Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhanbkvn 2024

Chia Sẽ Không Giới Hạn
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  Latest imagesLatest images  PublicationsPublications  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke   Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Icon_minitimeSun Mar 17, 2019 5:24 am

CHƯƠNG 26

Michael pha cho mình thêm một tách cà phê và ngồi xuống bên bàn. Anh đã chạy cùng Toni lúc một giờ rưỡi và ăn sáng tại nhà cô. Rồi anh về nhà tắm táp và mặc đồ mới. Giờ anh định đọc báo sáng, dù đã là ba rưỡi chiều.

Anh dựa người vào ghế và rên rẩm. Có tắm hai mươi phút dưới nước nóng hết mức anh chịu được cũng không thể làm anh bớt đau lưng. Anh có cảm giác như mình đã chẻ củi trong khi ngủ. Có lẽ thế thật. Ít nhất Toni không nhận ra anh đã lái xe của cô hồi đêm. Và cũng như những lần lái xe trong lúc ngủ khác, anh không hề biết mình đã đi đâu. Điều duy nhất anh nhớ là biển báo đường cao tốc có con số gồm hai chữ số lặp nhau. Cũng chẳng giúp được nhiều. Anh đã xem bản đồ, và đó có thể là 110, 118 hay 101. Và rất có thể anh thấy biển hiệu nhưng không chọn rẽ vào cao tốc. Không thể tin cơ thể của mình chịu nằm yên trên giường ngủ thật đang làm anh phát rồ.

Michael tháo sợi dây chun đỏ nhỏ buộc báo và treo lên nắm đấm cửa bếp. Giờ anh có cả một bộ sưu tập dây chun, mỗi cái tương ứng với một ngày anh rời viện. Chúng đại diện cho tự do, hoặc là một phần tự do, theo suy nghĩ của anh. Anh không thấy tự do đến mức có thể thoải mái rời chung cư, và anh phải ở nhà chầu chực cuộc gọi lúc chín giờ của Stan mỗi tối. Nhưng thế còn sướng hơn ở bệnh viện nhiều, với thời khóa biểu và những quy định ngặt nghèo. Giờ anh có thể ở một mình lúc nào cũng được, và làm việc khi muốn, kể cả vào nửa đêm. Và anh có thể gặp người anh yêu mến bất kì lúc nào.

Người đó là Toni. Anh yêu quý cô hơn ai hết. Michael chắc chắn mình muốn sống những năm tháng còn lại cùng Toni, nhưng giờ nói với cô còn sớm quá. Anh còn chưa hề nhắc gì tới yêu đương. Khi bản kháng cáo của anh được lập và anh thực sự tự do, anh sẽ thú thực tất cả những gì anh giấu về đời mình, và bảo rằng anh yêu cô.

Trang nhất tờ báo không có thông tin gì bất ngờ. Tổng thống đang vận động Quốc hội thông qua điều luật mới. Có một bức hình lớn trên trang nhất chụp nhà lãnh đạo đất nước thủ thế trước một đại biểu Quốc hội có tiếng nói hơn. Michael nhìn gương mặt ông và nhớ ra trước khi trốn viện mình không hề biết ai là tổng thống. Có lẽ châm ngôn “Ngu dốt là hạnh phúc” cũng có phần đúng. Lại rắc rối ở Trung Đông. Có vẻ lúc nào cũng có. Và một phóng sự về người trúng giải độc đắc xổ số Powerball trị giá bốn triệu đô la. Trước khi anh vào tù không hề có xổ số. Có lẽ nó bắt đầu khi anh vào viện. Anh chẳng biết nữa. Mỗi lúc anh thấy có bài báo về xổ số, anh lại thèm chạy ra ngoài mua lấy một tờ. Nhưng nếu, nhờ một phép màu kì lạ nào đó, anh thắng lớn, vậy họ sẽ biết anh là ai. Xổ số cũng phải đợi tới khi Stan minh oan cho anh thôi.

Michael bỏ qua mục truyện tranh và xã luận. Anh sẽ đọc chúng sau. Cái anh muốn đọc là mục tin địa phương cơ. Nếu anh có làm gì khi lái xe tối qua, nó sẽ được đăng ở phần này.

“Án mạng tại đại học Gateway.” Dòng tiêu đề đập vào mắt anh. Michael thấy nôn nao khi đọc bài báo. Giáo sư James Zimmer bị giết tối qua, là nạn nhân của một vụ trấn lột bạo lực. Sao Stan không gọi báo ông ấy? Có lẽ có, nhưng giáo sư không thèm để ý.

Michael thấy tim gan nhộn nhạo khi đọc xong bài báo. Anh biết không có gã cướp cạn nào tấn công giáo sư Zimmer trong trường. Đây chỉ là một vụ được dàn dựng cho giống trấn lột, một cách che đậy tuyệt vời cho một vụ cố sát một bồi thẩm nữa. Anh muốn gọi cho Stan để tìm hiểu xem anh ấy báo giáo sư khi nào, nhưng anh không thể gọi từ điện thoại trong nhà. Stan đã nói rất rõ về chuyện này rồi. Nhưng anh có thể gọi từ bốt điện thoại công cộng tại trung tâm thương mại. Toni bảo có một trung tâm thương mại cách đây vài dãy nhà. Ngay cả một kẻ hoang tưởng như Stan cũng không thể phản đối quyết định này của Michael.

Anh cầm chìa khóa và chạy ra hành lang, sang nhà Toni mượn xe. Ít nhất lần này anh có hỏi, thay vì cứ thế khơi khơi lấy xe đi giữa đêm hôm.

Toni nhíu mày khi cầm chìa khóa của Mike và ra cửa. Cô đã nói dối ba điều. Thứ nhất, cô bảo khó tháo chìa khóa nhà khỏi chùm chìa khóa, dù tháo ra dễ như bỡn.

Rồi cô hỏi Mike có thể để chìa khóa nhà anh lại không vì trong đó có chìa mở cửa phòng giặt đồ, mà vài món quần áo của cô đang được giặt khô dưới nhà. Đấy là lời nói dối thứ hai. Cô chưa bao giờ dùng đến phòng giặt đồ. Cô có máy giặt riêng và máy sấy khô ngay trong tủ ngoài hành lang. May thay, Mike chẳng bao giờ để ý.

Cuối cùng, cô nhờ Mike ghé qua cửa hàng văn phòng phẩm trong trung tâm thương mại mua cho cô ít giấy in vì cô vừa dùng hết ram cuối cùng rồi. Cô còn một cọc rưỡi nữa trong phòng làm việc, nhưng cô muốn kéo dài thời gian trước khi anh trở về. Nhân viên bán hàng trong tiệm văn phòng phẩm thường rất chậm bê hàng từ trong kho ra.

Ngay khi cô định ra cửa, chuông điện thoại lại kêu. Nó ở đó im re suốt bao nhiêu giờ liền. Thế mà đúng lúc này, khi cô cố thu chút can đảm để làm trò lén lút, nó lại đổ chuông. Đó là tín hiệu từ ơn trên rằng cô nên để cho Michael có không gian riêng chăng? Không thể nào. Có lẽ lại một cuộc gọi nhầm khác, và nếu vậy, cô chắc chắn sẽ chửi um lên.

“A lô?” Toni nghe máy, nhưng đầu dây kia im lặng. Đó là một cuộc gọi ngoại vùng. Cô có thể nghe tiếng rè rè trong đường dây. Dù các nhà mạng đường dài tuyên bố hệ thống của họ hơn hẳn của các nhà mạng khác, nhưng kiểu gì cũng vẫn nghe thấy tiếng rè rè trong đường dây. Toni định cúp máy thì nghe thấy tiếng lách cách và rồi tiếng rè rè dịu đi một chút.

“Toni? Là cậu hả?”

Toni mỉm cười khi nhận ra giọng Muriel. “Ừ, là mình. Chào Muriel. Điện thoại văn phòng cậu có vấn đề à? Giọng cậu nghe nhỏ lắm.”

“Không, Toni. Mình không gọi từ văn phòng. Giờ là bảy giờ hơn ở New York, và mình không làm việc muộn thế đâu.”

“Tất nhiên là không rồi.” Toni thấy mình thấy ngố khi nhầm lẫn như thế. “Mình quên mất khác biệt múi giờ.”

“Không sao mà. Nhiều người quên chuyện ấy lắm. Cậu không biết mình nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại sau năm giờ tại cơ quan đâu. Mình nói nhanh này, Toni. Mình phải bắt tàu nếu muốn về nhà tối nay. Anh bạn của cậu được, rất được đấy.”

Trong một thoáng, Toni bối rối và rồi vỡ lẽ ra. “Ý cậu là Michael hả?”

“Ừ. Mình đọc mấy trang cậu gửi trên chuyến tàu sáng nay, và mình nhập tâm tới độ đi quá trạm của mình. Mình đã nói chuyện với sếp, và sếp bảo nói với người đại diện của Mike gọi điện cho ông ấy để thảo luận điều khoản hợp đồng.

Bản thảo của Mike đang ở cơ quan mình. Gửi tất cả tới nhà mình nhé. Một tiếng nữa mình sẽ về đến nhà và mình may vì không bị…”

Có tiếng ồ ồ rồi giọng Muriel lại vang lên. “Bản thảo hay lắm, Toni ạ. Mike khiến mình liên tưởng tới James…”

Đường dây bị ngắt trước khi Muriel kịp nói xong. Toni nhìn điện thoại và nghe tiếng tút tút một hồi. Rồi cô cúp máy. James nào? James Joyce? James Fennimore Cooper? James Baldwin? James này hoặc nọ cô chưa từng nghe đến? James nào cũng được. Muriel thích cuốn sách của Mike và nhà xuất bản Devonshire muốn mua nó!

Toni nhìn chùm chìa khóa trong tay. Cô có nên không? Hay là không nên nhỉ? Cô tất nhiên là nên rồi! Giờ Mike sẽ sớm có hợp đồng cuốn sách, anh cần thông minh hơn. Nếu cô biết điều gì trong quá khứ dẫn đến chứng mộng du của anh, anh sẽ dễ tập trung cho ra đời tác phẩm xuất sắc hơn.

Vậy có hợp lí không nhỉ? Toni vội vàng ra mở cửa phòng Mike. Tất nhiên là hợp lí, nhưng không quan trọng. Cô muốn làm tất cả những gì có thể để giúp người cô yêu. Nếu cô tiện thể thỏa mãn được tính hiếu kì của mình, vậy lại càng tốt.

Michael để ống nghe ra xa tai trong lúc anh trai càu nhàu gắt gỏng. Anh biết Stan sẽ bực vì cuộc gọi này, nhưng anh không nghĩ anh ấy lại mất kiểm soát thế. Anh đợi ông anh nghỉ lấy hơi để nhảy vào trước khi anh ấy kịp nói tiếp.

“Stan, bình tĩnh một phút nào. Em gọi từ điện thoại ở trung tâm thương mại. Anh biết có mà. Chỉ cách nhà em độ hai dãy nhà thôi. Hoàn toàn an toàn.”

Stan lại bực nhặng cả lên, và Michael thở dài. Nếu biết anh mình sẽ phản ứng ra nông nỗi này, anh sẽ không bao giờ gọi. Cuối cùng, sau vài phút, Stan cũng bình tĩnh được chút xíu.

“Chú có chắc là không bị ai trông thấy không, Mike? Hoàn toàn chắc chắn chứ?”

“Vâng, Stan. Có cả triệu người ở đây hôm nay. Hình như có chương trình siêu khuyến mại. Chẳng ai thèm quan tâm tới một gã dùng điện thoại khi có cả tá đồ giảm giá bày la liệt.”

“Được rồi, được rồi. Xin lỗi đã gắt gỏng nhé, nhưng chú hiểu lo lắng của anh mà. Có chuyện khẩn cấp gì vậy, Mike?”

“Giáo sư Zimmer.”

“Ồ, chết tiệt, Mike! Anh rất tiếc. Anh đã đinh ninh phải gọi cho chú, nhưng quên khuấy mất. Cảnh sát nghĩ đó là một vụ trấn lột, vậy nên chú không phải lo lắng gì đâu. Giờ về nhà ngay và đừng té tạt đâu đấy. Chú cẩn thận chút vẫn hơn.”

“Stan này?” Mike không thể tin được ông anh mình lại nói chuyện nhẹ tênh như thế. “Vấn đề không phải ở đó. Em cần biết xem anh có cảnh báo giáo sư không.”

“Cảnh báo? Tất nhiên là có rồi! Anh bảo mình sẽ làm, phải không? Nhưng anh e là ông ấy không tin anh lắm, Mikey.

Ông ấy nói anh không có bằng chứng nào chứng minh có kẻ đang tìm giết các bồi thẩm.”

Michael nhíu mày. Lạ đây. Bốn người trong nhóm bảy người bị giết. Có lẽ đó không hẳn là bằng chứng, nhưng nếu Michael ở trong nhóm đó, anh chắc chắn sẽ không thờ ơ với con số kia.

Stan có cảnh báo giáo sư rõ ràng không? “Thế còn Rosalie Dumont và xơ Mary Clare? Anh nghĩ họ có chịu nghe không?” “Chắc chắn là có, Mike.”

“Nhưng anh có chắc không đấy? Gã sát nhân tới đây sẽ tìm đến họ. Cả hai chúng ta đều biết thế.”

“Bình tĩnh đi, Mikey. Hít sâu vào. Vậy sẽ giúp giảm huyết áp đấy. Anh không muốn chú mệt mỏi vì nói chuyện với anh. Không phải bây giờ. Ngay khi nghe về cái chết của Zimmer sáng nay, anh đã tìm người bảo vệ hai người còn lại hai mươi tư trên bảy. Người của anh tới chỗ họ rồi đó. Chú thấy khá hơn chưa?”

Michael thở dài nhẹ nhõm. “Có, Stan. Cảm ơn nhiều nhé. Chí ít họ cũng có cơ may sống sót cao hơn giáo sư Zimmer.”

“Chắc chắn rồi! Có vậy thôi à, Mikey? Anh còn có thân chủ đang đợi.”

“Còn chuyện này nữa. Anh nghĩ sao hắn làm vậy, Stan? Em cứ ngẫm mãi, nhưng không ra được lí do.”

“Anh không biết. Chú nói đúng, Mikey. Anh chẳng hiểu thế nào, nhưng lí do của thủ phạm không quan trọng lắm, phải không?”

Michael nhíu mày. Anh thấy quan trọng đây này! Có một tay sát nhân ngoài kia đang muốn đổ vấy tội cho anh. Anh hẳn là đồ điên thì mới không muốn biết lí do!

“Xin lỗi nhé, Mike.” Stan phá vỡ im lặng. “Tất nhiên chuyện đấy rất quan trọng với chú. Anh không nhìn nhận vấn đề dưới quan điểm của chú. Nhưng anh có linh cảm giờ này ngày mai mọi chuyện sẽ chấm dứt.”

“Linh cảm, Stan? Em tưởng anh không tin vào linh cảm.” “Thường thì không. Nhưng lần này chú phải tin anh, Mikey. Đến mai mọi chuyện sẽ xong xuôi thôi. Cứ nghĩ thế nhé.”

Lúc đầu Michael bối rối. Stan nói gì vậy? Rồi anh nhớ ra anh trai anh đã thuê bảo vệ. “Em hiểu rồi, Stan. Nếu tên sát nhân định tiếp tục ra tay vào tối nay, bảo vệ của anh sẽ tóm liền.”

“Chuẩn. Tất cả sẽ kết thúc vào tối nay. Thế là nhẹ nhõm cho cả hai ta. Đúng không, Mikey?”

“Đúng, Stan.”

Michael nhíu mày. Stan nói nghe là lạ. Anh bắt đầu tự hỏi có phải anh trai anh chịu áp lực quá mà bị loạn trí không.

“Mikey? Anh muốn chú biết là anh rất tiếc về chuyện Zimmer. Ông ấy hơi huênh hoang khoác lác nhưng được cái là dân trí thức và hiền lành. Joyce bảo mình thấy thiện cảm với ông ấy ngay.”

Đầu óc Michael hoạt động năng hơn. Joyce là thư kí của Stan. Sao cô ấy biết giáo sư Zimmer nhỉ?

“Giáo sư Zimmer hẳn là bồi thẩm đã đưa anh cuộn băng đó. Phải không, Stan?”

“Chính xác. Và Zimmer đã giúp anh quá nhiều, Mike ạ. Hầu hết mọi người sẽ nộp thẳng cho cảnh sát. Giờ về nhà đi. Và đừng lo nữa. Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Có lẽ mai anh sẽ ghé thăm chú, để cho chú yên tâm. Chú thích gặp ông anh già này chứ, Mikey?”

“Anh biết là em muốn mà, Stan. Nhưng em tưởng anh bảo không an toàn.”

“Ồ, không an toàn đâu. Rõ ràng là không. Nhưng có lẽ anh sẽ quyết định liều một chút.” Stan tặc lưỡi. “Nếu mọi chuyện đi đúng kế hoạch của anh, anh sẽ gõ cửa nhà chú chứ không gọi điện thoại nữa. Giờ cúp máy đi, Mikey. Và về nhà khóa cửa vào. Anh còn nhiều việc lắm.”

Michael tạm biệt và cúp máy. Thật là một cuộc nói chuyện kì quặc! Stan phê thuốc à? Cách ăn nói của Stan hôm nay khác hẳn với thường ngày. Tất nhiên Stan có nhiều chuyện phải lo nghĩ, và Michael ngắt ngang cuộc gặp thân chủ của anh ấy, nhưng anh đâu có biết Stan điên thế!

Anh vẫn còn bối rối vì tâm trạng kì cục của anh mình khi vào trong trung tâm thương mại. Anh sẽ mua giấy in cho Toni, và rồi, vì anh đã ở đây, anh sẽ mua thêm vài món đồ anh cần. Được tái hòa nhập với thế giới thật tuyệt.


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke   Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Icon_minitimeSun Mar 17, 2019 5:25 am

CHƯƠNG 27

Ebony Rose lên xe và rời khỏi ga-ra ngầm. Cô chưa kịp pha trà thì điện thoại đã đổ chuông. Thế là cô chạy vòng vòng như điên trong bộ đồ nhếch nhác và hét bảo Bridget giữ chân Miles ở đó nếu anh ta tới trước khi cô trở về. Cô có thể tiết kiệm được chút ít thời gian nếu gọi điện với xuống nhờ bảo vệ ga-ra đánh chiếc Jag ra cổng trước hộ, nhưng cô không thích cách hắn lái. Cô phải bỏ công bỏ sức mới kiếm được tiền mua xe, và cô không muốn một gã trẻ ranh cứ phanh xe kin kít tới mòn cả lốp.

Đèn công tơ mét sáng lên khi cô rẽ theo lối Wilshire vào đường cao tốc. Giao thông dạo này ùn tắc ghê gớm, thế nên chỉ khi nào cùng bất đắc dĩ Ebony mới lái xe trong thành phố. Sao ông ta cứ đòi gặp cô ngay nhỉ? Mà còn tại một trung tâm thương mại đông đúc nữa chứ!

Đường cao tốc [41] toàn ổ gà ổ voi. Cô không phải cẩn thận duy trì tốc độ trong mức giới hạn cho phép. Đường thế này thì cô làm sao phóng xe được, vậy nên hôm nay cô sẽ không phải nhận một tấm vé phạt nào. Chắc cô phải may lắm mới hòng gạt cần số xe quá được mức hai.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng dài vô tận, Ebony Rose rời đường cao tốc và lái xe vào siêu thị. Cô lấy vé từ cái máy ở cửa vào khu đỗ xe và đậu xe ở tầng trên cùng. Cô luôn đậu ở tầng chót khi tới siêu thị. Hầu hết mọi người muốn đậu bên trong khu để xe, chính vì thế mà tầng mái luôn rộng rãi. Hôm nay ngoài xe cô ra, trên đó chỉ còn hai con xe tải nhỏ.

Mãi thang máy mới lên được tầng trên cùng. Ebony Rose ấn nút và vừa chờ đợi vừa sốt ruột giậm chân. Rồi cô để ý tới đôi giày đang đi. Đôi giày mọi không hề ăn rơ với cái quần âu cắt may màu hồng tím, nhưng vừa rồi cô vội quá nên cứ xỏ bừa đôi giày bệt đầu tiên nào cô thấy trong tủ đồ.

Tí nữa vào trung tâm thương mại, chắc cô sẽ lên cửa hàng rượu ở tầng năm để mua vài chai Chardonnay mà Jamie thích. Cô đã quyết uống Perrier tối nay rồi, nhưng đấy là vì hôm nay cô muốn uống ít đi chứ không phải do muốn ngược đại Jamie.

Ông thích thứ rượu đắt tiền cô rót cho và Ebony Rose biết đồng lương còm của ông không cho phép ông mua nó.

Cô mỉm cười khi thấy đèn xanh nhấp nháy trên thang máy.

Cô nghe tiếng thang máy tới. Cô tự hỏi Jamie đã có thêm tin tức gì về cuộn băng ông tìm thấy chưa. Cô chắc chắn người đàn ông ở hậu cảnh là Michael Hart. Cô hi vọng họ có thể sớm làm gì đó giúp anh ta. Người đàn ông tội nghiệp đã bóc lịch mười năm vì tội ác anh ta không gây ra, và cô, cũng như Jamie và những người còn lại, cho rằng anh có tội. Người duy nhất bỏ phiếu chỉ có nữ tu trẻ nọ. Ý kiến của cô bị lay chuyển khi nhìn vẻ mặt đăm chiêu của nữ tu kia. Nhưng rồi chủ tịch ban bồi thẩm nhắc họ về những ngờ vực có lí. Và kể cả xơ Mary Clare cuối cùng cũng quyết định những nghi ngờ của mình là không hợp lí lắm.

Chuông thang máy kêu. Ebony Rose bước sang bên và nặn ra vẻ mặt thân thiện khách sáo. Nếu có người khác bên trong, cô mong họ không nhìn chân mình. Rồi gương mặt cô chuyển sang vẻ kinh hãi khi cửa mở và người đàn ông xông ra tóm lấy cô.

Mấy cái thang máy này tệ chưa từng thấy. Michael hít một hơi sâu khi rời thang ở tầng tư và rẽ trái để đến cửa hàng văn phòng phẩm. Thang máy luôn làm anh khó chịu, anh thấy hơi váng vất và mất phương hướng khi buồng thang máy đi lên đỉnh, dù anh chắc mình đã ấn nút dừng ở tầng bốn. Anh gần như chẳng biết gì trong độ chừng một phút, và anh không biết có phải mình đã ngất đi không. Thang máy làm anh nhớ lại lần ngồi trên đu quay tại hội chợ dì Alice và Stan dắt anh đến chơi năm nào. Và người đàn ông trong lều cố gạ gẫm anh.

Anh đã kể với dì Alice và dì giận Stan kinh lắm vì tội để anh lại môt mình, và dì đã quát tháo anh trước bao nhiêu con mắt bàn dân thiên hạ. Và vì bực Michael đã khiến mình gặp rắc rối với dì Alice, Stan cho anh lên vòng đu quay và lắc lư cabin khiến anh sợ phát khiếp. Từ hồi đó tới nay, anh luôn cố tránh đi thang máy.

Michael biết mình đang thở dốc khi bước ra từ tầng cao nhất và đợi một xe thang khác đi xuống. Nhưng anh đã quyết dẹp bỏ vấn đề này một lần và mãi mãi. Anh buộc mình đi thang máy vài vòng. Và giờ khi đã tự chứng minh được rằng mình có thể đi thang máy mà không hề hoảng loạn, anh thấy khá hơn hẳn. Anh đã chiến thắng được nỗi sợ của mình chỉ trong chưa đầy hai mươi phút.

Trong lúc xếp hàng đợi tại cửa hàng văn phòng phẩm, Michael mỉm cười. Thật tuyệt khi được gặp lại anh trai. Và thời gian dài dằng dặc chờ đến ngày được minh oan đã sắp qua. Các bảo vệ Stan thuê sẽ tóm tay sát nhân, anh sẽ được trắng án, chứng mộng du sẽ ngưng một khi áp lực biến mất, và rồi khi đã bỏ lại những rắc rối đó sau lưng, anh sẽ được mở lòng nói cho Toni nghe điều anh đau đáu suốt mấy ngày vừa qua.

Mãi rồi nhân viên kho mới kiểm tra lượng giấy in còn giùm anh. Michael không để tâm. Anh đi lang thang trong cửa hàng và ngắm các dãy sách. Liệu có ngày sách anh viết được xuất bản không? Chuyện đó khó ngang với bắc thang lên trời, nhưng nếu có ngày đó thật, anh sẽ biết hơn Toni lắm. Cô chính là người gợi ý cho anh bắt đầu nghiệp viết.

Nhân viên kho cuối cùng cũng quay lại. Xe tải vừa đưa hàng đến, và chắc phải mất chừng mười lăm phút hoặc hơn để bốc hàng xuống.

Giờ khi đã trong trung tâm, giữa bao nhiêu con người chẳng hề đáng sợ như Stan vẫn nghĩ, có lẽ anh nên tận dụng cơ hội mà đi lang thang chút đỉnh. Và anh chắc chắn sẽ dừng lại ở tiệm hoa anh vừa thấy để mua cho Toni vài bông hồng. Cô đã giúp đỡ anh rất nhiều, và có lẽ anh chỉ có đủ dũng khí để viết ba từ anh ấp ủ bấy lâu lên giấy mà thôi.

Toni ngồi bên bàn của Mike và cầm danh sách nọ trong tay. Trong mười hai cái tên có tám cái đã bị gạch bỏ. Cô biết mọi cái tên trong danh sách, nhưng tới lúc này mới nhìn ra mối liến hệ. Họ là những bồi thẩm trong phiên xử Michael Hart. Đó là một trong những lí do cô thấy cái tên Jose Sanchez quen tai. Chắc cô đã nhìn nhận ra sớm hơn một chút nếu như Harry nói tên vị giáo sư khi kể cô nghe về vụ án mạng sáng nay, hoặc tên người làm dịch vụ tang lễ bị giết hại.

Cô lại nhìn danh sách. Hai cái tên được khoanh bằng mực xanh. Bên dưới cái tên đầu tiên có đề “Trung Quốc” và dưới tên còn lại là “Northumberland.” Hẳn họ đã rời thành phố. Vậy là còn lại mười, tám người trong đó đã chết. Năm bồi thẩm bị giết. Mike gạch những cái tên đó bằng mực đỏ. Còn lại hai. Chỉ còn hai. Rosalie Dumont và xơ Mary Clare.

Toni sắp ngất. Trạng thái ngây ngất ấy bắt đầu từ lúc cô tìm thấy các mẩu báo về các vụ án mạng được cắt ra. Trong một thành phố cỡ Los Angeles thì án mạng cũng thường xuyên xảy ra, và cô chưa từng nghĩ những hành động bạo lực đó có thể tác động tới chính mình. Giờ ngẫm lại, Toni thấy mình sống một cuộc đời vô cùng biệt lập. Cô không thường xuyên xem ti vi, và hiếm khi nghe đài. Cô chẳng bao giờ đọc báo, và thế giới của cô thực sự chỉ xoay quanh máy tính cùng những con người sống trong chung cư này. Đó là một môi trường rất khép kín. Tất nhiên cô chẳng hay biết gì chuyện các bồi thẩm trong phiên xử Hart bị giết. Cô hoàn toàn chẳng để tâm tới chuyện xảy ra bên ngoài hòn đảo bảy tầng nho nhỏ an toàn của cô.

Chỉ còn lại hai bồi thẩm, Rosalie Dumont và xơ Mary Clare. Thật kì lạ. Đầu óc cô đang rất tỉnh táo, nhưng cơ thể lại lạnh như băng. Mọi thứ đều rõ rành rành. Chỉ là cô không để ý thôi. Mike đã nhờ cô tìm Jose Sanchez vì anh này là một bồi thẩm trong vụ Hart. Và khi anh nhờ cô chạy chương trình thống kê cho ý tưởng cuốn sách mới, thật ra anh đang nghiên cứu các vụ giết bồi thẩm phiên tòa xử Hart. Nhưng sao Mike lại quan tâm thế nhỉ? Và vì sao anh không cho anh biết lí do thực sự? Cô phải tìm hiểu ra bằng được.

Toni cho tay vào ngăn kéo bàn và sờ góc trong cùng. Mấy mẩu báo là những mảnh ghép đầu tiên, và danh sách là mảnh ghép thứ hai. Phải có thêm những miếng ghép khác và công việc của cô là tìm ra chúng. Cô đang bị đe dọa cơ mà. Vì cô yêu Mike, đây là câu đố cô phải giải.

Có gì đó bị nhét sâu trong ngăn kéo, sờ giống một một miếng nhựa mềm. Toni rút ra và lật nó trong tay. Một cái vòng. Loại người ta đeo cho bệnh nhân nhập viện. Và trên đó đề tên Michael Hart.

Đột nhiên, Toni thấy mình mẩy lạnh ngắt. Michael Hart - người đàn ông giết vợ mười năm về trước, hoặc người đàn ông đã bị kết tội giết vợ mười năm trước. Cô vẫn không chắc có phải anh ta gây ra chuyện đó không. Nhưng sao Mike lại có vòng tay bệnh nhân của Michael Hart? Dường như cô phải mất rất lâu để bật ra câu hỏi đó.

Chỉ còn hai bồi thẩm, Rosalie Dumont và xơ Mary Clare. Đôi chân đưa cô rời căn hộ của anh về nhà mình. May mà cô không khóa cửa. Mike đã cầm chìa khóa nhà cô. Cô khóa cửa lại và đi thẳng tới máy tính. Modem. Ngân hàng dữ liệu cảnh sát. Chuyện gì đã xảy đến với Michael Hart? Nghe giống tiêu đề của một bộ phim..

Michael Hart đã trốn khỏi bệnh viện tội phạm tâm thần Oakdale. Thông tin thú vị đây. Và Mike Kruger chuyển tới cũng trong đêm đó. Anh đang viết một cuốn sách về bệnh viện tâm thần, chân thực đến nỗi khiến cô lạnh sống lưng. Muriel cũng cảm thấy thế. Nếu Toni không lí trí hơn, cô hẳn sẽ nghi ngờ lí do mình không thể tìm ra tên Mike Kruger trong bất cứ ngân hàng nào là vì Mike sử dụng tên giả và thực ra anh là Michael Hart.

Nhưng không thể nào. Cô có lí trí mà. Nhưng Mike không hề giống Michael Hart tẹo nào. Harry đã cho cô xem ảnh chụp chân dung Michael Hart, và cô rất cẩn thận tỏ vẻ như chưa từng thấy mặt anh ta. Harry hẳn sẽ muốn biết tất cả, và cô thì luôn cố để không phải động vào quá khứ. Không ai được biết, kể cả những người bạn thân như Harry và Doris. Nhưng chẳng cần đến bức ảnh chân dung để giúp cô nhớ lại, Toni cũng biết Mike không hề giống Michael Hart tẹo nào. Con người không thể thay đổi khuôn mặt. Trừ khi, tất nhiên, họ trải qua một dạng tái cấu trúc tổng thể nào đó.

Toni bật chương trình bẻ khóa mã truy cập.

Cô đã bảo Mike rằng mình chỉ dùng vào những trường hợp khẩn cấp liên quan tới vấn đề sống chết. Nhưng chỉ còn lại hai bồi thẩm, Rosalie Dumont và xơ Mary Clare. Đây chính là vấn đề sống chết.

Chương trình làm việc, nhưng Toni không có cảm giác sung sướng khi bẻ khóa thành công. Không gì có thể ảnh hưởng tới cô. Bên trong cô có một cái gì đó đã chết, đã mụ mị và chai lì, và cô ngờ rằng chẳng có gì có thể hồi sinh nó.

Đây rồi. Toni ấn đúng tổ hợp phím yêu cầu xem toàn bộ hồ sơ Michael Hart. Thông tin chạy trên màn hình, và cô đọc được vài cụm từ. Phẫu thuật thẩm mĩ. Tổng thể. Một năm mới hoàn tất. Xương gò má. Mũi. Quai hàm. Mọi thứ khiến gương mặt một người là độc nhất vô nhị đã bị thay ở Michael Hart. Cô bỗng nhớ lại một chương trình truyền hình trước đây. Michael Hart thật sự làm ơn đứng lên? Và giờ, anh có thể cho hội đồng biết bí mật của mình không? Có phải anh đã giết những bồi thẩm tham dự phiên xử mình?

Khi nhìn màn hình, Toni nhận ra cô có tất cả bằng chứng để giải câu đố. Và tất cả đều là chứng cứ gián tiếp, hệt như mười năm trước. Mike lấy xe của cô vào cái đêm Jose Sanchez bị giết. Và anh bảo rằng anh tới đường cao tốc Santa Monica. Rất có thể anh đã giết Jose Sanchez. Đó là miếng ghép đầu tiên.

Hôm nay công tơ mét trên xe cô tăng ba mươi dặm, chính xác khoảng cách từ đây tới đại học Gateway. Và Harry đã bảo rằng đến xe tăng cũng có thể ngang nhiên phi vào trường đó. Liệu có phải chính Mike đã giết giáo sư Zimmer trong đêm rồi trở về ngủ trên giường của cô? Đó là mảnh ghép thứ hai, và cô không muốn nghĩ thêm. Chỉ còn hai bồi thẩm, Rosalie Dumont và xơ Mary Clare. Cô có thể làm gì đây?

Toni cố nghĩ, nhưng đầu óc không biết bị làm sao. Có lẽ cảm giác mụ mị tác động lên cả con người cô đã lan tới trí óc. Cô nghe có tiếng gõ cửa. Anh về chăng? Người đàn ông đó là Mike Kruger hay Michael Hart? Khi đôi chân lạnh băng đưa cô ra mở cửa, cô tự nhủ rằng anh chỉ còn phải giết có hai bồi thẩm nữa, Rosalie Dumont và xơ Mary Clare.


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke   Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Icon_minitimeSun Mar 17, 2019 5:25 am

CHƯƠNG 28

Harry nhấn chuông thêm lần nữa và gõ mạnh hơn. Anh mong Toni không ngủ hay bận bịu gì. Rồi anh nghe có tiếng bước chân, và cửa hé mở.

“Chào, Toni. Lạy Chúa! Trông em tệ quá. Em không ốm đấy chứ?”

Toni chớp mắt, rồi chút sắc hồng trở lại gương mặt cô. “Ôi, Harry! Em nghĩ mình miễn dịch với cảm cúm rồi. Em chỉ vừa chợp mắt một chút.”

Harry gật đầu. Anh biết đang ngủ ngon bị dựng dậy là như thế nào. Dạo này anh bị thế suốt. “Mọi chuyện ổn cả chứ, Toni? Chuyện Mike, rồi tất cả ấy?”

“Vâng, Harry. Mọi chuyện đều đâu vào đấy. Anh vào uống với em cốc cà phê nhé?”

Cô có vẻ đỡ hơn rồi, và Harry thở dễ dàng hơn. “Không được, Toni. Anh phải về đồn đây. Họ vừa gọi anh.”

“Lại án mạng à?”

Harry nhún vai. “Có lẽ thế, có lẽ không. Bọn anh đang điều tra.”

“Anh không biết có phải án mạng không à?”

“Chưa biết. Người phụ nữ này rơi từ mái trung tâm thương mại Triangle xuống. Mười hai tầng, xuống ngay đại lộ La Cienega. Em có chắc muốn nghe không, Toni? Trông em không có tinh thần lắm.”

“Em muốn nghe. Kể đi, Harry.”

“Ờ, được rồi. Anh không biết đấy là tự tử hay cô ta bị đẩy xuống nữa. Với loại công việc cô ta làm thì cũng có khả năng lắm...”

“Cô ta là ai, Harry?”

Toni trông có vẻ không khỏe chút nào. Harry chỉ ước vừa rồi mình không buột miệng nói ra.

“Không phải người quen của em đâu, Toni. Cô ta điều hành một công ty gái gọi cấp cao. Em có muốn ngồi không? Trông em như sắp ngất ấy.”

“Em ổn mà, Harry. Anh biết mới tỉnh giấc là ra sao mà. Tên cô ấy là gì?”

“Ebony Rose. Cô ta sở hữu một câu lạc bộ múa thoát y ở Sunset.”

“Đấy là tên thật à?”

“Không, là Dumont. Cô ấy lấy nghệ danh Ebony Rose khi bắt đầu hành nghề. Bọn anh muốn gán cho cô ta tội danh... Toni, anh thật sự nghĩ em nên ngồi xuống đấy.” Harry tóm cánh tay Toni và đẩy cô ngồi xuống ghế. Cô run rẩy như lá trong gió. “Em muốn anh gọi bác sĩ không, Toni?”

Toni nuốt khan. “Không, Harry. Em ổn thật mà. Em chỉ đang nghĩ về chuyện có người nhảy từ mái trung tâm thương mại đó xuống. Em sợ độ cao, Harry.”

“Anh cũng thế. Nhưng nói giữa anh với em thôi nhé, anh không nghĩ cô ta nhảy đâu. Cô ta biết rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, và họ không phải loại công dân tuân thủ pháp luật. Em hiểu ý anh chứ?”

Toni gật đầu. “Mafia à?”

“Ờ, có lẽ không lớn tới độ đó, nhưng cũng là những gã có đủ tiền để dàn xếp một vụ tự tử trông như thật nếu như họ nghĩ cô ta biết quá nhiều. Cô ta chơi trong một hội lớn đấy, Toni.”

“Vậy anh định báo cáo đây là vụ tự tử hả, Harry? Để tránh gây thù chuốc oán?”

“Không phải anh. Em biết anh cảm giác thế nào mà, Toni. Không một kẻ tai to mặt lớn nào có thể phớt lờ luật pháp. Nhưng anh không đảm bảo được là những gã giật dây chúng ta có thể làm gì. Nếu em chắc chắn mình ổn, anh phải chạy ù đi đây.”

Harry gần ra tới cửa thì nhớ ra lí do anh ghé sang. “Toni này?” “Vâng, Harry?”

“Anh đang đợi một kiện hàng và Doris phải mãi muộn mới về. Nếu UPS [42] tới, em nhận hàng giùm anh nhé? Anh để giấy nhắn ngoài cửa nhà rồi.”

“Vâng, Harry. Và cảm ơn đã kể chuyện Rosalie Dumont cho em nhé.”

Harry xuống ga-ra và vào xe. Mãi khi đi được nửa đường tới phân khu, anh mới ớ ra. Thế quái nào mà Toni lại biết tên Rosalie Dumont nhỉ?

“Xin chào, Lenny. Có chuyện gì thế?”

Lenny thảng thốt trân trối nhìn Eddie. Y chưa từng nghĩ gã lùn mã tử này dám trở lại sau khi làm những chuyện tày trời kia!

“Sao thế, Lenny? Cứ ngoác mồm ra thế có khi mày táp được ruồi chứ chẳng chơi. Chắc mày tưởng tao sẽ không bao giờ về nữa hả, Lenny?”

Lenny ngậm chặt miệng lại rồi lôi xềnh xệch Eddie vào nhà. Rồi y nhận ra Babsie đang ở đây. Y không muốn cô nghe thứ chuyện y sắp chất vấn Eddie. “Babsie, cưng ơi? Có lẽ em phải vào phòng ngủ chừng một hai phút nhé. Anh muốn nói chuyện riêng với gã này.”

“Được thôi, Lenny. Anh muốn uống bia không?”

Lenny lắc đầu. Y đang tức điên người thế này thì làm gì còn tâm trí bia với chẳng bọt, và đằng nào y cũng không muốn. Ngay khi cửa phòng ngủ đóng lại, y ném Eddie xuống ghế.

“Thằng hâm này! Mày có biết mày gây bao nhiêu rắc rối cho tao không? Bảo cái thằng kia dừng lại ngay!”

“Thằng nào, Lenny?” Eddie cực kì bối rối. “Tao chẳng hiểu mày nói gì cả.”

Lenny hạ giọng. “Cái thằng mày gọi vào cái đêm chúng ta nói chuyện Margo ấy. Mày biết mà. Cái gã sát thủ đó đó.”

Eddie nhíu mày. “Tao chẳng gọi cho gã sát thủ nào sất, Lenny. Có lẽ tao ngu thật, nhưng chưa ngu tới mức đó.”

“Thế mày dấm dúi gọi cho ai mà không dám gọi ở đây? Hả, Eddie?”

“Chúa ơi, Lenny! Mày tưởng tao gọi cho gã sát thủ nào đó thật hả? Thả tao ra và lôi cái thùng tao bỏ ngoài hành lang vào đây. Tao gọi điện thoại để lấy thứ đó đấy.”

Lenny chăm chú nhìn Eddie xem gã này có giả tảng gì không, nhưng hắn cực kì nghiêm túc. Chẳng lẽ y sai? Lenny gật đầu, và Eddie đi bê thùng.

“Mở ra đi, Lenny,” vừa đặt cái thùng xuống trước mặt Lenny, hắn liền nói. “Quà tặng mày đấy.”

“Cái gì đây?” Lenny mở thùng và lôi ra một cái đĩa DVD. “The Untouchables?”

“Ờ, Lenny, phim về Eliot Ness.” Eddie trông cực kì kiêu hãnh. “Tao gặp một gã có năm mươi lăm tập phim. Và tao nhớ mày từng bảo hồi nhỏ mày mê phim này lắm. Tối đó tao gọi cho thằng cha này đấy, Lenny. Thật đó. Tao nhờ hắn sao cả bộ sưu tập ra để làm quà cho mày.”

Hắn đỗ xe bên vệ đường, dưới một cái cây. Hắn chưa từng mệt mỏi tới mức này. Toàn bộ chuyện này khiến hắn căng như dây đàn. Hắn nhắm mắt một lúc và cố đẩy lùi cơn hoảng hốt đang chực khiến hắn đứng tim. Một lát sau hắn thấy ổn, trông chờ lúc mọi nút thắt đều được buộc gọn ghẽ. Nhưng con chó kinh hoàng lại đang liếm gót chân hắn. Nếu có chuyện đi chệch hướng thì sao? Nếu tối nay hắn không tìm ra bồi thẩm cuối cùng thì sao?

Hắn bắt mình nghỉ ngơi và thư giãn. Giờ chẳng còn hơi sức đâu mà lái xe, hắn nên đỗ lại để tránh gây ra tai nạn giao thông. Hắn sẽ đợi một lát cho qua giờ cao điểm. May thay, không ai nhận ra hắn ở đây. Và nếu có, họ cũng chỉ nghĩ hắn đang đợi đón ai đó từ một trong những nhà xưởng ven đường. Chỉ một lát nữa là hắn ổn thôi. Hắn chỉ cần chút thì giờ ngẫm nghĩ.

Miếng tựa ghế cho hắn cảm giác thoải mái, và hắn dựa vào đó. Cuối cùng cơ thể hắn cũng bắt đầu thư giãn. Giờ hắn chỉ phải nghĩ về chuyện gì đó dễ chịu. Một nụ hôn. Một vòng tay ấm áp ôm ấp hắn. Ngủ trong chăn, cùng người hắn yêu thương.

Carole từng là người đó. Carole xinh đẹp, với cặp bồng đào ấm áp và trái tim nhân hậu. Hắn yêu cô ngay từ ngày mới gặp, nhưng rồi cô phản bội hắn, và cô không đáng được sống.

Đêm bắt đầu buông xuống, nhưng hắn chẳng để ý. Hắn đang miên man nghĩ về Carole và hồi cách đây mười năm, khi cô bảo có bầu. Cô đứng đó, ưỡn hông như thể đang ở những tháng cuối thai kì. Chưa bao giờ cô xinh đẹp đến vậy. Lúc đầu hắn không nói nên lời, nhưng rồi hắn cũng đủ bình tâm để hỏi xem cô có chắn chắn không. Và cô mỉm cười nụ cười khiến hắn nghĩ chỉ thuộc về mình hắn và nói vâng, bác sĩ xác nhận rồi. Cô đang mang bầu sáu tuần. Không tuyệt sao? Cô biết hắn luôn muôn có con mà.

Nghẹn ngào, hắn hỏi một câu quan trọng, một câu sẽ quyết định tất cả. Hắn không muốn hỏi, nhưng nghĩa vụ của hắn đã rõ ràng. Hắn phải biết sự thật về người phụ nữ hắn yêu. Sự thật là ưu tiên hàng đầu. Cô có chắc đấy là con hắn không?

Cô nên là diễn viên mới phải. Cô diễn giận dữ vì tổn thương quá ngọt. Nhìn hắn bằng cặp mắt đầy đau đớn, lệ lấp lánh nơi khóe mắt. Tất nhiên đứa bé là con hắn. Sao hắn lại nghi ngờ cô chứ?

Hắn tính toán nhanh, trước khi cô kịp thấy phản ứng của hắn. Lời nói dối của cô giống như một cú tát lạnh băng khiến chức năng suy nghĩ của hắn một lần nữa rõ ràng. Và hắn lên kế hoạch rồi chờ đợi. Rồi hắn trở lại để chấm dứt mọi sự dối trá. Chỉ sau khi chuyện đã qua, khi hắn nhìn ngắm thi thể xinh đẹp của cô, hắn mới cho cô biết lí do. Cô đã lừa dối hắn. Đứa bé trong bụng cô không phải của hắn. Hắn bị rubella khi học trường luật và nghỉ mất hai tuần vào năm hai. Tất cả chỉ vì dì Alice không tin tiêm chủng có tác dụng với thanh thiếu niên, mà chỉ có tác dụng với trẻ con như Mikey thôi. Bác sĩ trong trường đã khám và báo tin xấu cho hắn. Virus khiến hắn vô sinh.

Màn đêm đã buông xuống, nhưng cô không dậy bật đèn. Cô vẫn ngồi trên cái ghế Harry đẩy cô ngồi xuống một tiếng trước. Vấn đề khó khăn này làm cô nhớ tới phiên xử của một vị thánh - cô không nhớ là vị nào - và cô phải sẵn sàng tuyên bố lựa chọn của mình. Tình hay lí. Lí hay tình. Câu đố giả tạo điển hình cho những kẻ giả tạo. Cô chưa sẵn sàng. Lạy Chúa phù hộ, cô không thể lựa chọn được.

Có tiếng chìa tra vào ổ khóa. Không còn thì giờ rồi. Thời gian đã hết.

“Toni?” Michael bước vào và bật đèn.

Cô không nói không rằng. Cô có thể nói gì đây? Cô chỉ có thể nhìn anh, và rồi cô đã quyết định.

“Toni!” Anh chạy vội lại và ôm lấy cô. “Sao thế?” “Tình. Em chọn tình.”

Anh nhíu mày. Chắc anh nghĩ cô bị điên, và có lẽ thế thật. Sau đó anh ôm cô lên và bồng cô ra ghế dài trong phòng khách. Một kẻ giết người ư? Không bao giờ! Không phải bằng cánh tay mang đầy yêu thương thế này. Không phải với đôi môi đang dịu dàng hôn cô. Không phải với đôi mắt ngập tràn lo lắng nhưng vô tội đây. Cô nghe thấy những từ ngữ vang lên trong đầu mình, chúng nghe như những câu trong tiểu thuyết lãng mạn, và cô bật cười. Nhưng cô đúng. Cô biết mình đúng!

“Sao thế, Toni? Em lo cho anh à?”

Cô gật đầu. Đúng, cô đã lo lắng. Nhưng không phải theo ý anh hiểu. Là Mike Kruger hay Michael Hart cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Mọi bằng chứng trên thế giới này đều không thể thuyết phục cô rằng người đàn ông cô yêu là một kẻ giết người. Dù cho anh rút súng và kết liễu đời cô ngay lúc này, cô sẽ xuống mồ cùng niềm tin anh lương thiện.

“Em ốm à, Toni? Em muốn anh mang gì cho em không?” Anh vô cùng lo lắng, cô phải nói với anh thôi. “Đúng.

Nhưng giờ em khỏe rồi. Em nghĩ đó là khủng hoảng niềm tin, và em đã thắng.”

Anh nhăn mặt. Cô biết anh không rõ cô đang nói cái gì. Làm sao mà anh biết được chứ?

“Em phải giải thích với anh, nhưng cái này sẽ giúp được gì đó. Anh có cái này cho em, Toni.”

Anh chìa bó hoa. Hoa hồng. Hồng nhung đỏ sẫm, lấp lánh sương. Tất nhiên đó là glycerin. Cô từng làm cho một cửa hàng hoa, và biết thừa mánh này. Nhưng thế cũng đẹp ngang sương ấy chứ. Và ở đó, giữa những bông hồng là một tấm thiệp đề “Anh yêu em.”

“Mike?” Giọng cô đã vững vàng hơn, kiểm soát hơn. Ý cô đã quyết và không gì có thể làm cô thay đổi. “Ừ, Toni?”

“Anh có yêu em thật không?”

Rồi anh hôn cô. Đó là một lời hứa, một hiệp ước. Đúng, anh yêu cô. Cô biết mà. Vậy nên cô mỉm cười, đột nhiên bình thản giữa mọi khó xử mà thế giới có thể bày trước mắt. Chúng chẳng hề quan trọng. Chúng không có ý nghĩa gì.

“Em cũng yêu anh, Michael Hart,” cô nói.

Harry Evans bối rối. Toni hẳn phải biết Ebony Rose từ hồi cô ta còn là Rosalie Dumont. Hồ sơ của anh cho thấy Ebony Rose đã bắt đầu hành nghề tám năm trước, vậy họ phải quen nhau trước đấy. Sao Toni gặp cô ta nhỉ?

Anh nhìn cái bàn kim loại xám xịt và nhớ lại những gì mình biết về Toni. Thật ra là chẳng có gì. Antonia Novak, giỏi máy tính. Cô là bạn tốt, nhưng anh không biết gì về thân thế của cô, và Doris cũng thế. Anh nhớ hồi cô chuyển đến vào sáu năm trước. Anh đã hỏi cô là người ở đâu, và cô bảo sống trong nhà bố ở thung lũng hai năm, chăm sóc ông trong thời gian ông bệnh nặng. Vậy là tròn tám năm, nhưng trước đó cô ở đâu? Không phải học đại học. Cái đó anh biết. Cô ghi mình là người mới khi bắt đầu học các lớp máy tính. Có lẽ anh nên kiểm tra thông tin cá nhân của Toni xem sao. Và tiện kiểm tra luôn về Ebony Rose một thể. Cuộc đời họ phải giao nhau ở một điểm nào đó chứ.

Harry bật máy tính và nhập mã số. Giờ anh mừng vì Toni đã dạy anh một vài mẹo sử dụng. Cũng nực cười thật. Anh sử dụng những kĩ năng cô dạy để tra xét cô. Có lẽ anh chỉ lãng phí thời gian, nhưng anh có linh cảm rằng chi tiết này có thể quan trọng.

“Anh vẫn không tin được em chính là nữ tu nhỏ năm nào. Sao anh không nhận ra em nhỉ?”

“Làm sao anh nhận ra em được? Bọn em luôn mặc áo kín mít, và em luôn nhìn đi chỗ khác. Đó là một trong số những điều bọn em được dạy.”

Michael ôm cô. “Anh mừng vì em không còn là xơ nữa. Và anh mừng vì lần này em đứng về phía anh. Sao em tin anh vậy, Toni? Mọi bằng chứng đều nhắm thẳng vào anh. Theo như anh biết, anh rất có thể thực sự là kẻ đã giết các bồi thẩm. Anh đã kể em nghe bác sĩ tâm thần nói gì về chứng mộng du của anh rồi đấy.”

“Anh không giết ai hết, Mike. Anh không thể, kể cả trong lúc ngủ.”

“Ừ. Nếu không phải do anh, vậy có kẻ đang dựng chuyện cho anh. Chúng ta phải tìm ra đó là ai, và rồi có thể gọi Harry xin giúp đỡ.”

Toni lắc đầu. “Không được đâu, Mike. Harry là bạn, nhưng đến cả một người bạn cũng không tin vào một câu chuyện điên rồ thế này. Anh ấy phải hoàn thành bổn phận và nhốt anh thêm lần nữa. Và kể cả nếu anh trai anh thắng kháng cáo, họ cũng sẽ đưa anh ra tòa vì tội giết những bồi thẩm kia. Chúng ta phải tìm bằng chứng nào đó khiến cảnh sát tin cơ.”

“Giáo sư có tìm được một cuộn phim. Cái đấy được đó. Cảm ơn chúa. Có bảo vệ. Nếu anh nghĩ em gặp bất kì... ôi, Chúa ơi!”

“Sao thế?”

“Anh vừa nhớ ra. Stan bảo anh rằng đã tự cảnh báo hai bồi thẩm còn lại.”

Toni nhướng mày. “Vậy anh trai anh nói dối anh rồi, Mike. Anh ta không báo gì với em hết. Và em dám cá là không có bảo vệ gì hết.”

“Nhưng sao anh ấy lại nói dối? Em có thể dùng máy tính kiểm tra xem kháng cáo của anh thế nào rồi không, Toni? Quan trọng lắm.”

“Được chứ. Đi cùng em.”

Dường như phải mất hàng giờ mới truy cập được vào lịch tòa án. Toni lướt qua các vụ án trong sổ ghi án, nhưng họ không tìm được gì liên quan tới kháng cáo của Michael Hart. Stan lại nói dối nữa rồi.

Toni nhíu mày nhìn anh. “Sao anh ta lại nói dối, Mike? Anh ta có thể có lí do nào?”

“Chắc anh ấy muốn anh ngồi im tới khi tay sát nhân giết sạch các bồi thẩm. Anh chỉ nghĩ ra được kết luận đó thôi. Toni, anh nghĩ chúng ta nên gọi cho Harry. Kể cả nếu anh có phải trở lại Oakdale mà em được an toàn cũng đáng.”

Toni ấn số Harry ở phân khu. “Đại úy Evans ạ. Đây là Toni Novak.”

Cô nhíu mày khi nghe điện thoại. “Không có ạ? Vậy bao giờ anh ấy về? Tôi hiểu. Không, không nhắn lại gì đâu. Cứ bảo với anh ấy là tôi sẽ gọi lại.”

“Harry không có ở đó à?”

Toni lắc đầu. “Chắc phải muộn anh ấy mới về, nhưng họ không chắc là khi nào.”

“Chúng ta đi thôi, Toni. Anh sẽ đầu thú, và vậy em sẽ được bảo vệ. Em sẽ không phải làm vịt chờ bị vặt lông trong căn hộ này.”

“Không, Mike. Em không để anh đầu thú với ai ngoài Harry. Không có Harry, sẽ chẳng ai nghiêm túc nghe câu chuyện của chúng ta. Họ sẽ nghĩ cả hai ta bị điên.”

“Có lẽ thế thật.” Michael nhăn mày. “Anh chỉ ước mình có cuộn băng đó, nếu thứ đó có mặt trên đời thật.”

“Ý anh là sao?”

Michael thở dài. “Có lẽ Stan cũng nói dối về chuyện đó luôn.”

“Em không nghĩ vậy.” Toni trầm ngâm. “Làm thế chẳng ích gì cho anh ta.”

“Em có lí. Nếu cuộn băng có tồn tại và anh có nó, anh có thể chứng minh với cảnh sát rằng anh vô tội mười năm trước. Nếu có thể, họ sẽ tin anh.”

“Anh có nghĩ cuộn băng đó nằm trong văn phòng anh trai anh không?”

“Có lẽ, nhưng anh không tin lắm. Nếu Stan giữ nó ngay từ đầu, chắc anh ấy hủy mất rồi. Anh ấy chưa từng muốn xóa án cho anh, Toni. Và giờ anh ấy muốn anh nhận tội giết bấy nhiêu bồi thẩm. Anh ấy bảo vệ hung thủ thật sự nhưng anh không hiểu vì sao.”

“Tạm thời quên nó đi. Anh có biết ai giao Stan cuộn phim đó không? Có lẽ người đó còn giữ bản sao.”

“Là giáo sư Zimmer. Stan có nhắc tới chuyện ấy trong cuộc nói chuyện điện thoại chiều nay. Anh không nghĩ anh ấy nói dối đâu. Buột miệng mà.”

“Đi thôi, Mike. Em nghĩ giáo sư có giữ bản sao đấy. Em dám cá chắc.”

“Sao em chắc chắn thế?”

“Giáo sư Zimmer có thói quen sao chép mọi thứ. Đó là một điểm em nhận thấy ở ông ta trong buổi xét xử anh. Ông ấy còn sao cả ghi chú hàng ngày về buổi xét xử. Khi em hỏi lí do, ông ấy giải thích là muốn ghi chép lại mọi thứ đề phòng bản gốc bị thất lạc. Bản sao đó sẽ ở văn phòng ông ấy trong trường, Mike ạ. Đó là một điểm khác em chắc chắn.”

“Sao em chắc chắn thế?”

“Vì Harry bảo em rằng hung thủ đã đột nhập vào đó tìm kiếm gì đấy. Chắc hắn tìm cuộn phim.”

“Nếu hắn tìm ra rồi thì sao?”

“Đừng làm em nản lòng chứ. Chúng ta cứ cho là nó còn ở đó và đi tìm đi.” Toni ném chìa khóa cho Mike và cầm khẩu súng lục trong ngăn kéo bếp lên. “Anh lái nhé. Em dùng súng cho. Em ghét cái thứ xấu xí này, nhưng giờ em lại mừng vì Harry đã chỉ em cách sử dụng.”


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke   Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Icon_minitimeSun Mar 17, 2019 5:26 am

CHƯƠNG 29

Stan nhìn họ đỗ xe rồi rời xe. Họ giải được câu đố rồi sao? Đúng, họ đang đi qua kí túc xá, qua nhà thờ về phía tòa nhà văn phòng giáo sư Zimmer. Họ vào trong chẳng gặp khó khăn gì. Vừa nhận ra họ định đến đâu, hắn đã đi trước mở cửa. Nếu họ tìm thấy thứ hắn đang tìm kiếm, thế thì còn gì bằng. Nhưng nếu không tìm được, hắn sẽ kết thúc cả vụ này khi họ trở lại xe.

Lúc đầu cảnh sát sẽ nghĩ đây là hai vụ trấn lột dẫn đến giết người khác trong trường. Và rồi họ sẽ tìm được thư tuyệt mệnh và xác định thi thể. Sẽ chẳng cần điều tra kĩ lắm để nối các móc xích. Michael Hart đã trốn khỏi viện tâm thần để thực hiện màn báo thù điên rồ. Tối nay, kẻ này giết bồi thẩm cuối cùng, rồi sau đó quay súng bắn mình. Đó là một cái kết kinh khủng cho một cuộc đời sóng gió. Mọi mảnh ghép đều vừa in. Đây quả là một kế hoạch thông minh. Sẽ chẳng ai nghi ngờ hắn.

Hắn nhíu mày nghĩ về những nhiệm vụ cần hoàn thành nốt. Hắn sẽ giết ả chẳng gặp khó khăn gì. Nhưng còn cậu ấy? Cái này khó hơn nhiều. Hắn phải làm đúng như dự định thôi. Không có lựa chọn khác, và hắn sẽ kết thúc nhanh và không đau đớn. Cách đó nhân từ hơn. Và như vậy cũng nhân đạo hơn là buộc cậu ấy sống nốt phần đời còn lại trong viện tâm thần.

Chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu hắn thù, hoặc ghét, hay không ưa cậu ấy. Nhưng hắn không thấy vậy. Đây là do hoàn cảnh ép buộc, một hoàn cảnh trớ trêu mà thôi. Hắn không định bẫy cậu ấy hồi mười năm trước, nhưng rồi chuyện lại hóa ra như vậy, và giờ hắn bị buộc vào một tình huống hắn chưa từng lường được. Hắn bị định mệnh chơi khăm, và hắn cũng chỉ là nạn nhân như bao nhiêu kẻ khác.

Họ có tìm thấy cuộn băng không? Rất có thể, dù hắn đã tìm kĩ lắm rồi. Hắn có thể kết thúc tất cả ngay trong văn phòng giáo sư, nhưng chờ đợi và quan sát lại khôn ngoan hơn. Nếu họ tìm ra nó, mọi chuyện sẽ kết thúc gọn gàng hơn. Tất nhiên, chẳng ai nhận ra tầm quan trọng của cuộn băng nếu sau này có vô tình vớ phải nó, nhưng hắn sẽ hài lòng hơn nhiều nếu biết không còn sơ hở nào.

Hắn rời xe. Không cần cầm theo súng. Hắn để nó lại dưới ghế đợi tới lúc cần. Hắn không nghĩ bảo vệ nhìn thấy hắn, nhưng cứ thận trọng cho chắc.

Đêm nay thật đẹp. Yên ả. Mát mẻ. Rất an lành. Toàn bộ sân trường vắng tanh. Đây là một tối Chủ nhật, và đến thư viện cũng không mở cửa vào ngày lễ Sabbath. Thật thỏa lòng khi được đi bộ trong một sân trường đẹp đẽ và dạo qua những ngọn tháp cao cao của nhà thờ lớn. Hắn đang mải ngắm nghía ánh trăng hắt ánh sáng trên tòa nhà lát đá sáng bóng nên không nhận ra có bóng người đang lẳng lặng lẩn vào xe mình.

“Mike!” Toni rút đĩa DVD khỏi ngăn kéo. “Chiếu đèn cho em. Nhanh lên.”

Michael chiếu cái đèn pin soi nhãn đĩa, và Toni lầm bầm chửi thề. “Ôi không! Em cứ tưởng mình tìm được rồi, nhưng đây chỉ là phân đoạn của series PBS về tu chính án thứ nhất. Nó có dấu của thư viện này. Chắc ông ấy dùng nó làm tư liệu giảng dạy.”

“Gượm đã, Toni. Không phải em đã nói với anh rằng Zimmer là người ngăn nắp nhất em từng gặp sao?” “Đúng thế, Mike.”

“Có những đĩa khác thuộc series đó trên giá sách của ông ấy. Có bìa. Và ông ấy có phải típ người vứt đĩa DVD lung tung mà không có vỏ bảo vệ không?”

“Không. Kiểm tra xem, Mike. Đây là phân đoạn ba.” Michael chiếu đèn lên giá sách. “Một và hai ở đây. Bốn đến sáu cũng thế. Em nói trên đĩa có đề tên tên thư viện hả?”

“Vâng. Nó đề tài sản của thư viện đại học Gateway, khoa Nghe nhìn.”

“Harry có nói có người đột nhập thư viện không?” “Không.”

“Vậy thì cuộn băng vẫn còn ở đó. Nó nằm trong hộp của phân đoạn ba. Đi nào!”

Họ chạy trong trường về phía thư viện, hai cái bóng trong màn đêm đen tối. Stan chỉ mong bảo vệ không thấy họ. Và giờ họ đang đứng bên cửa ngách, nơi bóng tối còn đen thẫm hơn. Sau một lát, cửa mở và rồi vội vàng đóng lại. Đại học Gateway được bảo vệ kém, nhưng có lẽ họ không quá lo tới chuyện sinh viện đột nhập thư viện. Sao họ phải lo chứ? Thứ cuối cùng sinh viên ở trường đại học bốn sao này muốn là trộm một cuốn sách. Họ có nghĩ đến khóa cửa lại không nhỉ? Tất nhiên rồi. Nhưng có chìa khóa của giáo sư Zimmer thì việc mở cửa chẳng có gì khó. Hắn vẫn giữ nó, để đề phòng lúc cần.

Hắn cầm súng và nhét vào túi. Đến lúc rồi. Ngay khi họ giao cuộn băng, hắn sẽ giết họ. Thêm hai mạng người nữa và hắn sẽ rửa tay gác kiếm.

“Đây rồi!” Michael thở dài thườn thượt. “Nhìn nhãn dán đi, Toni. Đây là bản gốc từ KLAX.”

“Chúng ta nộp nó cho cảnh sát luôn đi, Mike. Em không phải thầy bói bà đồng gì, nhưng em có linh cảm xấu rằng...”

“Và xơ đúng đó. Từ từ quay lại. Cả hai. Mikey, đưa anh cuộn băng đó.”

Michael quay lại đối diện anh mình. “Stan! Anh làm gì ở đây?”

Stan đứng dưới ánh sáng hắt ra từ những ngọn đèn tù mù để sáng cả đêm. Hắn cầm súng, và gương mặt mang vẻ buồn bã nhưng kiên định. “Xin lỗi nhé, Mikey. Đưa cho anh. Anh cần nó.”

“Đưa cho anh ta đi, Mike.” Giọng Toni run run. “Cứ làm như anh ta bảo đi.”

“Lời khuyên đúng đắn lắm, xơ. Nào, Mikey. Chần chừ chẳng giải quyết được gì đâu.”

Michael di chuyển chậm chạp và chìa cái áo khoác có cuộn phim bên trong. “Sao anh làm thế này, Stan? Em không hiểu.”

“Ôi Mikey.” Stan lắc đầu. “Chú không thấy là anh chẳng còn lựa chọn nào sao? Nó phải chết. Không còn cách nào khác.”

“Ai?”

“Carole.” Stan thở dài. “Nó yêu nhầm người, Mikey. Và rồi nó nhận ra sai lầm, nhưng đã quá muộn. Nó muốn lừa anh tin đấy là con anh, nhưng anh biết không thể có khả năng đó. Không có nó đời chú còn tốt hơn, chú có thấy không? Nó cắm sừng chú. Nó chỉ là thứ điếm đàng không hơn không kém.”

“Carole bảo cô ấy mang thai con anh ư?” Michael hỏi. Nếu họ gặp may, Stan sẽ mải thao thao bất tuyệt mà lơi là đề phòng. Rồi họ sẽ có cơ hội khống chế súng, hoặc hạ gục hắn, hoặc làm gì đó để giữ mạng.

“Nó thề đấy là con anh. Nó bảo không còn ngủ với chú nữa, nhưng anh biết sự thật không phải vậy. Anh vô sinh, Mikey ạ. Bác sĩ bảo rằng anh đã mất khả năng làm cha.”

“Em rất tiếc, Stan.”

“Anh cũng thế, Mikey. Nhưng anh còn tiếc hơn khi Carole lừa anh. Giờ chú hiểu vì sao anh phải giết nó chưa? Anh không thể để nó sống yên ổn với...” Stan quay phắt lại và nhắm súng vào Toni. “Bỏ súng xuống đi, xơ. Ngay!”

Toni do dự, và trong một thoáng Michael tưởng cô sẽ giơ súng và bắn để cứu anh. “Bỏ xuống đi, Toni! Đừng có ngốc.”

Ngay khi lời vừa rời miệng anh, Toni liền thả súng rơi xuống sàn. Âm thanh vang rõ mồn một trong căn phòng rộng rãi và yên tĩnh. Rồi cô nhìn anh tỏ ý chờ đợi một ám hiệu. Anh có thể làm gì? Điều duy nhất anh nghĩ được là giữ cho Stan tiếp tục nói. Cứ hỏi có thể có tác dụng. Stan thích giải thích phân trần mà.

“Giơ tay lên đi xơ.” Stan dùng súng ra hiệu. “Đúng thế. Cao hơn chút nữa. Và giờ có lẽ đã đến...”

“Em không hiểu sao anh phải giết tất cả các bồi thẩm, Stan.” Michael xen ngang. “Chỉ giết mình giáo sư Zimmer không đủ sao?”

“Chuyện này không quan trọng, Mikey. Chú không cần phải...”

Lần này tới lượt Toni xen vào. Không cần anh nói cô cũng hiểu ý anh. “Nhưng quan trọng với chúng tôi, Stan. Mike luôn nói anh làm gì cũng có lí do. Tôi biết anh ấy sẽ rất mệt lòng nếu không được biết nguyên do.”

“Có đúng thế không, Mikey? Chú thực lòng muốn biết à?”

“Đúng vậy.” Toni đã hỏi đúng câu và đúng cách. “Chuyện phức tạp quá mức, Stan ạ. Anh giải thích đi?”

“Khá là phức tạp ấy chứ nhỉ?” Stan nhoẻn miệng cười. “Là thế này này, Mikey. Giáo sư Zimmer bảo với anh rằng ông ta đã cho một bồi thẩm khác xem cuộn băng.”

Có một chiếc xe đẩy chỉ cách chừng một bước chân. Michael nhích thêm một chút tới chỗ nó. Đây là loại có bánh xe, và chở đầy những cuốn sách nặng trịch. Nếu Toni có thể lừa Stan nói tiếp, có lẽ anh sẽ với được tới nó.

Toni hỏi tiếp ngay khi thấy ám hiệu. “Và ông ấy không cho anh biết bồi thẩm kia là ai?”

“Chính xác. Tôi đã giở đủ mánh, nhưng vẫn không moi được thông tin từ miệng ông ta.”

“Ờ, người đó không phải tôi. Đến tận tôi hôm nay tôi mới biết đến cuộn băng kia. Anh có thử tìm hiểu xem bồi thẩm đó là ai chưa?”

Stan vẫn đang nhìn Toni khi chân Michael chạm xe đẩy. Giờ anh chỉ cần xác định khóa bánh xe và nhả ra. Khi anh dùng mũi chân lần tìm, Stan bật cười.

“Tất nhiên là tôi chẳng việc gì phải tìm với chẳng hiểu. Vậy chỉ tốn công vô ích. Tôi biết nếu như giết cả đám, tôi sẽ được an toàn. Tôi chắc nếu là cô, cô sẽ tìm hiểu xem người bồi thẩm kia là ai. Phải không xơ?”

Toni thở dài. “Tôi sợ mình sẽ làm đúng như anh nói. Nhưng tôi thấy cách của anh hiệu quả hơn. Anh có mong cảnh sát sẽ đổ vấy tội cho Mike không?”

“Tất nhiên rồi. Tôi đã đọc ghi chép của bác sĩ tâm thần về những giấc mơ và chứng mộng du của nó. Quá tiện. Giờ cô hiểu chưa?”

Michael chúc mũi chân xuống. Khóa bánh được nhả ra kèm theo tiếng lách cách vang rõ, nhưng Toni đang nói và Stan không nghe thấy.

“Ờ, tôi hiểu rồi. Hoặc ít nhất tôi đã bắt đầu vỡ ra. Cảnh sát sẽ đọc ghi chép của bác sĩ tâm thần, và cho rằng Mike đã giết các bồi thẩm để trả thù. Tôi nói có đúng không?”

“Chuẩn. Và nói chuyện bấy nhiêu đủ rồi.”

“Chỉ một câu hỏi nữa thôi, làm ơn, một câu hỏi khiến tôi nghĩ nát óc mà không ra đáp án. Nếu anh giết Mike, vậy cảnh sát không truy tìm kẻ giết anh ấy sao?”

“Đây mới là phần hay ho này.” Stan mỉm cười. “Mikey sẽ tự tử ngay sau khi giết cô.”

“Tôi chẳng hiểu gì cả.” Toni lắc đầu. “Sao anh có thể biến vụ giết Mike giống như tự tử được?”

Michael đã đặt được một tay lên cái xe. Chỉ một inch [43] nữa thôi, anh có thể...

“Đấy là phần dễ nhất,” Stan tiếp tục trả lời. “Xơ thấy đấy, tôi đã dùng máy đánh chữ trong căn hộ của Mike đã soạn một lá thư. Và khi cảnh sát tìm ra nó, họ sẽ chẳng buồn...”

Bây giờ, hoặc không bao giờ. Michael dùng hết sức bình sinh mà đẩy chiếc xe phóng đi như tên lửa. Stan quay phắt lại trước chuyển động đột ngột đó, và Michael hét bảo Toni chạy. Cô không phí bất cứ thời gian để trốn sau các giá sách, và rồi căn phòng tối om. Cô đã gạt công tắc. Giỏi lắm! Giờ nếu cô chỉ việc trốn ra ngoài và gọi người đến giúp.

Mắt Michael mất một lúc để thích ứng với bóng tối đột ngột. Có ánh sáng yếu ớt hắt vào qua các ô cửa sổ, nhưng anh chỉ thích những giá sách cao cao. Giờ anh có lợi thế rồi. Stan phải tìm mới hòng giết được họ. Anh chỉ cần đứng thật yên và cầu cho Toni trốn được.

Có người di chuyển. Anh nghe có tiếng xột xoạt. Tiếng động dường như tới gần hơn, nhưng cũng khó mà phân biệt lắm. Là Toni ư? Hay là Stan?

Rồi mắt anh đã thích nghi được. Một bóng người lom khom chầm chậm di chuyển ra giá sách. Toni. Cô đang quay lại lấy súng.

Lại có tiếng xột xoạt. Âm thanh dường như xuất phát từ khắp xung quanh anh. Và anh thấy nó - một bóng hình di chuyển nhanh, cũng về phía giá sách nọ. Đó là Stan. Anh ấy đã thấy Toni, nhưng anh ấy không dám bắn xằng. Bảo vệ có thể sẽ nghe thấy, và anh ấy phải nhắm cho chuẩn.

Đột nhiên Michael vỡ lẽ ra. Stan không thể đồng thời tóm cả hai, và anh ấy phải giết Toni. Cô là bồi thẩm cuối cùng. Dù cho Michael có trốn được chăng nữa, anh cũng không thể báo cảnh sát. Không ai tin câu chuyện điên rồ của anh khi anh không có cuộn phim, và anh chẳng gây nguy hiểm gì cho Stan nếu chạy đi cứu thân. Stan sẽ chẳng nghĩ anh chọn ở lại cứu Toni, vậy nên anh ấy chẳng thèm lo tới chuyện nhìn phía sau mình. Đấy chính là lợi thế Toni cần.

Các giá sách thư viện được chia ra, và khi họ mới vào gian phòng này, Michael đã nhận ra chúng được nối với trần nhà nhờ các đinh khuy. Giá kiểu đó cũng chắc nếu các giá sách hoàn toàn cân bằng, nhưng có một giá không được như thế. Người ta đang sắp xếp lại khu sách triết học. Bốn giá trống ở một bên, ở dưới cùng. Và Stan đang bò lom khom ngay trước nó.

Michael chạy ào tới và dùng hết sức bình sinh mà đẩy. Giá sách lắc lư và đổ sầm xuống. Có tiếng kêu đau đớn. Toni chăng? Không, không phải Toni. Và rồi ánh sáng bừng lên làm chói mắt anh.

“Lạy Chúa, Mike! Cậu không định cho cảnh sát chúng tôi có công ăn việc làm à?” Đó là Harry Evans, đang giúp Toni đứng dậy và toét miệng cười như con mèo Cheshire [44]. “Chúng tôi vẫn dõi mắt để ý cậu suốt mà, Mike. Không có vấn đề gì, tới khi Toni tắt đèn.”

“Harry!” Toni tỏ vẻ bối rối. “Nhưng sao mà anh...” “Anh có nghề điều tra mà. Chăm sóc cô ấy nhé, Mike?

Tôi có việc phải làm.”

Michael nghe Harry bảo lính của mình đưa Stan về đồn và giam lại. Và đừng quên cho hắn biết quyền của mình, vì hắn là luật sư và họ không muốn tên này lách luật. Và rồi Toni ở trong vòng tay của anh, ấm áp, an lành và toàn vẹn. Họ vừa suýt chết! Anh sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.

“Này, thế nào?” Harry tới và vỗ lưng Michael. “Một đêm bận rộn nhỉ, Mike?”

Toni bắt đầu cười khanh khách, và Michael không trách cô. Anh cố hôn cô, nhưng cô càng lúc càng cười tợn và chỉ sàn nhà. Những cuốn sách triết học nặng trịch bét ra cũng phải mười pound một cuốn vương vãi khắp sàn nhà.

“May mà ở đây không chứa toàn sách của anh, Mike. Họ sẽ xuất bản dưới dạng bìa mềm. Em sẽ kể anh nghe sau. Ôi, Chúa ơi!”

Và rồi cô cười lớn hơn trong lúc Michael và Harry sửng sốt nhìn nhau. Hai người đàn ông còn đang tính cách khiến cô ngừng lại khi cô cúi xuống nhặt một cuốn sách trông rất nặng.

“Đây là sách của Wittgenstein. Ông ấy cứu mạng em đó, Mike. Bố em luôn nói rằng rồi có ngày em sẽ biết tôn trọng Wittgenstein.”

Harry nhìn họ một lát. Mike quả là người tốt. Anh chàng đang hôn Toni, và cô cũng đáp lại. Anh mở miệng định nói với họ rằng họ chẳng hề gặp nguy hiểm gì. Anh đã tháo hết đạn khỏi khẩu súng của Stan. Nhưng rồi anh quyết định không phá bĩnh. Tình yêu không tuyệt vời sao? Ngay khi về nhà, anh sẽ bảo Doris bắt đầu lên thực đơn cho lễ cưới. Nhìn hai người này thì chuyện đó cũng sắp thôi.

Hết
Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Sponsored content





Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke   Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke - Page 2 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - joanne-fluke
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nhanbkvn 2024 :: THƯ VIỆN SÁCH TRUYỆN :: Truyện Trinh Thám-
Chuyển đến