Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Chào Mừng Các Bạn Tham Gia Và Chia Sẽ Tại Diễn Đàn Nhanbkvn
Nhanbkvn 2024
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhanbkvn 2024

Chia Sẽ Không Giới Hạn
 
Trang ChínhTrang Chính  Sự kiệnSự kiện  Latest imagesLatest images  PublicationsPublications  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie

Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie   Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Icon_minitimeFri Feb 22, 2019 4:15 am

Chương 4

Hercule Poirot, mắt còn đang hấp háy, cố nén để khỏi ngáp, nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Lúc đó là hai giờ rưỡi đêm. Ông bị đánh thức dậy một cách đột ngột, rồi nhẩy lên một chiếc Rolls Royce sang trọng đi trong đêm tối. Và ông vừa nghe xong tất cả những gì hai người đã trình bày. Ngài Mayfield kết luận:

- Tất cả các sự việc là như vậy.

Nói rồi, ngài dựa lưng vào ghế, đeo chiếc kính một mắt lên, quan sát Poirot có vẻ nghi ngờ.

Poirot liếc nhanh, nhìn George Carrington. Ông này ngả người về phía trước trong tư thế chờ đợi, tràn trề hy vọng. Poirot thong thả nói:

- Bây giờ tôi đã biết các sự việc. Cô hầu bàn kêu, anh thư ký chạy ra ngoài; kẻ xấu đã phục sẵn và nhẩy vào, sơ đồ nằm trên chồng giấy đặt trên bàn, nó lấy đi và chuồn. Các sự việc bố trí rất ăn khớp.

Cái cách Poirot nói câu cuối cùng này khiến ngài Mayfield lưu ý. Ông nghển người lên, chiếc kính rơi xuống, tư thế của ông như người phòng vệ.

- Ông Poirot, xin lỗi, ông nói sao?

- Thưa ngài, tôi nói là các sự việc đều bố trí rất ăn khớp... đối với tên ăn cắp. À mà, ông đã trông thấy một người đàn ông.

Ngài Mayfield lắc đầu:

- Tôi không thể khẳng định... Chi là một bóng người. Đúng ra, tôi cũng không chắc là đã nhìn thấy ai.

Poirot quay về phía ngài thống chế không quân:

- Còn ngài, ngài Goerge? Ông có thể cho biết, là đàn ông hay đàn bà?

- Tôi, tôi không thấy gì hết.

Poirot nghiêng người suy nghĩ, rồi đột nhiên đứng lên, đi lại bàn giấy. Ngài Mayfield nói:

- Chắc chắn các sơ đồ không còn ở đấy, cả ba chúng tôi đã lục soát kỹ đến chục lần.

- Cả ba? Có nghĩa là cả anh thư ký cũng mó tay vào?

- Phải, Carlile, thư ký của tôi.

Poirot quay người lại, hỏi Mayfield:

- Lúc ngài lại gần bàn, thì tờ giấy nào ở trên đầu chồng?

Mayfleld cau mày, cố nhớ lại:

- Xem nào... Phải rồi, bản bị vong lục về thiết bị phòng không.

Poirot nhanh nhẹn cầm một tài liệu, đưa cho Mayfield xem:

- Có phải tờ này?

- Đúng.

Poirot lại đưa cho Carrington xem:

- Ông có thấy tờ này trên bàn?

- Phải, có thấy. Tôi cùng Mayfield và Carlile kiểm tra lại, tờ này ở trên đầu chồng tài liệu.

Poirot gật đầu ra vẻ suy nghĩ, đặt tờ giấy vào chỗ cũ. Mayfield đứng nhìn, rồi nói:

- Ông còn cần hỏi gì...

- Có chứ, song tôi lại muốn hỏi anh về anh Carlile.

- Carlile, thì hoàn toàn không thể nghi ngờ. Anh ta làm thư ký riêng cho tôi đã chín năm! Anh ta làm thư ký riêng cho tôi đã chín năm, nắm giữ hết mọi tài liệu. Anh ta có thể dễ dàng chép lại, sao tất cả văn bản, mà không cần lấy cắp.

- Tôi đồng ý với quan điểm của ông - Poirot nói - Nếu anh ta là thủ phạm, thì không việc gì phải làm ra như bị mất.

- Dù sao, tôi bảo đảm Carlile là người trung thực - Mayfield nói.

- Carlile là người tốt - Carrington khẳng định.

- Thế còn cái bà Vanderlyn... thì không?

- Đúng vậy! - ngài Goerge thốt lên - Một con người nguy hiểm.

Ngài Mayfield nói thêm:

- Hoạt động của bà này thì không còn ai lạ. Ông Bộ trưởng Ngoại giao có đầy đủ thông tin về bà ta.

- Còn cô hầu? Liệu cô ta có đồng phạm với chủ?

- Nhất định rồi! - ngài Mayfield khẳng định - Đó có thể là một khả năng - ngài Mayfield thận trọng hơn.

Một lát im lặng. Poirot thở dài, sắp xếp lại một vài vật trên bàn.

- Nếu tôi hiểu đúng, thì những giấy tờ ấy rất có giá , có thể thương lượng đổi số tiền lớn?

- Phải... với một số nước ngoài. Ví dụ như...

Ngài Mayfield kể tên hai cường quốc châu Âu.

- Điều ấy, tất cả mọi người đều biết?

- Ai chứ bà Vanderlyn thừa biết.

- Tôi nói tất cả mọi người kia?

- Vâng, có lẽ vậy.

- Bất cứ ai, có hiểu biết một chút, đều hiểu những sơ đồ ấy có giá trị đổi thành tiền bạc?

- Vâng, nhưng thưa ông Poirot...

Ngài Mayfield có vẻ khó chịu. Poirot giơ tay:

- Tôi chỉ làm cái việc nghiên cứu mọi khả năng mà thôi.

Rồi ông đi ra ngoài qua cửa sổ, dùng đèn pin xem xét vạt cỏ ở đầu thềm gạch. Hai người kia đưa mắt dõi theo.

Trở về, Poirot hỏi:

- Thưa ngài Mayfield, lúc ông nhìn thấy kẻ chạy thoáng qua ấy, sao ông không đuổi theo?

Mayfield nhún vai:

- Tới cuối vườn, hắn có thể ra đường cái và nếu có ôtô chờ sẵn, thì hắn sẽ biến mất còn đâu.

- Nhưng còn cảnh sát... Các đội tuần tra...

Ngài Goerge ngắt lời:

- Ông Poirot, ông quên rằng chuyện này không thể làm ầm ĩ. Nếu thiên hạ biết rằng sơ đồ bị đánh cắp, thì rất gay go cho đảng của tôi.

- À phải. Không thể quên vấn đề chính trị. Phải giữ kín. Vì vậy các ngài mới gọi tôi. Như vậy mọi việc sẽ đơn giản.

Ngài Mayfield hỏi, giọng đượm chút ngờ vực:

- Ông hy vọng sẽ tìm ra sự thật?

Poirot nhún vai:

- Tại sao không? Ta chỉ cần biện luận... suy nghĩ.

Ngừng một lát, ông lại tiếp:

- Bây giờ tôi cần nói chuyện với ông Carlile.

- Vâng, có ngay (Ngài Mayfleld đứng dậy). Tôi đã bảo anh ta lúc nào cũng ở gần đây.

Mayfield đi ra. Poirot nói với ngài Goerge:

- Nào! ông nói về cái bóng người ngoài thềm xem sao.

- Ông khỏi phải hỏi? Tôi không nhìn thấy gì hết.

Poirot ghé sát ngài Goerge:

- Điều ấy ông đã nói rồi. Nhưng ông có ý nghĩ hơi khác, có phải không?

- Ông nói sao? - Goerge giật giọng hỏi lại.

- Tôi biết diễn tả thế nào nhi? Hình như ông không tin có chuyện ấy.

Goerge mở miệng định nói, lại thôi. Poirot động viên:

- Ông cứ nói xem. Hãy hình dung lại lúc đó. Hai ông đứng ở đầu này thềm. Ngài Mayfield trông thấy một bóng người băng qua cửa sổ và chạy qua bãi cỏ. Sao ông không nhìn thấy?

George Carrington đăm đăm nhìn Poirot.

- Ông bấm đúng huyệt tôi rồi. Tôi băn khoăn về chuyện này. Tôi có thể thề không có ai băng qua cửa sổ. Tôi cho là Mayfield thần hồn nát thần tính, tưởng tượng ra mà thôi... Có khi là một cành bị gió lay động, hoặc một cái gì tương tự. Rồi lúc vào đây, biết tài liệu bị lấy cắp, thì hoá ra điều Mayfield trông thấy có vẻ đúng, còn tôi sai... tuy nhiên...

Poirot mỉm cười

- Tuy nhiên, trong đáy lòng mình, ông vẫn tin là không nhìn thấy cái gì?

- Đúng thế, tôi tin.

Poirot lại mỉm cười:

- Và ông thật sáng suốt.

- Không có dấu chân nào trên cỏ - ngài George nói tiếp.

Poirot gật đầu :

- Đúng vậy. Ngài Mayfield tưởng tượng nhìn thấy bóng người. Rồi khi biết bị mất cắp, ông ta sinh ra tin, bảo đảm chắc chắn... Nhưng không phải. Phần tôi, tôi không coi trọng lắm những vết chân hoặc tín hiệu tương tự, nhưng chúng tôi có lời chứng phủ định của ông, đó là một điều cần tính đến. Trên bãi cỏ không có vết chân; vậy mà tối qua trời mưa rất to, nếu một người băng qua thềm và dẫm lên cỏ, ắt phải để lại dấu chân trên đất ướt.

Ngài George nhìn không chớp mắt :

- Vậy là... Vậy là...

- Như vậy ta phải quay vào trong nhà, xem xét những người có mặt...

Ông ngừng nói, vì cửa mở. Ngài Mayfield và Carlile đi vào.

Anh thư ký mặt vẫn còn xanh mét vì lo lắng, song đã trở lại bình tâm hơn. Anh ta ngồi xuống, chỉnh lại chiếc kính trên mũi, và nhìn Poirot với vẻ dò hỏi.

- Lúc nghe thấy tiếng kêu ấy, ông đã ở trong phòng này được bao lâu?

Carlile suy nghĩ :

- Được khoảng từ năm đến mười phút.

- Và trước đó, không có chuyện gì trục trặc xảy ra?

- Không.

- Phần lớn buổi tối, các thực khách đều đang ở trong cùng một phòng?

- Vâng, ở phòng khách.

Poirot nhìn vào quyển sổ tay :

- Có ngài George Carrington và phu nhân, bà Macatta, bà Vanderlyn, cậu Reggie Carrington, ngài Mayfield và ông nữa. Có phải không?

- Tôi không ở phòng khách. Tôi lam việc tại đây phần lớn buổi tối.

Poirot quay về phía Mayfield:

- Ai lên gác ngủ đầu tiên?

- Phu nhân Juha Carrington thì phải. Đúng ra, cả ba bà cùng ra một lúc.

- Rồi sau thế nào?

- Rồi Carlile đến, tôi yêu cầu anh ấy lấy tài liệu ra, để sau vài phút nữa là tôi và George nghiên cứu.

- Và lúc đó hai ông ra đi dạo ngoài thềm?

- Phải.

- Ông có nói những điều trên trước mặt bà Vanderlyn?

- Có, lúc chúng tôi nói, bà ta có ở đấy.

- Nhưng bà ta không còn trong phòng khách lúc ông bảo Carlile lấy tài liệu?

- Không.

- Xin lỗi ngài Mayfield - Carlile nói - Ngay sau khi ngài bảo tôi, tôi suýt vấp phải bà Vanderlyn ở bậc cửa. Bà ấy quay lại tìm quyển sách.

- Tức là bà có thể nghe thấy?

- Rất có thể.

Poirot lặp lại, vẻ suy nghĩ:

- Bà ấy quay lại tìm cuốn sách. Và có tìm thấy không?

- Có, Reggie đưa cho bà.

- A! Vẫn là cái mẹo cổ điển... Quay lại tìm sách, đôi khi rất quan trọng.

- Ông cho là bà ta cố tình?

Poirot nhún vai :

- Thế rồi, hai ông cùng đi ra ngoài thềm. Còn bà Vanderlyn làm gì?

- Bà ấy cầm sách đi.

- Còn cậu Reggie, cũng lên gác ngủ?

- Phải.

- Tiếp theo, ông Carlile đến đây, và khoảng từ năm giờ đến năm giờ mười, nghe thấy tiếng kêu. Nghe tiếng kêu ông chạy ra sảnh... ông Carlile, ông thử làm lại hành động của ông lúc ấy xem nào.

Carlile hơi lúng túng, đứng lên.

- Thế nhé, tôi kêu một tiếng - Poirot mở miệng rít .

Ngài Mayfield quay mặt đi để giấu nụ cười, trong khi Carlile tỏ ra cực kỳ ngỡ ngàng.

- Nào! Tiến lên! Đi đi! - Poirot giục.

Carlile đi nhanh ra phía cửa, mở cửa, đi ra.

Poirot theo sau, hai người kia cũng đi theo.

- Lúc ra, ông có đóng cửa không, hay để ngỏ?

- Tôi không nhớ nữa, có lẽ để ngỏ.

- Không sao. Cứ tiếp tục.

Carlile vẫn ngay đơ như cây gậy, tiến tới chân cầu thang rồi đứng đó nhìn lên trên.

- Ông nói rằng cô hầu đứng trên thang gác. Ở chỗ nào?

- Gần chỗ lưng chừng.

- Cô ta có vẻ hoảng hốt?

- Tất nhiên.

Poirot bước lên thang gác, nói:

- Vậy thì tôi là cô hầu. Đứng chỗ này ư?

- Cao hơn chút nữa.

- Chỗ này nhé? Và đứng như thế này? - Poirot làm như một bộ điệu.

- Không... không hẳn như vậy.

- Vậy đứng thế nào?

- Cô ấy đưa hai tay ôm đầu.

- A! Hai tay ôm đầu! Rất đáng chú ý. Như thế này?

Poirot giơ hai tay, áp hai bàn tay lên phía trên tai.

- Vâng, như vậy.

- A! A! Mà này ông Carlile, cô hầu có xinh không ?

- Thực ra, tôi không để ý - Carlile đáp với vẻ bực dọc.

- Ông không để ý thật? Ông còn trẻ, thanh niên mà gặp con gái không biết cô ta đẹp hay xấu?

Carlile nhìn ông chủ như để cầu cứu. Ngài George cười khúc khích, có vẻ thú vị. Poirot đi xuống thang:

- Tôi ấy à, cô gái nào đẹp, là tôi để ý ngay.

Carlile im lặng không nói. Poirot nói tiếp:

- Và lúc đó cô ta nói trông thấy ma?

- Vâng.

- Ông có tin lời cô ta?

- Không tin lắm.

- Tôi không hỏi ông có tin ma quỷ nói chung, mà ông có tin là cô gái đã nhìn thấy gì thật?

- Ồ! Điều đó thật khó nói. Cô ta thở hổn hển, có vẻ hốt hoảng.

- Ông có trông thấy, hoặc nghe thấy bà chủ của cô ta?

- Có, bà Vanderlyn từ trong phòng đi ra, ở hành lang phía trên, và gọi cô hầu "Leonnie!

- Và rồi sao?

- Cô hầu vội chạy lên, còn tôi quay về phòng.

- Trong lúc ông ở chỗ này, chân cầu thang, có ai có thể vào văn phòng bằng cái cửa ông để ngỏ?

Carlile ra dấu hiệu phủ định:

- Muốn vào phải qua mặt tôi, vì cửa văn phòng ở cuối hành lang, như ông thấy đấy.

Poirot gật gù suy ngẫm. Carliìe nói tiếp, có vẻ cân nhắc từng chữ:

- Tôi rất mừng là ngài Mayfield trông thấy tên trộm chạy ra qua cửa sổ, nếu không tôi không biết ăn nói thế nào.

- Anh yên tâm! - Ngài Mayfield vội nói - Không ai ngờ vực gì anh.

- Cám ơn ngài có lòng tốt, song sự việc vẫn là sự việc, và rõ ràng tôi ở tình thế mắc kẹt. Dù sao, tôi yêu cầu các ông cứ lục soát các đồ đạc riêng của tôi, và cả thân tôi nữa.

- Vớ vẩn! - Mayfield nói.

- Ông muốn lục soát thật? - Poirot hỏi.

- Thà cứ thế là hơn.

Poirot chăm chú nhìn anh thư ký, nói nhỏ:

- Thôi được... Phòng bà Vanderlyn ở chỗ nào so với văn phòng?

- Dạ, ngay bên trên.

- Có cửa sổ nhìn ra thềm?

- Vâng.

Poirot lại gật đầu:

- Ta đi vào phòng khách, nhé?

Ông đi khắp phòng, xem kỹ các cửa sổ đóng, và liếc nhìn những sổ ghi bài bridge, cuối cùng quay lại nói với Mayfield:

- Vụ này có vẻ phức tạp hơn ta tưởng. Nhưng có một điều chắc là bản tài liệu về sơ đồ vẫn còn trong nhà này.

Ngài Mayfield giương đôi mắt kinh ngạc nhìn Poirot:

- Nhưng, cái người mà tôi trông thấy đi ra...

- Người ấy không hề có.

- Tôi trông thấy mà.

- Thưa ngài Mayfield, dù rất kính trọng ngài, tôi vẫn phải nói rằng ngài đã bị ảo giác đánh lừa. Có thể là bóng của một cành cây nào đó, thế rồi vụ mất cắp lại làm ngài đinh ninh là đã trông thấy người.

- Ông Poirot, chả lẽ chính mắt tôi...

Ngài George vội nói ngay:

- Thì mắt tôi kém gì mắt ông, mà tôi không thấy gì...

- Cho phép tôi được khẳng định điểm này, ngài Mayfiela ạ. Không có ai chạy qua thềm ra. bãi cỏ.

Mặt Carlile tái nhợt.

- Nếu ông Poirot nói đúng, thì mọi nghi ngờ tất phải hướng về tôi. Tôi là người duy nhất có thể lấy cắp.

Ngài Mayfleld chồm dậy:

- Không thể như thế! Ông Poirot nói gì thì nói, tôi không đồng ý. Anh Carlile, tôi tin anh vô tội, tôi bảo lãnh cho anh.

Poirot giơ tay:

- Nhưng tôi đâu có nói là nghi ông Carlile.

- Không - Carlile cướp lời - nhưng nói thế khác nào bảo chỉ có tôi mới có thể ăn cắp.

- Đâu có, đâu có!

- Nhưng tôi đã nói không có ai qua mặt tôi để đi vào văn phòng.

- Đồng ý. Song người ta có thể vào qua cửa sổ.

- Ô hay! Thì chính ông vừa chứng minh việc đó không thể có.

- Tôi nói không ai từ bên ngoài có thể vào hoặc ra mà không để lại vết chân trên cỏ. Nhưng một người từ bên trong thì vào được. Người đó qua cửa sổ phòng khách chẳng hạn, đi dọc thềm gạch rồi vào văn phòng qua cửa sổ mở, rồi trở ra cũng bằng đường ấy.

Carlile có ý kiến:

- Nhưng ngài Mayfield và ngài George đều ở ngoài thềm.

- Đúng vậy, nhưng hai ông đi dạo từ đầu này đến đầu kia. Mắt ngài George có thể rất tinh, nhưng ngài không có mắt sau gáy! Cửa sổ văn phòng ở cuối phía trái, và cửa sổ phòng khách tiếp ngay sau đó, mà thềm đi dọc qua tới ba, bốn phòng là ít.

- Phòng ăn, phòng bi-a, phòng khách nhỏ và phòng sách - ngài Mayfleld nói rõ thêm.

- Và các ông đi đi lại lại ngoài thềm bao nhiêu lần tất cả?

- Ít nhất năm, sáu lần.

- Do đó rất dễ, tên trộm chỉ cần rình lúc thích hợp!

Một lát yên lặng.

- Ông muốn nói là trong lúc tôi đứng ngoài sảnh trao đồi với cô hầu, thì tên trộm rình ở phòng khách?

- Giả thuyết đó ít có khả năng - ngài Mayfield nói - Như thế rất mạo hiểm.

Ngài thống chế không quân lại có ý khác:

- Ông Mayfield, tôi không đồng ý với ông. Điều đó là có thể. Thế mà sao tôi không đủ thông minh để nghĩ ra.

- Bây giờ các ông hiểu tại sao tôi tin là tài liệu vẫn còn ở trong nhà - Poirot nói - Tìm xem nó giấu ở chỗ nào, đó là vấn đề.

Ngài George cười gằn:

- Thật đơn giản. Hãy khám xét tất cả mọi người.

Ngài Mayfleld ra hiệu phản đối, song Poirot kịp nói ngay:

- Không, không, không đơn giản như vậy. Người lấy cắp ắt đã đoán sẽ có khám xét, không dại gì dấu tài liệu trong phòng hoặc đồ đạc riêng. Phải tìm ở chỗ trung lập.

- Chả lẽ chúng ta lại phải chơi trò ú tim trong khắp cái nhà này?

Poirot cười:

- Không, không, không cần dùng cái phương pháp thô thiển ấy. Ta có thể tìm ra chỗ giấu - hoặc người lấy cắp - bằng cách suy nghĩ và biện luận. Như vậy đơn giản hơn. Sáng mai, tôi định sẽ hỏi chuyện tất cả mọi người trong nhà, chứ ngay bây giờ thì không tiện.

Ngài Mayfield tỏ ý đồng tình:

- Đúng. Ba giờ sáng mà dựng mọi người dậy, ắt sinh ra lắm điều bàn tán. Dù sao cũng phải tiến hành một cách thận trọng, không được để lộ mục đích. Việc này phải giữ kín, ông Poirot.

Poirot cười xoà:

- Ngài hãy tin ở Hercule Poirot này. Tôi mà đã nói dối thì ai cũng tưởng như thật. Vậy mai tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng ngay đêm nay tôi bắt đầu bằng việc hỏi ông trước, ngài George ạ, và cả ngài nữa, ngài Mayfield.

Cả hai nghiêng mình đồng ý.

- Ông hỏi... từng người một ?

- Ý định tôi là như vậy.

Ngài Mayfield hơi cau mày:

- Thế cũng được. Vậy ông ở lại với George. Khi nào cần tôi, ông cứ tìm ở văn phòng. Carlile, ta ra thôi.

Ông chủ và thư ký đi ra và đóng cửa lại.

° ° °

Ngài George ngồi xuống, châm một điếu xì gà và nhìn Poirot với vẻ lưỡng lự, nói:

- Quả thật, tôi không hiểu nổi chuyện này.

- Song cũng dễ giải thích thôi - Poirot vừa cười vừa nói - Có thể tóm trong hai từ: phụ nữ!

- Ồ! Ông định nói bà Vanderlyn?

- Đúng thế. Hỏi thẳng ông Mayfield điều này thì chưa tiện. Tại sao là bà Vanderlyn? Bà này nổi tiếng là gian. Và tại sao bà có mặt ở đây? Chỉ có ba cách giải thích: thứ nhất, ngài Mayfield thân với bà ta (đó là lý do tôi muốn gặp riêng ông, không có mặt ngài Mayfield); thứ hai, bà Vanderlyn có thề là bạn thân của một người nào khác trong nhà này?

- Ông phải loại trừ tôi ra nhé - ngài George cười.

- Nếu cả hai cách giải thích trên không trúng, thì vấn đề đặt ra có hai mặt: Tại sao là bà Vanderlyn? Lờ mờ đã tìm ra lời giải đáp. Có một lý do: Sự có mặt của bà ta trong trường hợp này là do ngài Mayfleld cố tình sắp đặt nhằm một đích nào đó. Đúng không nào?

- Ông đoán đúng - George nói - Mayfield đủ sáng suốt để không bị bà ta cho vào bẫy. Ông ta muốn bà có mặt vì một lý do hoàn toàn khác, tôi xin nói như sau.

Và George kể lại câu chuyện giữa hai người tại phòng ăn sau khi ăn xong. Poirot chăm chú nghe rồi thốt lên :

- À! Giờ tôi đã hiểu. Tuy nhiên bà phụ nữ tinh quái kia dường như đã đảo ngược các vai trò một cách khéo léo.

Ngài George buông ra một lời văng tục trước con mắt thú vị của Poirot .

- Vậy ông tin rằng vụ mất cắp này là tác phẩm của bà ta... Có nghĩa là bà ta chủ mưu, dù có trực tiếp hay không trực tiếp nhúng tay vào?

Rồi ngài George giật nảy mình:

- Ồ không! Không còn nghi ngờ gì nữa. Còn ai khác lấy cắp các sơ đồ ấy để mưu lợi?

Poirot ngước mắt nhìn lên trần:

- A! Tuy nhiên, vừa lúc nãy, ta thống nhất rằng tập tài liệu ấy đáng giá một món tiền lớn. Vậy còn ai trong nhà này ở trong tình trạng túng thiếu nữa ?

Ngài George nhún vai:

- Thời buổi này, ai mà không túng? Tôi cũng túng, nhưng không vì thế mà kết tội tôi.

Ngài cười. Poirot lễ phép mỉm cười lại nói:

- Tất nhiên, ông nói gì chẳng được, vì ông có chứng cứ ngoại phạm sờ sờ.

- Nhưng tôi đang rất túng tiền!

- Vâng, người như ông phải tiêu pha nhiều khoản, con trai ông lại đang ở cái tuổi đòi tiền...

Ngài George:

- Phải, thằng ấy cũng tiêu tiền, đôi khi mắc nợ nữa. Song nó không phải đứa xấu.

Poirot ngồi nghe với mối thiện cảm. Ông thông cảm với nỗi lo âu đời thường của vị thống chế không quân, với sự vô tư yếu đuối của thế hệ trẻ, với sự nhu nhược của các bà mẹ quá nuông chiều con cái, với tính ham bài bạc của các mệnh phụ phu nhân nướng tiền không tiếc tay vào cuộc đỏ đen.

Ngài George bỗng ngừng lời:

- Xin lỗi, tôi làm mất thì giờ ông vì những chuyện ngoài đề , nhất là vào lúc đêm khuya... gần sáng này.

Ông đưa tay che một cái ngáp dài. Poirot bảo:

- Ngài cần đi ngủ thôi. Ngài giúp tôi thế là đủ.

- Vâng, tôi lên gác đây. Liệu ông có thấy chút hy vọng nào tìm lại tài liệu?

Poirot nhún vai :

- Tôi sẽ thử, không lý gì mà không thành công.

- Thế thì tốt! Chào ông!

° ° °

George đi ra, Poirot ngồi suy nghĩ hồi lâu, rồi giở sổ, viết:

Bà Valderlyn?

Phu nhân Julia Carrington?

Bà Macatta?

Reggie Carrington?

Carlile?

Và bên dưới:

Bà Valderlyn và Reggie Carrington?

Bà Valderlyn và phu nhân Julia Carrington?

Bà Valderyn và Carlile?

Ông lắc đầu, không hài lòng và lẩm bẩm:

- Sự thực đơn giản hơn nhiều.

Và viết thêm :

Mayfield có nhìn thấy bóng người không? Nếu không, sao lại nói là có? George có nhìn thấy gì không? Sau khi mình xem xét lại vạt cỏ, ông ta bảo không nhìn thấy gì. Chú thích: Mayfield cận thị, có thể đọc không kính, nhưng nhìn xa thì phải có mục kỉnh. George viễn thị, vẫn đứng ở đầu này thềm, thì nên tin vào mắt ông ta hơn mắt Mayfield. Vậy mà ông này khẳng định có nhìn thấy, dù ông bạn phủ nhận cũng không lay chuyển.

Carlile có thật trong trắng như Mayfield nói, không chỉ nói mà ông này còn khẳng định quá lời. Tại sao? Vì ông ta bí mật nghi ngờ anh thư ký, nhưng xấu hổ không dám nói ra? Hay ông ta thực sự nghi cho một người nào khác, nghĩa là một người không phải bà Vanderlyn?

Poirot gấp sổ, đi vào văn phòng ngài Mayfield.


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie   Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Icon_minitimeFri Feb 22, 2019 4:16 am

Chương 5

Ngài Mayfield đang viết. Thấy Poirot vào, ông đặt bút, hỏi:

- A, ông đã nói chuyện xong với Carrington?

Poirot ngồi xuống, cười:

- Vâng, và ông ấy đã làm sáng tỏ một vấn đề mà tôi băn khoăn.

- Vấn đề gì vậy?

- Sự có mặt của Vanderlyn ở đây. Ông hiểu không, tôi đã cho là có thể...

Mayfield hiểu lý do khiến Poirot ngập ngừng:

- Ông cho rằng tôi có chiều thân thiết với bà ta chứ gì? Không hề! Và buồn cười nữa là Carrington cũng nghĩ như ông.

- Vâng, ông ấy đã kể lại câu chuyện hai người nói với nhau.

Ngài Mayfield thở dài:

- Ý đồ nhỏ của tôi không thành. Thật là không thú vị khi phải công nhận bị đàn bà đánh lừa.

- A? Nhưng mọi việc đã xong đâu?

- Ông vẫn cho rằng mình sẽ thắng? Nghe ông nói vậy, tôi hết sức mừng và rất muốn tin (Thở dài). Tôi đã hành động như một thằng ngu... Thế mà đang thích thú là sắp đưa bà ta vào tròng.

Hercule Poirot châm một điếu thuốc lá:

- Vậy cái cách ông định làm là thế nào vậy?

Mayfield lưỡng lự:

- Tôi chưa dụ tính hết các chi tiết.

- Ông không nói với ai chứ?

- Không.

- Cũng không nói với cả Carlile?

- Không.

Poirot mỉm cười:

- Ông muốn hành động một mình.

- Kinh nghiệm chứng tỏ như thế là tốt hơn.

- Vâng, không nên tin vào một ai. Tuy nhiên ông có nói với George Carrington.

- Đó là vì tôi hiểu rằng ông ấy rất lo lắng cho tôi.

- Hai người là bạn thân?

- Vâng, chúng tôi biết nhau đã hơn hai chục năm.

- Và vợ ông ấy?

- Tất nhiên, biết cả bà vợ.

- Nhưng - xin lỗi nếu tôi tọc mạch - không thân thiết bằng?

- Không rõ những quan hệ riêng tư ấy thì liên quan gì đến vụ này.

- Ngược lại, thưa ngài Mayfield, tôi cho là có thể có tầm quan trọng. Ông chấp nhận giả thuyết của tôi có người rình sẵn ở phòng khách chờ dịp, là có khả năng?

- Vâng, tôi đồng ý với ông là sự việc đã xẩy ra như thế!

- Ta chớ nên khẳng định vội. Song trong trường hợp ấy, người rình ở phòng khách là ai?

- Bà Vanderlyn, tất nhiên. Bà ta quay lại đây tìm sách, và rất có thể, dưới nhiều lý do riêng của phụ nữ: tìm túi, tìm khăn để quên, lại xuống một lần thứ hai. Có thể bà ta đã bố trí trước với người hầu để cô này hét lên một tiếng, nhử Carlile ra ngoài. Lúc đó bà ta lẻn vào rồi lại ra theo đường cửa sổ, như ông nói.

- Ông quên rằng người đó không thể là bà Vanderlyn. Carlile đã nghe tiếng bà ta gọi cô hầu từ trên gác hai.

Ngài Mayfield cắn môi thất vọng:

- Ừ phải, tôi quên mất.

Poirot nhẹ nhàng nói tiếp:

- Nên nhớ là ta vẫn đang tiến triển. Mới đầu ta chỉ giải thích đơn giản là có kẻ cắp từ ngoài lẻn vào rồi lấy tài liệu mang đi. Ta đã bác bỏ khả năng đó. Rồi ta đi tới giả thuyết về bà Vanderlyn là điệp viện của nước ngoài, có vẻ rất ăn khớp về một mặt nào đó. Song bây giờ giả thuyết này cũng là quá dễ... quá đơn giản, không thể chấp nhận.

- Ông hoàn toàn loại trừ bà Vanderlyn ra khỏi vụ này?

- Bà ta không có trong phòng khách. Có thể là một tòng phạm của bà Vanderlyn đã lấy cắp, song tên này cũng có thể là tay chân của một người hoàn toàn khác. Trường hợp đó, ta lại phải xem xét vẫn đề động cơ.

- Liệu ông có đi tìm quá xa không, ông Poirot?

- Tôi không tin. Ta thử xem các loại động cơ có thể có... Trước hết là vì hám lợi, ăn cắp tài liệu bán lấy tiền. Đó là thứ động cơ đơn giản nhất. Nhưng còn những động cơ khác.

- Ví dụ...

Poirot thong thả nói:

- Vụ lấy cắp này có thể nhằm mục đích làm hại một người nào đó.

- Làm hai ai?

- Ông Carlile chẳng hạn, vì ông ta mặc nhiên bị kết tội. Nhưng có thể kẻ cắp nhắm cao hơn; làm hại những người lãnh đạo của đất nước, họ sẽ bị dư luận xã hội công kích, lên án.

- Có nghĩa là vụ lấy cắp nhằm mục đích làm hại tôi?

Poirot gật đầu:

- Nếu tôi không lầm, ngài Mayfield ạ, năm năm trước đây ngài đã gặp khó khăn lớn khi bị nghi vấn là có quan hệ mờ ám với một cường quốc nước ngoài.

- Đúng vậy.

- Trách nhiệm của một chính khách thời nay là rất nặng nề, vừa phải theo đuổi chính sách nào có lợi nhất cho nước mình, vừa phải tính đến sức mạnh của dư luận quần chúng. Mà dư luận quần chúng thì vô cùng nhạy cảm, có thể đúng, có thể sai, nhưng không thể nào bất chấp.

- Ra ông rất hiểu gánh nặng trách nhiệm của chính khách. Người đó luôn luôn phải chiều theo dư luận quần chúng dù biết rằng dư luận ấy đôi khi sai lạc đến nguy hiểm.

- Đó là sự lựa chọn mà ngài luôn phải đương đầu. Hồi đó người ta đồn đại là ngài đã bí mật thương lượng với nước đó. Cả nước, rồi báo chí đều chống lại ngài. May thay, ngài thủ tướng đã cực lực cải chính tin đó, và ngài cũng lên tiếng chối bỏ.

- Tất cả đều đúng, nhưng ông nhắc lại chuyện cũ làm gì?

- Vì tôi dự kiến khả năng có một kẻ thù không để ngài vượt qua khủng hoảng dễ như vậy, và muốn gây cho ngài khó khăn mới. Sau vụ đó, ngài mau chóng chiếm lại niềm tin của dư luận, và bây giờ ngài là một nhân vật khá nổi tiếng trên chính trường. Người ta dự đoán ngài sẽ lên chức Thủ tướng khi Thủ tướng đương kim rút lui vì tuổi tác.

- Vậy ông cho đây là một âm mưu đánh vào uy tín của tôi? Vô lý?

- Nhất định rồi. Khi mọi người biết sơ đồ kiểu máy bay ném bom mới của nước Anh bị đánh cắp tại nhà ngài trong một cuộc tiếp tân cuối tuần, có mặt một phụ nữ đã nổi tiếng là nguy hiểm, dư luận sẽ nghĩ ra sao? Chỉ cần một bài báo ám chỉ ngài có quan hệ mờ ám với người đàn bà đó, là uy tín của ngài bị đòn nặng.

- Ai tin những chuyện vớ vẩn đó?

- Không, ngài thừa biết là có. Để lay chuyển lòng tin của công chúng, thường không tốn công bao nhiêu.

- Đúng vậy - ngài Mayfield đột nhiên công nhận và tỏ vẻ lo lắng - Lạy Trời! Vụ này sao mà phức tạp! Ông tin thật là... nhưng không thể... Không thể...

- Ngài biết có người nào đang ganh ghét ngài?

- Vớ vẩn.

- Dù sao, ngài công nhận rằng những điều tôi nói về mối quan hệ riêng tư của ngài với các vị khách đang ngụ tại tư dinh của ngài, là không vô ích.

- Vậy có thể. Ông đã hỏi tôi về bà Julia Carrington, chẳng có gì nhiều để nói. Cả hai chúng tôi đều không có nhiều cảm tình với nhau. Bà ấy là một phụ nữ nông nồi, nóng nẩy, nhiều sở thích kỳ lạ, và chơi bài như điên. Bà thuộc loại người cổ xưa rồi, và vì tôi là người thành đạt bằng sự tự lực của mình chứ không thuộc dòng dõi cao quý, nên bà coi thường tôi.

Poirot ra ý hiểu:

- Trước khi đến đây, tôi đã tra tên ngài trong cuốn Who's who (Một thứ danh bạ cung cấp thông tin về những người có danh trong các lĩnh vực). Ngài là chủ của một nhà máy cơ khí nổi tiếng, bản thân ngài là kỹ sư hạng nhất.

- Tôi đã từ dưới mà leo tất cả các bậc thang, nên rất am hiểu chuyên môn.

Bỗng Poirot kêu:

- Ô là là! Sao tôi quên mất... Ngu quá!

Mayfleld sửng sốt:

- Chuyện gì vậy?

- Một phần bài toán bỗng nhiên hiện rõ trong tôi. Tôi đã bỏ sót một khía cạnh... nay thì mọi thứ ăn khớp với nhau tuyệt vời.

Mayfield thực sự ngạc nhiên, nhìn Poirot như muốn hỏi, nhưng thám tử lắc đầu, cười:

- Không, không, bây giờ thì chưa. Tôi còn phải sắp xếp mọi yếu tố cho rõ hơn nữa (ông đứng lên). Xin chào ông. Có lẽ tôi biết bản sơ đồ ở đâu rồi.

- Ông biết rồi? - ngài Mayfield kêu - Thế thì lấy lại ngay đi.

Poirot giơ tay :

- Không, không, hấp tấp là hỏng việc. Ông cứ để Hercule Poirot này làm việc.

Rồi ông đi ra. Mayfield nhún vai, vẻ coi thường, lẩm bẩm:

- Cái anh chàng này chỉ nói mép.

Và sau khi xếp lại giấy tờ, tắt đèn, ông lên gác đi ngủ.


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie   Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Icon_minitimeFri Feb 22, 2019 4:16 am

Chương 6

Bị mất cắp, sao ông già Mayfield không kêu cảnh sát? - Reggie Carrington hỏi.

Cậu ta nhấc ghế ra xa bàn. Cậu ta là người xuống cuối cùng. Bà Macatta và ngài George vừa ăn sáng xong. Mẹ cậu và bà Vanderlyn đi qua, đã phải gọi cậu xuống.

Ngài George trình bày lại sự việc theo kiểu đã thoả thuận với Mayfield và Hercule Poirot.

Reggie nói:

- Thật là, việc gì phải gọi cái ông nước ngoài đó tới. Ba ơi, thế bị mất gì?

- Ba cũng không biết rõ con ạ.

Reggie đứng lên, vẻ đặc biệt nóng nẩy:

- Quan trọng lắm không? Không có giấy tờ, tài liệu hay cái gì tương tự?

- Thực ra ba không thể nói.

- A! Tuyệt mật phải không? Con hiểu.

Reggie chạy lên thang gác, tới nửa chừng thì dừng lại, cau mày, rồi lại bước tiếp, đến gõ cửa phòng mẹ. Phu nhân Julia ngồi trên giường, đang viết những con số lên mặt sau một phong bì.

- Chào con.

Bà ngước mắt nhìn, kêu:

- Reggie, có chuyện gì vậy?

- Nghe nói đêm qua ở đây bị mất trộm.

- Trộm? Mất những gì?

- Ồ! Con không biết. Bí mật lắm, có một thám tử tư dưới nhà đang hỏi cung mọi người.

- Lạ quá nhỉ!

Reggie thong thả nói:

- Đến nhà ai mà gặp chuyện như thế này thì phiền.

- Nhưng cụ thể chuyện xẩy ra như thế nào?

- Con đâu biết. Xảy ra khi mọi người lên gác ngủ... Để con dọn cho, mẹ.

Cậu bưng khay thức ăn sáng đặt sang chiếc bàn con cạnh cửa sổ.

- Nó lấy cắp tiền à?

- Thì con đã bảo không biết mà.

- Thế cái ông gì ấy hỏi cung tất cả mọi người à? - Bà Julia hỏi.

- Có lẽ thế.

- Chắc hỏi từng người đêm qua ở đâu, và đại loại như thế?

- Chắc vậy. Con thì chẳng có gì để nói vì con lên thẳng đây và ngủ một mạch đến sáng.

Phu nhân Julia không nói gì.

- Mẹ ơi, cho con ít tiền được không? Con nhẵn túi rồi.

- Không được - bà mẹ trả lời dứt khoát - mẹ cũng đang gặp khó khăn đây, không biết ba con sẽ nói gì khi biết mẹ thua bạc.

Có tiếng gõ cửa, ngài George vào.

- A, Reggie, con đây rồi. Xuống phòng sách, ông Hercule Poirot cần gặp.

Poirot vừa mới trò chuyện xong với bà Macatta.

Qua vài câu hỏi ngắn, được biết bà Macatta đi ngủ trước mười một giờ, và không nghe, không thấy gì hết.

Poirot khôn khéo lái sang những chuyện riêng, không dính đến vụ trộm. Ông nói rất ngưỡng mộ ngài Mayfield, và chắc bà Macatta ở vị trí của mình, càng có điều kiện đánh giá ngài cao. Bà Macatta xác nhận:

- Ông Mayfield rất thông minh, đã phấn đấu từ thấp lên cao bằng khả năng của mình, không phụ thuộc vào di truyền hay dòng dõi. Có thể ông hơi thiếu một chút bay bổng, đàn ông bao giờ cũng kém trí tưởng tượng hơn đàn bà. Ông Poirot ạ, mười năm nữa, phụ nữ sẽ là lực lượng quan trọng trong chính phủ.

Poirot hoàn toàn đồng ý.

Ông lái câu chuyện sang bà Vanderlyn. Có phải như ông nghe nói, ngài Mayfield rất thân với bà này?

- Ô, không phải đâu - bà Macatta đáp - Nói thực ra, tôi ngạc nhiên, rất ngạc nhiên thấy bà ấy có mặt tại đây. Đó là một người đàn bà vô tích sự, ông Poirot ạ, làm xấu cả giới quần thoa chúng tôi. Một kẻ ăn bám.

- Cánh đàn ông ngưỡng mộ bà ta lắm?

- Đàn ông! - Bà Macatta khinh khỉnh đáp - Đàn ông thì chỉ mê mẩn vì sắc đẹp. Cái cậu con trai Reggie Carrington ấy, mỗi lần được bà ta hỏi chuyện là sướng rơn, vênh vênh váo váo vì được bà ta chú ý. Bà ấy lại khen cậu ta chơi bài giỏi mới lạ chứ!

- Cậu ta chơi không giỏi?

- Tối qua cậu ta phạm nhiều sai sót.

- Còn phu nhân Julia chơi thạo, phải không?

- Thạo quá đi chứ. Bà ta chơi bài thành nghề.

- Đặt cọc cao?

- Vâng, cao quá, tôi không thể theo. Thực ra, như vậy không hay.

- Chắc bà ấy kiếm được bằng đánh bài?

Bà Macatta cười khanh khách, vẻ giễu cợt.

- Bà ta hy vọng được bài để trả nợ, song liên tục gặp số đen, nghe nói tối qua bà có vẻ ưu tư, ông Poirot ạ, ham bài bạc tệ hại chẳng kém nghiện rượu. Nếu tôi có toàn quyền, tôi sẽ triệt hết bọn ấy!

Poirot buộc phải ngồi nghe một bài thuyết giảng về sự cần thiết phải chấn hưng đạo đức ở nước Anh, mãi mới kết thúc được câu chuyện và nhờ người đi tìm Reggie Carrington.

° ° °

Ông liếc mắt nhìn chàng trai, nhận ra ngay cái miệng tuy cười nhưng rất ẻo lả, chiếc cằm nhợt nhạt, trán hẹp. Ông hiểu rõ loại người này.

- Cậu là Reggie Carrington?

- Vâng. Ông cần gì tôi?

- Cậu chỉ cần nói điều gì cậu biết về cái đêm hôm qua.

- Chúng tôi chơi bài dưới phòng khách, sau đó tôi lên đi ngủ.

- Lúc mấy giờ?

- Đúng trước mười một giờ. Vụ mất trộm chắc xẩy ra về sau?

- Phải. Cậu không thấy gì, nghe gì?

Reggie lắc đầu.

- Rất tiếc là không. Tôi lên thẳng gác và ngủ như chết.

- Cậu đi thẳng từ phòng khách lên phòng của mình, và ở đó cho đến sáng?

- Đúng vậy.

- Lạ thật - Poirot nói.

- Có cái gì lạ?

- Cậu không nghe thấy tiếng kêu, chẳng hạn?

- Không.

- A! Thế thì thật lạ.

- Xin lỗi, tôi chẳng hiểu ông muốn nói gì.

- Cậu có hơi nặng tai chăng?

- Hoàn toàn không.

Môi Poirot mấp máy như muốn nói "Lạ thật"

- Thôi được! Cảm ơn cậu Carrington, tôi đã hỏi xong.

Reggie đứng lên, dường như ngập ngừng một lát rồi nói:

- Thế này, vì ông nói đến, nên có lẽ tôi có nghe tiếng gì thật.

- A! Cậu nghe thấy gì?

- Ồ, lúc đó tôi đọc sách - truyện trinh thám nên không để ý...

- À, tôi hiểu - Poirot thốt lên, nét mặt không thay đổi.

Reggie vẫn ngập ngừng, rồi thong thả ra tới cửa, quay phắt lại:

- Xin ông cho biết, mất trộm cái gì?

- Một vật rất có giá, tôi chỉ được phép nói đến thế.

- Ồ! - Reggie cụt hứng, và đi ra.

Hercule Poirot lẩm bẩm:

- Thế là khớp. Rất khớp là đằng khác.

Ông bấm chuông và hỏi xem bà Vanderlyn đã dậy chưa.


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie   Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Icon_minitimeFri Feb 22, 2019 4:16 am

Chương 7

Bà Vanderlyn đàng hoàng bước vào. Bà đẹp một cách lộng lẫy, bộ đồ thề thao màu lá rụng bà mặc càng tôn thêm ánh vàng trên mái tóc. Bà tự ngồi xuống ghế, nhìn nhà thám tử nhỏ bé và nhoẻn một nụ cười thật tươi. Trong nụ cười đó vừa có nét châm chọc và đắc thắng, tuy chỉ thoáng qua, nhưng Poirot đã nhận thấy.

- Kẻ trộm? Đêm hôm qua? ôi kinh khủng? Không, tôi chẳng nghe thấy gì. Thế cảnh sát đâu? Họ không làm gì à?

Nét châm chọc lại xuất hiện một thoáng trong ánh mắt. Poirot nghĩ bụng: "Vâng, bà thì sợ gì cảnh sát. Bà thừa biết trong chuyện này không thể nhờ cảnh sát".

- Thưa bà - Poirot nói - bà thừa hiểu chuyện này cần được giữ kín.

- Tất nhiên rồi, ông... ông Poirot, phải không? Tôi sẽ không lộ gì hết. Tôi rất ngưỡng mộ ngài Mayfield, không bao giờ gây phiền cho ngài cả.

Bà ngồi vắt chân chữ ngũ, chiếc giầy vải nhảy nhót trên đầu ngón chân. Miệng vẫn cười tươi, nụ cười khoẻ khoắn và sung mãn.

- Vậy tôi có thể giúp các ông điều gì?

- Cảm ơn bà. Tối qua, bà đã chơi bài?

- Phải.

- Và, tất cả các quý bà đều lên gác đi ngủ cùng một lúc?

- Đúng vậy.

- Nhưng một bà quay lại tìm quyển sách. Đó là bà, phải không ạ ?

- Phải, tôi là người quay xuống đầu tiên.

- Bà nói đầu tiên là nghĩa thế nào? - Poirot hỏi ngay.

- Tôi trở lên ngay, rồi bấm chuông gọi cô hầu. Không thấy nó tới, tôi bấm nữa rồi đi ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng nó và gọi vào. Lúc nó chải tóc cho tôi, thấy nó bồn chồn, lo lắng, mấy lần để rơi bàn chải. Đến lúc nó ra khỏi phòng thì tôi thấy bà Julia đi lên cầu thang, bà nói với tôi là cũng xuống để lấy quyển sách. Lạ quá, ông thấy không?

Kết thúc câu nói, bà Vanderlyn nhoẻn một nụ cười nham hiểm. Hercule Poirot nghĩ bụng: bà này chẳng ưa gì phu nhân Julia.

- Vâng, lạ thật. Nhưng này, bà có nghe thấy cô hầu kêu?

- Có, nó nói như nhìn thấy một bóng ma trắng lơ lửng trên không. Vớ vẩn!

- Tối qua, phu nhân Julia bận đồ gì?

- Ô! Ông nghĩ thế ư? Phải, tôi hiểu. Bà ấy mặc đồ lụa trắng toát. Thế là rõ rồi. Cái con ngốc ấy nhìn trong tối chỉ thấy bóng trắng thấp thoáng... Bọn con gái ấy là mê tín lắm!

- Cô hầu này làm với bà đã lâu chưa?

- Ô, không. Mới được khoảng năm tháng.

- Tôi muốn gặp cô ấy, nếu bà không thấy phiền.

Bà Vanderlyn nhướn đôi lông mày, lạnh lùng đáp:

- Phiền hà gì đâu.

- Tôi muốn hỏi chuyện cô ta, bà hiểu chứ?

Poirot đứng dậy, chào:

- Thưa bà, tôi xin được nói lên lòng kính trọng vô cùng với bà.

Lần đầu tiên, bà Vanderlyn tỏ vẻ ngỡ ngàng:

- Ông tốt quá. Nhưng tại sao?

- Vì bà tự trang bị một cách hoàn hảo và rất tự tin.

Bà Vanderlyn ra vẻ ngượng ngập:

- Đó là một lời khen?

- Có thể là lời cảnh báo... chớ nhìn đời ngạo nghễ.

Bà Vanderlyn lại cười thoải mái và chìa tay:

- Ông Poirot thân mến, xin chúc ông thành công, và cảm ơn vì những lời tốt đẹp.

Bà đi ra.

"Bà chúc tôi thành công, nhưng tin là tôi sẽ thất bại - Poirot nghĩ bụng - Bà có vẻ chắc chắn lắm, khiến tôi phiền lòng".

Ông kéo chuông mạnh, và yêu cầu đưa cô hầu Léonie vào.

Ông quan sát kỹ cô ta: áo đen giản dị, tóc chải mượt, mắt cụp xuống.

- Cô cứ vào. Đừng sợ.

Cô ta run rẩy tiến lên. Poirot bất thần đổi giọng:

- Cô biết không, tôi trông thấy cô vừa mắt lắm.

Léonie phản ứng liền, liếc mắt, lí nhí:

- Ông nói quá.

- Cô có tưởng tượng không, tôi hỏi ông Carlile cô có xinh đẹp không, ông ta lại bảo là không biết.

Léonie nghếch cằm lên, vẻ coi thường:

- Cái ông đứng ngây như tượng?

- Cô mô tả đúng đấy.

- Cứ như là cả đời ông ta chưa nhìn thấy con gái bao giờ!

- Có thể vậy, thật thiệt thòi cho ông ta. Nhưng trong nhà này, còn nhiều người khác biết thưởng thức sắc đẹp chứ, phải không?

- Tôi không hiểu ông nói gì.

- Hiểu chứ, cô rất hiểu. Đêm qua cô đã bịa ra một chuyện lý thú về con ma hiện hình. Ngay lúc nghe nói cô đứng hai tay ôm đầu, tôi đã biết con ma chỉ là tưởng tượng. Con gái khi hoảng sợ phải đưa tay lên trái tim hoặc lên miệng để bịt tiếng kêu, còn nếu tay đưa lên đầu thì là chuyện khác. Có nghĩa là đầu tóc cô rối bù, cô đưa tay vuốt tóc!... Và bây giờ, cô nói sự thật xem. Tại sao cô kêu trên thang gác?

- Nhưng tôi trông thấy một bóng trắng thật mà.

- Thưa cô, đừng đánh giá tôi quá kém thông minh. Chuyện bịa ấy có thể lừa ông Carlile, không thể lừa Hercule Poirot. Sự thật là có người vừa ôm hôn cô, phải không? Và tôi đoán người ôm hôn cô là Reggie Carrington.

Lconie tinh quái nhìn Poirot:

- Ôi dào! Dù sao, một cái hôn thì có nghĩa lý gì?

- Vậy sự thực là cái gì? - Poirot hỏi.

- Cậu ấy đi lên gác ngay sau tôi, rồi bất thần ôm ngang lưng tôi... Tất nhiên tôi bị bất ngờ và kêu. Biết thế tôi không nói gì cho xong. Nhưng cậu ấy nhẩy xổ vào tôi như mèo thấy mỡ. Vừa vặn, cửa văn phòng mở, ông thư ký chạy ra, cậu chủ biến ngay lên gác, còn tôi đứng như trời trồng. Phải nghĩ ra cái gì để nói...

- Và cô bịa chuyện con ma?

- Vâng, chỉ nghĩ ra được cách ấy. Thật vớ vẩn, nhưng biết làm sao?

- Thế là đã rõ. Tôi đoán ngay mà.

Léonie ném một cái nhìn khiêu khích:

- Ông rất thông minh và rất khả ái.

- Tôi sẽ không gây phiền phức cho cô về chuyện này, ngược lại, cô phải giúp tôi một việc.

- Cần việc gì, tôi làm.

- Cô biết gì về công việc của bà chủ cô?

Cô gái nhún vai:

- Không biết gì nhiều. Tất nhiên, tôi có ý kiến riêng...

- Nghĩa là?

- Tôi để ý thấy bạn của bà chủ đều là quân nhân, thuỷ thủ hoặc phi công. Có cả những quí ông người nước ngoài đến thăm bà rất kín đáo. Bà chủ còn đẹp lắm, nhưng nhan sắc chắc chẳng còn được mãi mãi. Thanh niên trẻ chuộng bà lắm, họ tâng bốc bà hơi quá. Nhưng đó chỉ là một ý riêng. Bà chủ không chuyện trò mấy với tôi.

- Cô muốn nói rằng bà hành động có một mình?

- Đúng vậy, thưa ông.

- Nói cách khác, cô không giúp tôi được gì?

- E rằng không. Nếu giúp được, tôi làm ngay.

- Hôm nay, bà chủ cô có đang vui không?

- Ồ! Rất vui, từ khi đến đây bà rất thoải mái. Tôi biết tính bà chủ, bà rất đang hồ hởi.

- Có vẻ đắc thắng?

- Đúng thế đấy ạ.

Poirot buồn bã gật đầu:

- Tôi thấy như vậy hơi khó mà chịu đựng. Nhưng không tránh khỏi. Xin cảm ơn, cô có thể lui.

Léonie đưa mắt liếc:

- Cảm ơn ông. Nếu gặp ông trong cầu thang, tôi sẽ không kêu đâu.

Poirot làm bộ nghiêm:

- Cô bé ơi, tôi già rồi, dính vào chuyện phù phiếm làm gì?

Léonie cười khúc khích rồi đi thẳng.

° ° °

Còn lại một mình, Poirot trở nên lo lắng, và bây giờ đến lượt phu nhân Julia. Không biết bà ta sẽ nói gì đây?

Phu nhân Julia mạnh dạn bước vào, nghiêng đầu khả ái và ngồi xuống chiếc ghế Poirot đưa mời.

- Ngài Mayfleld nói ông muốn hỏi tôi vài câu. Tôi xin nghe.

- Đó là về cái đêm qua, thưa bà, sau khi đánh bài xong thì như thế nào?

- Chồng tôi cho rằng đánh ván nữa thì quá khuya, tôi liền đi ngủ.

- Rồi sau nữa?

- Tôi ngủ.

- Có vậy thôi?

- Phải. E rằng tôi không cung cấp được điều gì đáng kể. Cái... cái vụ mất trộm xảy ra lúc nào?

- Chỉ sau lúc bà lên phòng một lát.

- Cụ thể, mất cái gì?

- Tài liệu mật, thưa bà.

- Quan trọng không?

- Rất quan trọng.

Bà Julia hơi cau mày:

- Những giấy tờ có giá trị?

- Vâng, nó đáng giá một số tiền lớn.

- Tôi hiểu.

Im lặng một lát.

- Bà cho biết về cuốn sách - Poirot nói.

- Cuốn sách? - Bà Julia hỏi lại, thực sự ngạc nhiên.

- Vâng. Theo bà Vanderlyn, chỉ một lát sau khi ba bà rút lui, bà lại đi xuống tìm sách.

- À phải, đúng thế.

- Có nghĩa là thực ra bà không ngủ ngay sau khi lên phòng? Bà đã xuống lại phòng khách?

- Đúng thế, tôi quên mất.

- Và trong lúc ở đó, bà có nghe thấy tiếng kêu?

- Không... Có... Tôi không rõ.

- Nào nào, ở phòng khách tất bà phải nghe thấy.

Julia hất đầu ra sau, tuyên bố rành mạch:

- Tôi không nghe thấy gì.

Poirot chỉ nhướn lông mày, không nói; sự im lặng trở nên khó chịu. Đột nhiên Julia hỏi:

- Người ta làm gì?

- Việc gì cơ ạ? Tôi không hiểu.

- Về vụ trộm. Cảnh sát phải làm gì chứ?

- Cảnh sát không được mời. Tôi là người được giao việc này.

Bà nhìn đăm đăm vào Poirot. Đôi mắt đen láy như muốn chọc thủng bộ mặt bình thản của ông, cuối cùng chúng phải cụp xuống.

- Ông không thể nói các ông định làm gì?

- Tôi chỉ có thể bảo đảm sẽ không bỏ sót chi tiết nào...

- Để bắt tên trộm , hay để... tìm lại tài liệu?

- Tìm lại là ưu tiên số một, thưa bà.

Thái độ phu nhân Julia thay đổi, bà bỗng trở nên lơ đãng, chán nản:

- Phải, đó là điều chính. (Lại im lặng). Ông Poirot, ông cần hỏi gì nữa không ?

- Không, thưa bà; tôi không giữ bà lâu hơn nữa.

- Cảm ơn.

Ông mở cửa, bà đi ra không thèm nhìn lại.

Poirot quay trở về gần lò sưởi; ông đang kê dịch mấy đồ trang trí trên đó thì ngài Mayfield đi vào qua chiếc cửa đồng thời là cửa sổ.

- Thế nào? - Mayfleld hỏi.

- Rất tốt. Các sự kiện dần hiện lên như chúng đã diễn ra.

Mayfleld ngạc nhiên.

- Vậy ông bằng lòng lắm?

- Không chỉ bằng lòng, mà mãn nguyện.

- Thực ra tôi chưa hiểu.

- Tôi đâu có lang băm như ông nghĩ...

- Tôi có bao giờ nói...

- Không nói, nhưng ông nghĩ thế! Không sao, tôi đâu có phật ý. Đôi khi cũng cần giữ một thái độ nhất định.

Ngài Mayfield nhìn Poirot, vẻ phân vân. Hercule Poirot làm ông ngỡ ngàng, muốn coi thường mà không được. Có một cái gì cho ông thấy cái người bé lũn cũn này không phải là vớ vẩn như ông nghĩ; ngược lại, ông luôn biết nhận ra tài năng khi nào nó có thật. Ông nói:

- Thôi thì, chúng tôi ở trong tay ông. Bây giờ ông khuyên tôi thế nào?

- Ông có đuổi khách khứa đi được không?

- Có thể... Tôi chỉ cần nói phải đi London vì chuyện này. Họ sẽ giải tán ngay.

- Tốt, vậy ông hãy làm như thế.

- Ông cho là...?

- Tôi tin đó là biện pháp khôn ngoan nhất.

Ngài Mayfield nhún vai:

- Một khi ông đã nói vậy...

Và đi ra.


Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 17784
Points : 24761
Reputation : 0
Join date : 16/10/2016

Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie   Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Icon_minitimeFri Feb 22, 2019 4:17 am

Chương 8

Sau bữa ăn trưa, khách khứa ra về. Bà Vanderlyn và bà Macatta đi bằng xe lửa, gia đình Carrington có xe riêng. Poirot đang ở trong sảnh lớn khi bà Vanderlyn đến chào chủ nhà:

- Tôi rất buồn biết ông đang gặp rắc rối. Hy vọng tình hình sẽ sáng sủa, tôi sẽ không nói gì với ai hết.

Bà bắt tay ngài Mayfield rồi lên xe để ra ga.

Bà Macatta đã ngồi sẵn trong xe, bà chia tay mọi người một cách lạnh nhạt.

Bỗng Léonie đang đứng ngoài với anh lái xe chạy vào:

- Vali của bà chủ không có trong xe? - Cô ta kêu.

Sau khi xem xét các nơi, ngài Mayfield tìm thấy nó đặt cạnh chiếc hòm gỗ. Léonie mừng rỡ, cầm lấy đưa ra xe.

Bà Vanderlyn ngó người qua cửa xe, đưa một phong bì cho ngài Mayfield:

- Nhờ ông lúc nào gửi thư thì gửi dùm tôi luôn. Tôi cầm, khi về đến thành phố, có khi quên mất.

Ngài George Carrington bao giờ cũng rất đúng giờ, luôn nhìn đồng hồ.

- Đến giờ rồi, mau lên. Phải đi nhanh, khéo các bà nhỡ tàu đấy.

- Ồ - Bà Julia nói - làm gì mà ông rối lên. Các bà ấy nhỡ, mình có nhỡ đâu mà sợ?

Ông chồng nhìn vợ, vẻ không đồng tình. Chiếc Rolls đi rồi, Reggie lái chiếc xe nhà đỗ trước cổng.

Gia đình đem hành lý ra. Reggie đứng coi họ xếp lên xe.

Bỗng Poirot thấy một bàn tay túm lấy áo mình.

- Ông Poirot - bà Julia thì thầm - tôi cần nói với ông một điều.

Bà kéo Poirot vào phòng khách nhỏ, đóng cửa cẩn thận, thì thào:

- Có đúng như ông nói, ngài Mayfield chỉ cần tìm lại sơ đồ?

- Tôi chưa hiểu rõ bà nói gì.

- Ông hiểu quá rõ đi chứ! Tôi đề nghị là... người lấy trộm sẽ không bị nêu tên nếu trả lại tài liệu.

- Và bao giờ thì trả ?

- Nhất định chỉ trong mười hai giờ tới.

- Bà hứa chắc như vậy?

- Tôi bảo đảm.

Poirot không đáp, bà lại giục:

- Ông có thể cam đoan là vụ trộm sẽ được giữ kín?

Poirot trả lời hết sức nghiêm túc:

- Có, tôi cam đoan với bà.

- Thế thì tốt rồi!

Bà vội vã chạy ra, và ít phút sau Poirot nghe tiếng xe nổ máy. Ông trở về văn phong nơi ngài Mayfield đang đợi.

- Thế nào? - Mayfleld hỏi.

Poirot chìa hai bàn tay:

- Thưa ngài, vụ án đã kết thúc.

- Cái gì?

Poirot nhắc lại từng câu chữ bà Julia đã nói.

Mayfield trố mắt kinh ngạc:

- Như vậy nghĩa là? Tôi không hiểu.

- Rõ rồi còn gì. Bà Julia đã lấy cắp sơ đồ.

- Ông nói là chính tay bà ấy lấy?

- Tất nhiên không. Bà Julia có thể ham mê bài bạc, song không phải kẻ cắp. Nhưng nếu bà đề nghị trả lại, có nghĩa là tài liệu ở trong tay ông chồng hoặc đứa con. Nhưng ngài George Carrington cùng đi với ông ngoài thềm, vậy là anh con trai. Tôi hình dung sự việc đêm qua như sau.

"Bà Julia lên phòng con trai, không thấy cậu ta ở đó, liền xuống nhà tìm, cũng không thấy. Sáng nay, khi biết tin vụ trộm, nghe thấy con trai khai đã lên thẳng phòng ngủ và ngủ luôn, bà biết con nói dối. Bà biết tính cách yếu đuối của con, con bà lại đang túng tiền. Bà cũng đã nhận ra cậu con say mê bà Vanderlyn. Và bà đã nói rõ hết mọi chuyện: bà Vanderlyn đã xúi Reggie lấy trộm sơ đồ. Nhưng bà Julia cũng quyết đóng vai trò của mình. Bà sẽ bắt Reggie thú nhận, lấy lại sơ đồ và gửi trả.

- Tất cả chuyện này thật vô lý! - Mayfield thốt lên.

- Phải, vô lý, nhưng bà Julia đâu có biết. Điều mà tôi, Hercule Poirot, tôi biết, thì bà không biết. Chàng Reggie trẻ tuổi đêm qua không ăn trộm tài liệu, mà còn mải đi tán tỉnh cô hầu của bà Vanderlyn.

- Rắm rối qua như vậy vụ án chưa kết thúc.

- Nó đã kết thúc, vì tôi, Hercule Poirot, tôi biết sự thật. Ngài không tin? Hôm qua, lúc tôi nói tôi biết sơ đồ ở đâu, ngài cũng không tin. Tuy nhiên, đó là sự thật, tài liệu vẫn còn ở trong tay ta.

- Ở đâu?

- Nó ở trong túi của ngài!

Im lặng một lát.

- Ông Poirot, ông nắm chắc những điều ông nói chứ?

- Phải, tôi biết chắc. Tôi biết tôi đang nói với một người cực kì khôn khéo. Ngay từ đầu, ông vốn cận thị, mà lại đoán chắc đã nhìn thấy bóng người chạy trốn qua cửa sổ, điều đó khiến tôi thấy lạ. Ông cứ muốn giả thuyết ấy - có người vào lấy cắp rồi chạy thoát - phải được chấp nhận. Tại sao? Sau này, tôi lần lượt loại trừ mọi khả năng. Bà Vanderlyn ở trên gác; ngài George cùng đi với ông ngoài thềm; Reggie tán cô hầu trên cầu thang; bà Macatta ở trong phòng mình. (Phòng bà này ở cạnh phòng bà phục vụ, và bà ta ngáy như bò rống). Đành rằng bà Julia ở dưới phòng khách, nhưng rõ ràng bà coi Reggie là thủ phạm.

"Còn lại hai khả năng: hoặc là Carlile đã không để sơ đồ lên bàn, mà bỏ vào túi mình (là điều vô lý vì như ông nói hắn có thể sao chụp, không cần lấy cắp), hoặc là sơ đồ có ở trên bàn lúc ông lại gần, và như vậy nó chỉ có thể ở trong túi ông. Trường hợp ấy, mọi thứ đều sáng tỏ.

"Ông khăng khăng nói nhìn thấy bóng người. Ông ra sức bào chữa, bênh vực Carlile, và ông ngần ngừ không muốn ngài George mời tôi đến giúp.

"Điều duy nhất làm tôi băn khoăn, là động cơ. Tôi tin ông là con người chân chính, trung thực, điều đó khỏi phải bàn. Điều ấy nhìn thấy rõ, vì ông cố tránh để những người vô can khỏi bị nghi ngờ. Vậy lý do của vụ trộm vô lý này là gì?

Tôi suy nghĩ mãi, rồi mới hiểu ra. Cái vụ rắc rối trong sự nghiệp của ông mấy năm, lời cam đoan của Ngài Thủ tướng chứng nhận ông không hề thương lượng bậy bạ gì với cái cường quốc nước ngoài nọ, mặc dù lời cam đoan đó không hoàn toàn đúng, và có một tài liệu nào đó - một bức thư chẳng hạn - chứng tỏ là ông đã thực sự nhúng tay vào cái việc đã được công khai phủ nhận? Hồi đó, Thủ tướng phải đính chính là vì lợi ích của quốc gia. Nhưng không có gì báo đảm rằng bây giờ, ông sắp lên chức vụ quan trọng nhất trong chính phủ, có kẻ nào sẽ khuấy quá khứ lên để làm tan nát sự nghiệp của ông ?

"Tôi đoán chừng bức thư ấy vẫn nằm trong tay một chính phủ nào đó, và họ đề nghị với ông trao đổi nó lấy sơ đồ kiểu máy bay ném bom mới. Người khác sẽ từ chối... nhưng ông thì không! Bà Vanderlyn là người môi giới vụ thương lượng này; bà ta, được sự đồng ý của ông, đến đây để trao đổi việc đó. Ông đã tự lộ mình khi công nhận đã không làm gì để giăng bẫy bà ta. Sự thú nhận ấy đã vô hiệu hoá lý do mà ông viện ra để mời bà ta.

"Ông bày đặt ra vụ trộm này, rồi đổ thừa cho bóng người chạy trốn qua thềm, qua đó đồng thời khiến cho Carlile khỏi bị qui tội, vì dù anh ta có không bó phòng đi ra thì tên trộm vẫn có thể lẻn vào đánh cắp vì bàn giấy đặt rất gần cửa sổ, trong khi Carlile quay lưng lại, lúi húi với két sắt. ông đi thẳng tới bàn, cầm lấy cái sơ đồ, giữ trong người cho đến lúc, theo thoả thuận trước, ông bỏ nó vào trong vali của bà Vanderlyn. Trao đổi lại, bà này trả ông lá thư nguy hại kia, bằng cách đưa ông một phong bì nhờ gửi hộ ra bưu điện.

- Ông đã dựng lại đúng kịch bản vụ việc - Mayfield nói - Hẳn ông đánh giá tôi là một tên khốn nạn ti tiện?

Poirot giơ tay ngăn:

- Không đến nỗi thế, ngài Mayfield. Ngược lại, tôi cho ông là người cực kì thông minh. Ý nghĩ đó chợt đến với tôi trong lúc trò chuyện với ông đêm trước. Ông là một kỹ sư thượng hạng, và tôi tin là sẽ có những thay đổi tinh tế trong bản sơ đồ, những thay đổi rất khéo để cho người nhận nó khó tìm ra được chỗ nào trục trặc, khiến rốt cục máy bay vẫn không hoàn hảo như nó phải thế! Cái cường quốc nước ngoài kia có nắm được sơ đồ ấy cũng là vô dụng... họ sẽ rất thất vọng. Tôi tin như vậy.

Một lát im lặng, rồi ngài Mayfield nói:

- Ông Poirot, ông quả là thông minh. Tôi chỉ yêu cầu ông tin cho một điều: là tôi tin ở tôi. Tôi tin mình là người cần thiết cho nước Anh để lãnh đạo nước này vượt qua cơn khủng hoảng mà tôi cảm thấy sắp tới gần. Nếu không thật lòng tin như vậy, tôi sẽ không hành động như vừa rồi, mà chỉ cần cố gắng thương lượng, thoả hiệp để mình vẫn ung dung an hưởng lạc thú cuộc đời Phải bố trí khéo như thế để cứu mình thoát khỏi tai hoạ.

- Ô! - Poirot kêu lên - nếu không biết khéo léo như vậy, thì sao trở thành chính khách thực thụ!

Hết

Về Đầu Trang Go down
https://nhanbkvn-2022.forumvi.com
Sponsored content





Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie   Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie - Page 2 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Ba Điều Bí Ẩn - Agatha-christie
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Nhanbkvn 2024 :: THƯ VIỆN SÁCH TRUYỆN :: Truyện Trinh Thám-
Chuyển đến