nàng vẫn cương quyết ra đi.
Đến trước cổng bệnh viện nàng xuống xe vào thẳng phòng thăm hỏi tin tức. Tim nàng đập mạnh.
- Không! Phụng ơi! con đừng bỏ đi đâu cả! Hãy để phần ấy cho dì. Đời con mới bắt đầu. Nơi con ánh bình minh vừa ló dạng. Con cần phải đợi ngày thụ hưởng. Phụng ơi! Nếu được tin con chẳng hề hấn gì như vú Ngô bảo thì dì sung sướng biết bao nhiêu?
Nàng đến ngay bàn từ lúc nào cũng chẳng hay biết. Mãi đến khi có tiếng hỏi mới giật mình để tay chận ngang ngực mình.
- Thưa bà! Bà muốn gì? Tôi có thể giúp bà không?
- Dạ. da... tôi... Tôi... - Bội Thanh run sợ hỏi - Muốn biết cô bé tên Tiểu Phụng nằm ở phòng số mấy?
- Tiểu Phụng? Có phải cô bé bị ngã đó không?
- Thưa đúng! Hiện giờ như thế nào thưa cô?
- Không sao cả. Bà yên lòng. Chỉ bị trật khớp xương. Băng bột lối một tháng thì khỏi hẳn. Bà hãy đến phòng số 10 tầng dưới cùng.
Bội Thanh nhắm nghiềm mắt lại. Sự sung sướng đã làm cho nàng ngộp thở. Khi đến trước phòng nàng tự nhủ thầm:
- Ta vào thăm hôn bé Phụng một cái xong về ngay.
Nhưng Bội Thanh lặng cả người khi vừa đẩy nhẹ cánh cửa phòng. Một bức tranh hạnh phúc trưng bày ngay trước mặt. Bé Phụng nằm ngủ yên trên giường mặt hướng ra phía cửa nàng đang đứng. Gương mặt vẫn bẫu bĩnh. Đôi mất hấp háy. Có lẽ nó đang đi vào giấc mộng, vẫn như dạo nào nó vẫn dễ thương. Mộng Hiên thì nằm trên ghế sofa cạnh đó. Có lẽ vì quá mệt nên chàng say ngủ. Đứng dưới chân chàng là một người đàn bà thùy mị hao hao giống bé Phụng. Người thiếu phụ này đang nhẹ nhàng đắp tấm chăn bông lên người Mộng Hiên. Khỏi phải nghĩ mông lung nàng cũng thừa biết đó là ai rồi?
- Mỹ Thuyên! - Vợ chàng. Trông nàng đẹp quá.
Tuy lần đầu tiên thoáng nhìn thấy, nàng đã có ngay cảm tình. Đúng là hình ảnh một người đàn bà hiền hòa dễ mến. Nàng lùi lại không để gây tiếng động. Mình không nên bước vào phòng.
- Hãy tôn trọng hình ảnh đẹp đẽ này! - Bội Thanh lẩm bẩm.
Hai tay ôm lồng ngực. Đúng là một bức tranh tuyệt hảo. Cảnh gia đình xum họp yên vui như thế này, mình không có quyền chen chân vào. Ta không có quyền phá hoại. Ta cũng không có quyền mang đến cho họ sự xáo trộn. Hãy dừng ngay lại từ giờ phút này. Phải giữ ánh bình mình đó cho bé Phụng làm món quà đầu tay giữa nàng với nó, giữa nàng với người đàn bà tội nghiệp chưa hề quen biết kia. Thế rồi! Bao nhiêu ước vong của buổi ban đầu đã tan thành những đám sương mờ dưới ánh sáng của mặt trời. Nhìn làn mưa bụi phất phơ giữa bầu trời làm tê buốt cả những ước mơ để rồi nó biến thành những bông hoa tuyết tản mát bay đi tan dần trở về với cái hư không của nó. Không còn một giải pháp nào khác ngoài sự trốn chạy. Nàng lùi dần. Bước ra khỏi thềm nhằm hướng xe của Mộng Hiên đang đậu mà khi vừa đến phòng nàng đã lưu ý.
Bé Phụng bỗng la lên:
- Dì Bội Thanh! Dì ơi!
Bội Thanh đã leo được vào bên trong xe của Mộng Hiên nhờ cửa không khóa và xâu chìa khóa còn giữ nguyên tại ổ khóa. Khi Mộng Hiên hay được chạy theo ra thì nàng đã cho xe chạy bay biến mất nơi nào rồi.
- Bội Thanh! Bội Thanh!

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitimeThu Dec 23, 2021 6:19 pm

QUỲNH DAO
Nắng Thôn Đoài
Dịch giả: Thinh Quang
Chương Kết

Mộng Hiên cho xe chạy tìm kiếm khắp nơi. Từ Đài Bắc, Đài Trung rồi đến Đài Nam không nơi nào mà chàng không đến. Nhưng vô ích, Bội Thanh như cánh chim non lạc lõng mãi tận phương trời nào?
nàng đã một lần ra đi, nhưng lần ấy nàng còn quay lại không quá một đêm xa nhà. Lần này thì không phải vậy, nàng chẳng khác nào cánh sao băng mất hút giữa vòm trời.
- Có thể Bội Thanh đã vĩnh viễn xa rồi!
Ngày qua ngày. Đã qua một tuần tìm kiếm. Mộng Hiên như kẻ mất hồn. Trông chàng phờ phạc người ra, mắt trũng hẳn xuống, gương mặt hồng hào tươi nhuận trước kia nay đã ngả sang màu xanh mét. Mỹ Thuyên lo ngại đến tìm ông Trình Bộ Vân cầu cứu:
- Thật sự cháu không phản đối. Cháu được biết Bội Thanh qua bé Phụng. Cô ấy nhu mì hiền hậu, yêu trẻ nhiệt tình. chỉ nghe thôi cũng đủ mến rồi. Từ nay về sau cháu không nghe lời anh chị cháu nữa. Cháu muốn được rước cô ấy về chung sống với nhau.
Đến đây Mỹ Thuyên nấc lên khóc:
- Bác ơi! Nếu không có Bội Thanh, chắc anh Mộng Hiên chết mất. Xin bác hãy rủ lòng thương...
Thật ra, nếu Mỹ Thuyên không đến, ông Trình cũng vẫn đi tìm Mộng Hiên khuyên chàng nên trở về nhà.
- Nàng đã mất tích quá một tuần rồi. Anh nên nhờ cảnh sát. Chỉ có cảnh sát mới có thể giúp đỡ được anh nhiều. Theo lời vú Ngô thì nàng khi ra đi chẳng mang theo vật gì. Như vậy chứng tỏ rằng nàng không thể đi đâu xa được... trừ phi...
- Xin bác đừng nói tiếp nữa... cháu sợ lắm!
- Anh nên bình tĩnh và phải có đầy đủ can đảm khi đứng trước sự thật. Anh nhớ cho rằng, không riêng gì với Bội Thanh mà anh còn có trách nhiệm với vợ con mình nữa.
Mộng Hiên ôm mặt khóc:
- Ngay trong đêm bé Phụng bị thương cháu như kẻ không còn lý trí nữa. cháu đã xô mạnh nàng ra khi nàng nài nỉ xin theo đến bệnh viện. Cháu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có hành động thô bạo như vậy? Nàng hiền hậu, nhiệt tình, sẵn sàng hy sinh cho người mình yêu. Nhưng cuối cùng nàng chẳng nhận được gì cả. Bác ơi! Cháu là kẻ gây nên tội lỗi...
- Không! Anh chẳng có tội tình gì. Hai người cùng yêu nhau chẳng ai có tội. Nếu có chăng là người đời hồ đồ võ đoán. Nhưng anh nghĩ đến chuyện ấy làm gì?
Sau khi đi cớ cảnh sát. Mộng Hiên trở lại vườn Thanh. Đón chàng chỉ có vú Ngô với tiếng khóc lâm ly của bà.
- Cậu ơi! Tiểu thư chắc chẳng quay về nữa! Bình thường tiểu thư ra đi không bao giờ có lời từ biệt. Nhưng lần này...
- Lần này thì sao hả vú?
- Lần này tiểu thư lại nói lên lời giã biệt tôi.
Thết là hết. Lúc quay lại vườn Thanh, trên đường về Mộng Hiên đặt tất cả niềm hy vọng còn lại là sẽ được gặp nàng. giờ thì đã hoàn toàn tan biến. Đưa mắt nhìn lên tấm ảnh bán thân treo lên tường nơi phòng khách, chàng bỗng nấc lên khóc như một đứa trẻ thơ.
- Bội Thanh1 Bội Thanh ơi! Giờ này em đang ở nơi nào? Nói đi em! Sao em chỉ cười không thôi vậy? Hãy nói nơi em đang ở anh sẽ đến đón em về!
Rồi đầu óc Mộng Hiên như quay cuồng. Hình ảnh Bội Thanh như hiện ra trước mắt. Bên tai như có tiếng nói thì thào. Đúng là giọng nói của nàng. Ôi! Cái tiếng nói trầm trầm, đều đặn làm sao!
- Anh ơi! Em sẽ trở về... Chúng mình sẽ nằm kể cho nhau nghe chuyện ngày xưa, chuyện hai năm về trước. Chúng mình cùng lũ bạn Kiều Dã, Sơn Phượng, Du Du và cậu em trai tên Thắng đưa nhau rong chơi ngoài biển. Rồi chúng mình sẽ kể cho nhau nghe - Cả một buổi chiều thi nhau đi nhặt vỏ ốc, ăn thịt nướng, nói chuyện đời xưa, chúng mình bàn cả về tương lai sự nghiệp của mình...
- Còn nữa chứ em! - Mộng Hiên lẩm bẩm trong miệng... - Con gì nữa hãy nói hết lên đi.
- Vâng! chúng ta sẽ nhắc lại những lúc ở lại đêm, nằm trên bãi cát nghe tiếng thủy triều dâng, tiếng gió vi vu từ ngàn khơi vọng lại và lắng nghe tiếng thì thầm riêng tư của các vì tinh tú nữa...
Mộng Hiên giật mình bừng tỉnh dậy cũng vừa lúc tiếng điện thoại của cảnh sát gọi báo tin cho biết đã tìm được xe nàng đậu bên bờ biển vắng. Máy xe đã lạnh từ lâu và chỉ có một vật duy nhất máng trên tay lái - đó là chiếc khăn voan màu tím.
Mộng Hiên cảm thấy lòng mình tan nát. Chàng đến ty cảnh sát nhận lại xe và chiếc khăn voan, lái thẳng ra bãi biển nhìn lại những hình ảnh kỷ niệm của buổi ban đầu. Những tảng đá đen xì lởm chởm đứng theo dọc bờ biển. Những bọt nước trắng xóa dội vào bờ. Cũng tại nơi này chàng đã nhặt vỏ sò màu tím hoa sim! ôi! Mảnh vở sò còn đây lấp lánh dưới ánh mặt trời mà sao riêng nàng đã mất?
- Bội Thanh ơi! Em đi đâu? Em nỡ bỏ lại mình anh bơ vơ nơi bờ biển vắng lạnh này sao?
Mộng Hiên hoàn toàn mất cả thần trí.
- Bội Thanh ơi! Hãy đến đây em. Đến đây mà nhìn mảnh vỏ sò màu tím. và em hãy nhìn anh đã biến thành con "ốc mượn hồn". Anh đang cầm nó trong taỵ Hả? Em nói gì? em bảo hạt ốc lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phải! Lúc đó chính anh có nói với em đây là lần thứ nhất trong cuộc đời anh nhận thấy cái màu tím tuyệt vời như vậy.
Đột nhiên mắt Mộng Hiên như bị một màn sương mờ phủ... Chàng trông thấy Bội Thanh đang đứng tận cuối chân trời. Nàng vẫn dáng điệu dịu dàng thướt tha trong chiếc áo màu tím hoa sim, phất phơ như làn mây tím mỏng bềnh bồng giữa vòm trời xanh ngắt.
- Bội Thanh! Bội Thanh ơi!
Bóng nàng bỗng biến mất nhưng tiến nói như còn vẳng vọng bên tai:
- Viết tập tiểu thuyết đi... Viết một quyển đi anh nhé! Anh hãy nói về cái vỏ ốc tía đó!
- Viết chứ em! Viết khung cảnh một buổi sáng tinh sương trời quang mây tạnh. Bầu trời trong lành không vẩn một sợi mây. Viết về em bận chiếc áo mùa xuân màu tím... Viết mái tóc dài buông thả lòa xòa trên đôi bờ vai thon tron mềm mại...
- Còn nữa chứ? Anh ơi! Còn một câu chuyện ngày xưa thật cảm động, có "Sóng Biển Đông, có Nắng Thôn Đoài"...
Thế rồi... Ngày lại ngày trôi quạ Tất cả đều đi vào kỷ niệm. Có ai bao giờ tìm lại được những hình ảnh xa xưa?
Mặt trời dần lặn xuống. Những con sóng dạt vào bờ rồi lùi lại ra tận ngàn khơi. Cứ mãi thế như một bản trường ca dài bất tận...

Hết
Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Sponsored content





Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao   Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao - Page 2 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Nắng Thôn Đoài - Quỳnh Dao
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nhanbkvn 2024 :: THƯ VIỆN SÁCH TRUYỆN :: Truyện Quỳnh Dao-
Chuyển đến